Anh đánh một quyền vào mũi Ngô Phong, máu tươi trực tiếp chảy ra, rớt vào trên bia mộ.
"Mę nó!"
Đột nhiên bị Dương Kiển Nghiêm đấm một cái cái gãy mũi, Ngô Phong tức giận đứng lên, hai mắt tràn ngập thịnh nộ trừng mắt nhìn Dương Kiển Nghiêm: “Dương Kiển Nghiêm, cậu biết vì sao tôi lại muốn mang cậu đến đây không?
Dương Kiến Nghiêm không nói chuyện.
“Bởi vì người một nhà thì phải ở cùng nhau. Ở Hải Kinh, ông đây thừa nhận là đã thất thủ những nơi này là thành phố, tôi muốn cho cậu biết tôi và nhà họ Ngô là một tồn tại khủng bố tới cỡ nào.”
Dương Kiển Nghiêm không phản ứng lại ông ta mà lấy điện thoại ra gọi cho Côn Lăng Thiên: “Mọi người tới chưa?”
“Đại ca, chắc khoảng một tiếng nữa, trước buổi tối, đại quân sẽ đến.”
“Được rồi, anh trực tiếp tới nghĩa trang nhà họ Ngô, sau đó phân phó thủ hạ đưa tất cả người nhà họ Ngô tới đây”
“Tôi biết rồi, đại ca” Côn Lăng Thiên gật đầu.
“Ngô Phong, trước tiên tôi sẽ giữ lại tính mạng của ông, chờ đến khi tất cả người nhà họ Ngô đến đông đủ thì tôi sẽ chôn ông và toàn bộ người nhà họ Ngô cùng với Lam Linh. Dù sao thì người một nhà cũng phải ở cùng với nhau” Sau khi ngắt điện điện thoại, Dương Kiến Nghiêm nói nói với Ngô Phong.
“Này, cậu có cần khoác lác như vậy không?” Ngô Phong cười: “Nhóc con, cậu đang đợi người của cậu à? Tôi biết, sau lưng cậu là Vương Kim Siêng giàu số một Hải Kinh. Chắc hẳn cậu đã mượn được lực lượng của bọn họ, cho nên mới dám. đến thành phố”
“Chậc chậc, tôi cũng muốn nhìn xem, ngày hôm nay cho dù là Vương Kim Siêng tự mình tới đây thì cũng không dám thả một cái rắm ở trước mặt tôi!”
Ngô Phong không nhiều lời, lấy điện thoại ra bắt đầu liên lạc.
“Cục trưởng Trương? Mang vài người đến nghĩa địa công cộng của nhà họ Ngô.”.
“Trần à, đi gọi chú ba, mang anh em đến nghĩa địa công cộng của nhà họ Chu”
Ngô Phong gọi điện thoại cho từng người, hận không thể vận dụng toàn bộ mạng giao thiệp của mình.
Đây chính là ý muốn của ông ta.
Ở Hải Kinh, chỉ một mình Hứa Khinh Tử, ông ta lần lượt vấp phải Vương Kim Siêng còn có Chu Phúc Lâm Nhã, hiện tại trong lòng thật sự là rất ngột ngạt.
Ông ta biết sau lưng người nhà Dương Kiển Nghiêm là đám người Vương Kim Siêng, thế nhưng ở đây là thành phố, không thể giống như Hải Kinh. Tại chỗ này ngay ngày hôm nay, ông ta sẽ tìm về danh dự mà mình đã mất khi đó.
Ông ta muốn cho Dương Kiến Nghiêm biết, Vương Kim Siêng gì đó đều là chó má!
Sắc trời tối xuống.
Trên bầu trời giăng đầy mây đen, chỉ chốc lát sau nổi lên một trận mưa nhỏ. Nhiệt độ giảm dần, màn mưa bao trùm lên những ngôi mộ nơi đây.
Nửa giờ su, mấy chiếc xe cảnh sát lấp lánh ánh đèn xe lái tới.
Sau khi xuống xe, một người đàn ông bụng bự mặc đồng phục ngậm điếu thuốc đi tới.
“Cục trưởng Trương, tới rồi à” Ngô Phong cười tủm tỉm chào hỏi.
“Tới rồi đây, anh à. Em mong mọi người tới rồi” Người đàn ông bụng bự liếc nhìn Dương Kiến Nghiêm, sau đó chào hỏi một chút.