Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 93: Tôi còn chưa đồng ý với ông đâu 

"To gan, dám bất kính với Lão thái quân? Cậu muốn chết hả?" 

Vẻ mặt Người đàn ông họ Ngô tràn ngập tức giận. 

"Thế thì sao?" Dương Kiển Nghiêm cười nhạt. 

"Cậu" 

Đối với điều này, người đàn ông chán nản, ông ta không giỏi đấu võ mồm, nhưng tỉnh táo lại, ông ta nhìn Hứa Khinh Tử rồi lạnh lùng nói: "Cô chủ, bây giờ cô có sức mạnh, chẳng qua là vì cô có một công ty tên là Lam Thần, và một miếng đất mà thôi." 

Rõ ràng là trước khi tới, người đàn ông này đã điều tra rất nhiều thứ về Hứa Khinh Tử, sau đó ông ta nói tiếp: "Bây giờ đất thổ cư đã khai phá được một nửa, ba tháng sau, một thị trường siêu lớn sẽ mọc lên ở Tây Nam Hoàn, đến lúc đó, Hải Kinh sẽ có vô số công ty thương hộ đóng trụ sở, mỗi năm cô sẽ có khoảng hai đến ba nghìn tỷ tiền lãi" 

"Thì sao?" Hứa Khinh Tử nhíu mày. 

"Ha ha, mỗi năm hai đến ba nghìn tỷ, mười năm cũng chỉ có hai ba mươi nghìn tỷ đồng, trông có vẻ rất nhiều, cũng đủ để cô vươn lên hàng số một ở Hải Kinh, cho nên đây chính là sức mạnh của cô." 

Ánh mắt người đàn ông họ Ngô tràn ngập vẻ coi thường, ông ta ngạo nghễ nói: "Nhưng thể thì sao? Cô sẽ không nghĩ rằng cô dựa vào ít vốn đấy, lại còn chưa đến tay là có thể chống lại mệnh lệnh của nhà họ Ngô sao? 

Thể cô có tin không? Tôi chỉ nói một câu, các thương hộ hoặc nhà buôn từng ký hợp đồng với cô sẽ hủy hết hợp đồng với cô, đến lúc đó, cho dù dự án của cô có hoàn thành thì cũng không có hộ gia đình ở đâu, đến lúc đó nơi đó chỉ là một tòa thành trống, mà số tiền cô vay cho hạng mục này sẽ ép cô suy sụp." 

"Ông!" 

Nghe vậy, gương mặt Hứa Khinh Tử cứng ngắc. 

Người này đang uy hiếp mình. 

"Cô chủ, tôi vì tốt cho cô thôi, tôi không muốn lẫn lộn chuyện của cô ở Hải Kinh, hơn nữa ở Hải Kinh, cô chỉ có tí đồ này thôi, chỉ cần cứu được cậu chủ, thì vậy thôi, cái nào tốt cái nào xấu, trong lòng cô chắc là tính toán nhỉ?" 

Hứa Khinh Tử do dự, miếng đất Tây Nam Hoàn này là tâm huyết của cô, cũng là bước đầu tiên mà cô đi ra, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất nào. 

Nhưng cô đã biết, sau khi về, cô sẽ phải đổi tim cho người em trai chưa từng gặp mặt của cô, có thể cô sẽ chết. 

Này là muốn mạng của cô, cho dù không chết, thì lắp một trái tim giả vào người? 

Ai sẽ đồng ý đây? 

Nhưng nhà họ Ngô đến từ thành phố, cảm giác áp bách rất lớn kia, cô lại không thở được. 

Dường như là nhìn ra Hứa Khinh Tử khó xử, Dương Kiến Nghiêm nắm tay cô. 

Độ trên trên bàn tay dày rộng truyền tới, Hứa Khinh Tử hơi yên tâm. 

"Nói xong chưa?" Dương Kiển Nghiêm nói: "Nói xong rồi thì cút đi" 

"Cậu có tư cách nói chuyện không?" Người đàn ông họ Ngô lạnh giọng quát, như thể ông rất không muốn nghe tên vô dụng này nói chuyện, ông ta lại nhìn về phía Hứa Khinh Tử: "Cô chủ, tôi mong cô hãy suy nghĩ cho rõ" 

"Bà xã, không sao, trời đất thay đổi, trái tim chính trực, cần gì sợ những thứ này?" Dương Kiến Nghiêm trấn an: "Em yên tâm, anh mãi ở phía sau em." 

"Ừm!" 

Hứa Khinh Tử gật đầu thật mạnh, sau đó cô nhìn người đàn ông, đúng mực nói: "Ông đi đi, tôi sẽ không đi về nhà họ Ngô, tôi càng không lấy sinh mệnh của ra để cứu một người gọi là em trai, người mà tôi chưa từng gặp và không có bất cứ tình cảm nào. 

Nếu ông ra tay với người nhà tôi, tôi tin dưới xã hội pháp chế này, pháp luật sẽ lấy lại công bằng cho tôi. 

Nếu ông chèn ép công ty tôi, thế tôi thừa nhận, nhưng tôi sẽ không về cùng ông. 

"Được, cô đừng hối hận!" 

Thấy Hứa Khinh Tử nói như vậy, người đàn ông lạnh lùng cười một cái, bộ dạng đó như thể đang nói, không biết sống chết. 

Sau đó phất áo rời đi. 

Đợi sau khi ông ta đi, trán Hứa Khinh Tử đã đầy mồ hôi lạnh. 

"Dương Kiến Nghiêm, em hơi mệt" 

"Mau về nhà nghỉ ngơi một lát." 

Dương Kiến Nghiêm biết, Hứa Khinh Tử có lo lắng, nhưng cũng không thể nói gì. 

Sau khi đưa Hứa Khinh Tử lên lầu, Cao Xuân Lan và Cao Thúy Ngân đi tới bên cạnh Dương Kiển Nghiêm, Cao Xuân Lan hỏi: "Dương Kiển Nghiêm, giờ phải làm sao, người nhà họ Ngô ở thành phố có năng lực, chúng ta không chọc vào được. Nếu bọn họ muốn ra tay với công ty của Khinh Tử thật, vậy cũng bỏ qua đi, cũng lắm thì... cùng lắm thì chúng ta rời khỏi Hải Kinh, không làm công ty nữa, nhưng chỉ sợ bọn họ ra tay với mấy đứa nhỏ các con rồi tới uy hiếp Khinh Tử" 

"Mẹ yên tâm, không sao đâu, con có thể giải quyết được." Dương Kiến Nghiêm trấn an mẹ vợ của mình. 

Mà sau khi Ngô Phong đi khỏi nhà Dương Kiến Nghiêm, ông ta tức giận không thôi. 

Vốn dĩ nhà họ Ngô nói với ông ta là, tốt nhất là hôm nay đưa được Hứa Khinh Tử về, bởi vì chỗ cậu chủ sắp không ổn rồi. 

Ông ta cũng đã bảo đảm, tràn đầy tự tin, dù sao thì một Hứa Khinh Tử, thì chẳng là gì, cầm tiền là giải quyết được. 

Nhưng ai mà biết được là người nhà này lại cứng rắn như thế, làm ông ta thất bại, trở về lão thái quân sẽ không hài lòng với mình. 

"Hừ, rượu mừng không muốn uống lại muốn uống rượu phạt!" 

Ông ta lên xe, đi tới chỗ Vương Kim Liêng. 

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta không tính bắt cóc hay uy hiếp gì gì đó, dẫu sao thì đó cũng là phạm pháp. 

Nhưng giống như vừa mới nói đấy, ông ta có thể ra tay với công ty của Hứa Khinh Tử, đến lúc đó Hứa Khinh Tử sẽ biết năng lực của nhà họ Ngô ông ta mạnh cỡ nào, sau đó sẽ ngoan ngoãn nghe lời. 

Mà đối với việc ra tay với công ty Lam Thần thì phải tìm người, suy cho cùng thì nơi này là Hải Kinh. 

Vương Kim Siêng là nhà giàu số một Hải Kinh, nắm giữ mạch máu kinh tế Hải Kinh, nếu người này đồng ý, vậy xí nghiệp và thương hộ từng ký hợp đồng với công ty Lam Thần sẽ hủy hợp đồng. 

Ông ta từng đi công tác ở Hải Kinh và tiếp xúc với Vương Kim Siêng, người này nhãn lực rất tốt, ông ta đại biểu nhà họ Ngô gặp Vương Kim Siêng, tất nhiên là Vương Kim Siêng sẽ không dám nói chứ không. 

Qủa nhiên, ông ta gặp được Vương Kim Siêng như ý nguyện. 

Tất nhiên Vương Kim Siêng không dám không gặp, tuy ông ta không biết là có chuyện gì, sao người của thành phố lại tới Hải Kinh. 

Phải biết rằng vùng phía Nam là trung tâm kinh tế của thành phố, so với Nam Hòa còn phát triển hơn nhiều, càng đừng nói là loại địa phương nhỏ nghèo nàn này. 

Nhưng nếu đã tới, chắc chắn ông ta phải gặp, dù sao thì ông ta cũng không đắc tộc được với người của thành phố. 

Vương Kim Siêng hẹn Ngô Phong đến phòng làm việc của mình, trong phòng làm việc, Ngô Phong ngồi ở ghế chủ tọa, Vương Kim Siêng ngồi ở sô pha bên cạnh, giống như thư ký vậy, bưng trà rót nước. 

Ngô Phong giống như ông chủ, ông ta vênh mặt chân bắt chéo, thưởng trà, sau đó cũng không phí lời, cầm một phần tài liệu ném lên bàn. 

"Giám đốc Ngô, đây là?" 

Vương Kim Siêng còn chưa nói xong, Ngô Phong đã bắt đầu nói: "Phần tài liệu này là thông tin của công ty Lam Thần, ba tháng sau đô thị của công ty này sẽ mọc lên, đến lúc đó, rất nhiều xí nghiệp của Hải Kinh sẽ gia nhập thông tin về xí nghiệp gia nhập đều ở trong tài liệu này, rất nhiều xí nghiệp, hình như có cả ông đấy. 

Nhà họ Ngô sẽ cho ông Năm nghìn tỷ đồng, hôm nay ông hãy thông báo, những xí nghiệp này đều hủy hợp đồng với công ty Lam Thần đi." 

Nói xong câu này, Ngô Phong uống xong ngụm trà cuối cùng, đứng lên, chuẩn bị ra về. 

Trong suy nghĩ của ông ta, Vương Kim Siêng không dám không đồng ý, ông ta chỉ đến để thông báo một tiếng thôi, bây giờ thông báo xong rồi, tất nhiên là định đi về. 

"Tôi còn có việc, đi trước đây." 

"Ngô Phong, tôi còn chưa đồng ý với ông đâu." 

Thế mà ai mà biết, Vương Kim Siêng lại mỉm cười, hơn nữa ngay cả giám đốc Ngô cũng không gọi nữa, gọi thẳng tên luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK