"Chiến thần Côn Lăng Thiên, sao ngài lại tới đây?"
Nhìn thấy Côn Lăng Thiên, Trương Sinh thật sự sửng sốt, sau đó ông ta đi từng bước nhỏ, vội vàng đi tới trước mặt Côn Lăng Thiên.
Thật sự có chút buồn cười.
"Trương Sinh, uy phong của ông lớn thật đấy, tôi không dám nhận cái xưng hô "ngài” này." Côn Lăng Thiên lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Trương Sinh toát mồ hôi lạnh, vội vàng cười nói: "Chiến thần, anh đang nói cái gì vậy? Những lời vừa rồi của tôi không phải nói với anh."
"Là tôi bảo Côn Lăng Thiên tới đây"
Dương Kiến Nghiêm bước tới, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Câm miệng!"
Một người phụ nữ nhà họ Ngô nghe xong vội vàng mắng: "Dương Kiến Nghiêm, cậu không biết phải trái sao? Ở đây đến lượt cậu nói à? Lại còn dám nói Chiến thần Côn Lăng Thiên là do cậu mời tới? Không muốn sống nữa à?"
"Đúng là tôi đi theo anh ấy tới đây đấy, bà có ý kiến?"
Ánh mắt Côn Lăng Thiên lạnh lùng, quay sang nhìn người phụ nữ này, khiến người phụ nữ này khiếp sợ, sống lưng phát lạnh, cả người run lên.
"Tôi, tôi, tôi..."
Thậm chí bà ta còn không thể nói được thành lười, một mặt là bị Côn Lăng Thiên doạ sợ, mặt khác là bà ta bị sốc.
Chiến thần Côn Lăng Thiên thực sự là do Dương Kiển Nghiêm gọi tới sao?
Không chỉ có bà ta mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều bàng hoàng.
"Anh nói gì?"
Vẻ mặt Trương Sinh đầy kinh ngạc.
"Anh được Dương Kiến Nghiêm mời tới?"
"Chẳng lẽ là ông mời tới à?" Côn Lăng Thiên hờ hững nói: "Trương Sinh, chẳng lẽ ông cho rằng tôi thật sự nể mặt ông nên mới đồng ý gặp ông sao? Chẳng lẽ ông thật sự cho rằng, tối hôm qua tôi đến nhà họ Ngô, là do ông mời tôi bốn năm lần khiến tôi dao động đấy à?".
"Hả?" Trương Sinh ngẩn người.
"Ông là cái thả gì?"
"Ông cũng xứng sao?"
Hàng loạt câu nói của Côn Lăng Thiên khiến Trường Sinh sững sờ.
Ông ta mở miệng, hồi lâu cũng không nói nên lời.
"Bây giờ tôi nói cho ông biết, Dương Kiển Nghiêm là anh cả của tôi." Côn Lăng Thiên nhìn Dương Kiển Nghiêm, chậm rãi nói.
Bum!
Câu trả lời này giống như một vụ nổ sấm sét, nó trực tiếp khiến tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều bùng nổ đến kinh ngạc.
Mọi người như chết lặng, không dám tin vào tai mình.
"Trương Sinh."
Dương Kiến Nghiêm đi tới, anh nhìn Trương Sinh, thờ ơ mở miệng: "Con trai ông sai quân đến bóp cổ tôi, theo lý của tôi thì cậu ta đáng chết, ông có biết không?"
"Tôi.." Trương Sinh không thể nói thành lời, ông ta vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc.
"Nói đi!" Côn Lăng Thiên quát mắng.
Trực tiếp kéo Trương Sinh ở trong tình trạng mất hồn quay lại, sau đó thân thể của ông ta trở nên yếu ớt, có sự trợ giúp của người phụ tả ông ta mới đứng vững được.
Ông ta nhìn Dương Kiến Nghiêm, rồi nhìn Côn Lăng Thiên, trong nháy mắt vẻ mặt kinh hãi xuất hiện.
Đến bây giờ ông ta mới hiểu tại sao vừa rồi con trai mình không dám đứng lên.
"Tôi... Tôi không biết cách dạy con trai, tôi đồng ý nhận lỗi của mình."
ở trước mặt Côn Lăng Thiên, Trương Sinh không có can đảm và năng lực phản kháng.
Trên thực tế, có phản kháng cũng vô ích.
"Tôi đồng ý nhận phạt!"
Trường Sinh cúi đầu, run rẩy nói: "Sau khi quay về tôi sẽ làm đơn gửi lên cấp trên, chịu thu hồi quân hàm, đưa đứa con trai kém cỏi rời khỏi thành phố, sẽ không bao giờ trở lại"
Ông ta rất tự giác, có được địa vị như hiện nay chứng tỏ ông ta rất có mắt nhìn, Côn Lăng
Thiên dám bất chấp mệnh lệnh của cấp trên, đưa theo ba nghìn quan đến thành phố.