“Sao lại ra nông nỗi này?” Trương Bắc đưa hai người lên tầng và dặn nhân viên phục vụ tìm hai bộ đồ sạch sẽ cho họ thay.
“Là Dương Kiến Nghiêm!”
Võ nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh: “Bác và tôi đều bị thằng nhãi Dương Kiển Nghiêm kia đánh!”
“Cậu ta chán sống rồi à! Dám đến tận nhà họ Ngô đánh người!” Nghe thấy vậy, sắc mặt Trương Bắc liền tối sầm lại, cậu ta cũng có ấn tượng không tốt với Dương Kiến Nghiêm.
Võ kể lại một lần nữa những chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, Tiền Đức Vân không kìm được trách móc: “Bà cũng thật là, lúc đầu cứ nói Hứa Khinh Tử ở chỗ tôi là được rồi? Còn để bác với Võ bị ăn đánh nữa”
“Bà tốt bụng nên không muốn Dương Kiến Nghiêm tới gây chuyện, cũng không muốn gây cản trở chuyện của cậu Tiền”
“Có gì mà cản trở chứ” Tiền Đức Vân xua xua tay: “Hai người cứ yên tâm, hôm nay tôi làm chủ cho hai người”
“Dương Kiến Nghiêm chắc sắp tới rồi”
“Ha ha, nếu như cậu ta đã tới, vậy thì tôi sẽ khiến cậu ta một đi không trở lại” Tiền Đức Vận cười lạnh nhạt.
Khách sạn Hoành Tân là nơi anh ta thường ở trong thành phố, được coi là đại bản doanh của anh ta, đến địa bàn của anh ta không
phải là tìm đường chết thì là gì?
“Không xong rồi, có người xông vào khách sạn”
Đúng vào lúc này, bên ngoài có một nam thanh niên vội vàng chạy vào, ngước đầu lên nhìn Tiền Đức Vân ở trên tầng hai, báo cáo: “Cậu chủ, chúng tôi không ngăn lại được”
“Dương Kiến Nghiêm tới rồi” Võ liền hô lên.
“Đến thật đúng lúc, giỏi đánh đấm đúng không? Tôi dẫn theo người tới, cậu Tiền yên tâm, tôi sai người của tôi đi xử lý
Trương Bắc lập tức thể hiện.
Người mà cậu ta dẫn theo có cả người của quân đội, còn không giải quyết nổi Dương Kiển Nghiêm chắc.
“Ấy, cậu Trương, không cần phải như vậy, cứ để người vào trong rồi tính tiếp.” Tiền Đức Vân cười mỉm.
Lúc này, cánh cửa của khách sạn bị mở ra, Dương Kiến Nghiêm cùng Cao Thúy Ngân bước vào.
“Anh rể, chính là người này”
Cao Thúy Ngân vừa nhìn đã thấy Tiền Đức Vân ở trên tầng hai, cô ấy đã từng gặp người này rồi.
“Anh chính là Tiền Đức Vân?” Ánh mắt của Dương Kiến Nghiêm như ngọn đuốc, nhìn thẳng Tiền Đức Vân, anh trầm giọng hỏi.
“Chính là tôi”
Tiền Đức Vân gật đầu, trên mặt lộ rõ vẻ khiêu khích, anh ta liếc mắt quan sát Dương Kiến Nghiêm, sau đó mới cười mỉa mai: “Thằng
nhãi này, cậu khá lắm, dám xông vào địa bàn của tôi, cậu muốn chết thế nào đây?”