"Đêm qua ở quán Chu Công, cậu đánh bị thương người của chúng tôi” Lão giả đó nói.
"Thế nên ông đến để hỏi tội?" Dương Kiến Nghiêm phản ứng lại.
Quán Chu Công là sản nghiệp của nhà họ Chu, do cô cả nhà họ Chu làm chủ.
"Đương nhiên là không phải, chúng tôi không nhỏ nhen như vậy, huống hồ cậu Dương ra tay cũng không nặng”
"Vậy thì đừng bám theo tôi, tôi phải về nhà”.
"Cậu Dương, đừng gấp gáp, cô cả nhà chúng tôi muốn gặp cậu vì có vài chuyện muốn trao đổi. Yên tâm, chúng tôi không có ý đồ gì xấu với cậu” Lão giả vẫn nở nụ cười như cũ rồi nói.
"Tôi không có thời gian."
"Cậu thanh niên này, cậu có biết lời mời của cô cả nhà họ Chu đáng giá bao nhiêu tiền không? Bao nhiêu người muốn gặp cô cả nhà chúng tôi mà không có cơ hội”
"Cô ta là tiên nữ à?”
"Hả? Không phải".
Lão giả đó há hốc miệng, nhìn Dương Kiến Nghiêm như thể đang nhìn người thiểu năng. Ý của ông ta không phải nói cô cả là tiên nữ mà là nói nhà họ Chu, ai mà không biết nhà họ Chu là nhà giàu có nhất thành phố này. Dĩ nhiên người kế nhiệm sắp tới của nhà họ Chu sẽ là cô cả. Lời mời của cô ta có ý nghĩa gì, không cần nghĩ cũng biết. Nhưng thằng nhóc này không thèm suy nghĩ mà đã từ chối thẳng thừng như vậy,
còn dùng một cái cớ kém chất lượng nhất nữa chứ.
"Tôi đã có vợ rồi, không cần cô ta nhớ thương” "?"
"Nếu có duyên thì sẽ gặp lại"
Nói xong, Dương Kiển Nghiêm xoay người phất tay, lập tức rời đi: "Đừng đi theo tôi nữa, nếu không các người tự gánh lấy hậu quả".
Dương Kiến Nghiêm vừa mới xoay người, đi chưa được bao xa thì đột nhiên lão giả đó đã xuất hiện trước mặt anh trong nháy mắt. Tốc độ nhanh đến mức có thể tưởng tượng được.
Dương Kiến Nghiêm dừng bước, hai mắt híp lại: “Sao nào?”
"Cậu Dương, cậu không hiểu” Lão giả đó lắc đầu: “Không ai có thể từ chối lời mời của cô cả, cậu đúng là không biết điều.”
“Thì sao?”
"Cô cả đã nói thì sẽ không nuốt lời. Hôm nay cậu không đi thì dù có phải trói cậu lại, tôi cũng phải dẫn cậu đi”
Lão giả nói xong thì vươn thẳng tay ra nắm lấy cổ áo của Dương Kiển Nghiêm.
Ông ta ra tay rất nhanh, chỉ nhìn thấy tàn ảnh, sắp túm được cổ áo của Dương Kiến Nghiêm. Nhưng ngay tại thời khắc cuối cùng, trong nháy mắt, thân thể của Dương Kiến Nghiệm dịch ra phía sau nửa centimet, vừa vặn tránh được đòn công kích của ông ta.
“Kỹ năng tốt” Ánh mắt của lão giả thoáng qua vẻ kinh ngạc nhưng cũng bắt đầu đợt công kích tiếp theo ngay lập
tức.
Đợt công kích này, bàn tay đang thăm dò trong không
trung của ông ta đột nhiên nắm lại thành nắm đấm, đánh thẳng vào mặt Dương Kiến Nghiêm.
"Ông muốn chết!"
Mắt Dương Kiến Nghiêm híp lại, tay phải đặt sau lưng nắm thành nắm đấm rồi nghênh đón cú đấm của lão giả kia.
Bụp! Hai nắm đấm chạm nhau, phát ra âm thanh rất trầm.
Dương Kiến Nghiêm đứng tại chỗ, không sứt mẻ tí nào nhưng lão giả kia thì lùi bình bịch về sau mấy bước rồi mới đứng vững lại được.
"Nếu ông muốn chết thì cứ việc nói thẳng" Dương Kiến Nghiêm nói.
"Đắc tội cậu Dương rồi, xin cứ tự nhiên” Lão giả thu lại nụ cười trên mặt, thay vào đó là vẻ đứng đắn và nghiêm túc. Rồi sau đó ông ta nắm chặt tay, cung kính tiễn Dương Kiến Nghiệm rời đi.
Thấy lão giả đó không nhiều lời nữa nên Dương Kiến Nghiêm cũng không để ý thêm, quay người bước lên xe.
"Đi thôi."
Sau khi Lang Hành lái xe đi một lúc, phát hiện phía sau không còn người bám theo thì mới hỏi: “Anh Dương, người đó là ai thế?”.