“Được rồi, đủ rồi.”
Sắc mặt bà cụ tối sầm, bà ta đã không nhịn nổi nữa.
“Ngô Phong, tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, chênh anh cả có vài tuổi, sao vẫn có thể làm càn như vậy? Tôi nhớ lần trước Dương Kiến Nghiêm có thể đưa Lam Linh trở về từ chỗ cô Hà, là do anh dẫn đường có đúng không? Tôi biết anh thân với Tiểu Thiên, nhưng đây không phải là lý do để anh không ngại nói láo về Dương Kiến Nghiêm!”
Lúc trước Ngô Phong thân với cậu út nhất, cho nên bà cụ liền cho rằng, bây giờ anh ta và Hứa Khinh Tử có quan hệ gần gũi, dù gì Hứa Khinh Tử cũng là chị ruột của Ngô Tiểu Thiên.
Nhưng anh ta vì để giúp Hứa Khinh Tử, đã bịa đặt nói láo.
“Cụ bà à, những gì tôi nói đều là thật! Các người làm như vậy, thật sự sẽ đem
lại tai họa khôn lường cho nhà họ Ngô!”
“Không chịu thôi đi đúng không? Cút ra ngoài!”
Nhìn thấy Ngô Phong vẫn kiên trì như thế, bà cụ cuối cùng không chịu nổi nữa quát lên.
Ngô Phong vẫn muốn nói gì đó, kết quả Võ gọi mấy người làm tới, lôi anh ta ra ngoài.
“Lôi ra ngoài cho tao, đồ ăn cháo đá bát”
Sau đó Ngô Phong liền bị lôi ra ngoài.
“Những gì tôi nói đều là thật! Bà cụ à, nhà họ Ngô sẽ bị hủy hoại trong tay của ba!"
Khi bị lôi ra ngoài, miệng Ngô Phong vẫn đang nói câu này.
Mà ở một bên khác, sau khi Dương Kiến Nghiêm nghe xong báo cáo của Vương Kim Siêng và Lang Hành, sắc mặt chuyển sang càng nghiêm trọng hơn.
Thông tin mà Vương Kim Siêng đưa tới là: Dưới tên của Ngô Tiểu Thiên có hai công ty, nhưng nửa năm trước hai công ty này đều đã bị xóa bỏ rồi, càng không có
địa chỉ cụ thể.
Vậy rõ là, công ty mà Hứa Khinh Tử muốn đến không hề tồn tại, vậy cô đã đi đâu?
Mà thông tin Lang Hành đưa tới là: Trong vòng một cây số quanh nhà họ Ngô, đã tìm thấy ba mươi chỗ có camera giám sát, lần lượt là của siêu thị và trung tâm thương mại, những camera giám sát này hầu như đều quan sát được đường đi bên ngoài nhà họ Ngô.
Nhưng trong camera giám sát lại không hề thấy Hứa Khinh Tử.
Nhưng nhà họ Ngô lại nói, Hứa Khinh Tử không ở chỗ bọn họ.
Vậy cô đi đâu?
Cộc cộc!
Đúng vào lúc này, có người gõ mạnh vào cửa xe.
Dương Kiến Nghiêm mở cửa xe, phát hiện lại là Ngô Phong.
“Cậu Dương, cũng cùng cũng tìm được cậu rồi”
Ngô Phong khắp mặt đều là vết thương, trên người cũng đều là dấu chân, giống như trước đó đã bị người ta đánh vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Ngô Phong, Dương Kiến Nghiêm chau mày: “Anh có chuyện gì à?”
“Cậu Dương, tôi biết cô Hứa ở đâu!”
“Cái gì?”
Sau đó, Ngô Phong liền nói tất cả cho Dương Kiến Nghiêm biết.
Sau khi nghe xong, Dương Kiến Nghiêm đập tay lên vô lăng xe.
“Quả nhiên là nhà họ Ngô đang lừa tôi”
Chẳng trách bà cụ kia tốt bụng để Hứa Khinh Tử quay về, tình cảm chỉ vì để tạm thời giữ bọn họ lại.