“Điều động binh lực hiện có, trước tám giờ tối mai đóng quân ở vùng quan ngoại, có ai tới thì giết không tha” Dương Kiến Nghiêm chậm rãi mở miệng.
Côn Lăng Thiên hỏi chuyện một lát, Dương Kiến Nghiêm nói lại một lần.
Nghe xong, Côn Lăng Thiên cũng cười lạnh.
“Nhà họ Lâm ở phương bắc sao? Năm bậc thầy? Ha ha ha, kẻ nào tới thì chết kẻ
đó."
“Còn Nhất Hào bên kia anh định giải thích thế nào?” Dương Kiến Nghiêm lo lắng
Côn Lăng Thiên xuất nhiều binh lực thì sẽ bị bên trên không hài lòng, dù sao thì Nhất
Hào cũng vừa mới oán giận anh ấy.
“Có cái gì mà giải thích? Côn Lăng Thiên cười nói.
Sau khi giao phó xong, Dương Kiển Nghiêm cúp điện thoại.
Ngày hôm nay trôi qua rất nhanh, cũng rất yên ổn.
Trong chớp mắt đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Khí trời vốn dĩ sáng sủa lại giăng đầy mây đen, lúc xế chiều thì đột nhiên có mưa
to rơi xuống.
Trong phòng làm việc tại thị chính, thị trưởng Trịnh buồn bực rít từng hơi thuốc lá,
khói mù lượn lờ.
Bình thường ông ta không hút thuốc nhưng hôm nay ông ta buồn bực.
Sáng nay ông ta nhận được mệnh lệnh điều động từ người đứng đầu phương bắc, trên văn kiện nói ông ta bị điều xuống thị trấn phía dưới thành phố để giúp đỡ người nghèo.
Đây rõ ràng là giáng chức.
Sau đó sẽ có một người họ Lâm đến để tiếp nhận vị trí của ông ta. Người này sẽ
đến đây ngay buổi tối hôm nay, bọn họ còn nói khi đó mong ông ta ra nghênh đón.
Nếu như mệnh lệnh điều động này do người cùng phe đưa xuống thì ông ta cũng
sẽ nhận, dù sao thì cấp trên cũng đè chết người.
Thế nhưng văn kiện này lại được gửi tới từ phương bắc bên kia, người phát hành
mệnh lệnh và ký văn kiện không phải là cấp trên của ông ta, cũng không phải đại lão
thuộc phe phái của bọn họ, thậm chí là xét về trình độ thì lại có cùng cấp bậc với ông ta.
Mà điều gây ức chế nhất là ông ta không dám chống đối.
Bởi vì đối phương là nhà họ Lâm của phương bắc.
Ông ta không dám chống lại nhà quyền thế nhất phương bắc. Với lại khi nhận
được mệnh lệnh điều động này, chuyện đầu tiên ông ta làm là liên lạc với cấp trên
thể nhưng lại không liên lạc được, ông ta lập tức biết ngay là đã xảy ra chuyện gì.
Chắc chắn là nhà họ Lâm phương bắc và cấp trên của ông ta đã liên hệ nhau từ trước rồi, xem ra bè phái này đã từ bỏ ông ta.
Được thôi, chết trong tay người phe mình, hết lần này tới lần khác bị người chặn
ngang.
Vì thế mà ông ta cảm thấy uất ức.
“Thị trưởng Trịnh, đã nhận được tin tức. Tám giờ tối nay sẽ có một chiếc ô tô
dừng lại ở trạm vào đường cao tốc tại vùng quan ngoại, bên trong đều là những quan
chức lớn của nhà họ Lâm và những người khác, tổng cộng có khoảng mấy trăm
người”
Lúc này, bí thư cả người ướt đẫm cầm theo văn kiện tiến vào.
Thị trưởng Trịnh rít thêm mấy hơi thuốc nói: “Biết rồi”
HI
“Thị trưởng Trịnh” Bí thư thở dài nói: “Ông nói xem nhà họ Lâm ở phương bắc duỗi tay vào bên này làm gì? Xa như vậy cơ mà?”
“Tôi không biết”
“Chúng ta không có cách nào sao?” Bí thư có chút không cam lòng.
“Có cách gì được chứ?” Thị trưởng Trịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khổ nói: "Chúng ta chỉ là đám tép riêu không có bối cảnh”
Mà lúc này, điện thoại của bí thư lại vang lên.
Nhận cuộc gọi xong, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng ngưng trọng.
"Sao vậy?” Thị trưởng Trịnh ủ rủ hỏi.
“Không... không xong rồi.”
Sắc mặt bí thư khiếp sợ, giọng nói run rẩy đứt quãng: “Ông có nhớ chiến thần Côn Lăng Thiên không? Hai tuần trước, chiến thần Côn Lăng Thiên đã dẫn ba nghìn quân tinh nhuệ đi tới thành phố, sắp xếp cho bọn họ ở tại quân khu của thành phố,
vừa nãy lãnh đạo bên quân khu gọi điện thoại cho tôi.”
Bí thư nuốt một ngụm nước bọt: “Ông ta nói... chiến thần Côn Lăng Thiên dẫn theo ba nghìn quân tinh nhuệ rời khỏi quân khu rồi, cụ thể đi đâu làm gì thì ông ta không biết, mà cũng không ngăn được.”
“Mẹ nó chuyện gì xảy ra thế này!”
Thị trưởng Trịnh cũng muốn khóc tới nơi.
Lần trước Côn Lăng Thiên đến thành phố, đâu có gây ra chuyện gì. Tuy nhiên anh ấy cũng đã chịu xử phạt, lúc này mới có hai tuần lễ trôi qua, sao lại điều động người
thế kia?
Quan trọng là lần này không chỉ có Côn Lăng Thiên mà nhà họ Lâm cũng cử vô
số tai to mặt lớn đến thành phố này để làm khó dễ.
“Ý của người bên quân khu là bảo chúng ta liên lạc với bên trên một chút xem có
thể ngăn cản chiến thần Côn Lăng Thiên hay không.” Bí thư trưởng yếu ớt nói.
“Bảo ông ta cút đi!”
Thị trưởng Trịnh chửi ầm lên.
Ngay cả ông ta còn bị giáng chức đây này, còn quản chuyện đó được sao?
Mà cho dù không bị giáng chức, ông ta có bản lĩnh quản Côn Lăng Thiên sao?
Nói trắng ra là quân khu bên kia muốn đổ hết trách nhiệm lên người ông ta, đến lúc đó nếu bên trên có trách tội thì ông ta sẽ bị xử phạt.
Ung ùng!
Ngoài cửa vang lên một tiếng sấm, bầu trời vốn giăng đầy mây đen lại trở nên tối tăm hơn.
“Trời đất thay đổi rồi.”
Thị trưởng Trịnh ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi mở miệng.