“Tao không tin!”.
Tiền Thiên Định hất tên đồ đệ đỡ ông ta ra, tức giận hét lên.
Trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Mười năm ra đời, đầu quân vào một nhà giàu có quyền thể ở phương bắc.
Sư phụ của ông ta từng nói, ông ta là thiên tài tuyệt đỉnh. Bắt đầu từ con số không, chỉ trong vòng chưa đầy mười năm mà ông ta đã tiến vào cảnh giới bậc thầy.
Cho nên ông ta vô cùng tự phụ và cũng rất kiêu ngạo. Sau khi trở về thành phố, chuyện đầu tiên mà ông ta làm là ra tay với nhà họ Chu.
Ông ta cảm thấy ở thành phố nho nhỏ này không có người nào có thể địch lại ông ta, ở nơi này ông ta là vua.
Thế nhưng giờ khắc này, niềm kiêu hãnh của ông ta đã bị Dương Kiến Nghiêm nghiền nát.
“Tao không tin!”
Ông ta không tin mình bại trận.
“Thằng nhóc kia, tao muốn mày chết!”
Ông ta nhìn Dương Kiến Nghiêm, tức giận nói: “Trong suốt mười năm, tạo đã bước đi từ con số không cho đến khi trở thành
một cường giả bậc thầy được người người kính ngưỡng. Chịu nhiều tổn thất như vậy, tao không ngừng nỗ lực, thậm chí là còn nỗ lực hơn rất nhiều những kẻ nỗ lực cả đời. Sao tao có thể bại trong tay mày?”
“Chúng mày đều như thế, lúc nào cũng nói mình chịu khổ như thế nào ăn khổ như thế nào rồi ra vẻ kiêu ngạo đường hoàng, thực ra trong mắt tao thì lại không đáng một đồng”
Dương Kiến Nghiêm lắc đầu bình thản nói: “Nói chung là ông đã thua”
“Tao không có thua, thằng nhóc, giết được mày thì tao sẽ không thua!”
Ông ta dồn khí xuống đan điền, bàn tay biến ảo một trận, sau đó quát to một tiếng. Khi ông ta sử dụng lực, một con cổ trùng nhỏ màu đen bắn ra từ trên ngực ông ta, trực tiếp đánh vào cơ thể của Dương Kiến Nghiêm.
Bịch bịch!
Dương Kiến Nghiêm nhíu mày lùi về sau nửa bước.
“Ha hả, thằng nhóc, trong người mày là cổ vương của tao, trong vòng ba phút mày sẽ phải chết không thể nghi ngờ”
Thực ra Tiền Thiên Định không am hiểu mấy về võ lực, thế nhưng cổ thuật mà ông ta theo sư môn học được thì lại là tuyệt đỉnh, thậm chí còn được một con cổ vương thừa nhận.
Cổ trùng mà ông ta vừa bắn ra từ trong cơ thể chính là một con cổ vương.
“Cổ độc sao?” Dương Kiến Nghiêm híp mắt: “Ông xác định sử dụng loại đường ngang ngõ tắt này có thể giết được tôi sao?”
Tiền Thiên Định đắc ý, lẳng lặng chờ đợi.
Hai phút sau, ông ta bắt đầu lẩm bẩm từng giây.
“Mày chỉ còn mười giây đồng hồ”
“Mười”
“Chín”
“Ba."
“Hai."
“Một”
Mười giây đồng hồ trôi qua, Dương Kiến Nghiêm bình an vô sự.
“Không thể nào?” Nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm không bị tổn hại gì, ông ta ngạc nhiên.
Chắc là thời gian không đúng.
Vì vậy ông ta lại đợi thêm hai phút, thế nhưng sắc mặt Dương Kiến Nghiêm vẫn như cũ không thay đổi.
“Chuyện này sao có thể?”
Ông ta hoàn toàn bối rối.
Ông ta dùng con cổ vương này để giết người, có rất nhiều người trong số đó là cao thủ bậc thầy. Cho dù không chết thì ít nhất cũng sẽ bị thương nặng, thế nhưng tại sao tên Dương Kiến Nghiêm này lại bình an vô sự?