Nhưng đúng lúc này, đột nhiên anh ta thấy một luồng ánh lửa từ trong kính chiếu hậu, đang dùng tốc độ ánh sáng để lướt đến xe của anh ta.
“Đó là cái gì?”.
Lúc đó Tiền Đức Vân còn buồn bực không biết thứ đó là cái gì.
Một phút sau.
Ánh lửa đập lên trên xe của anh ta, mãi cho đến không phẩy mấy giây cuối cùng thì anh ta mới nhìn rõ được.
Đây là tên lửa!
Âm!
Trong mắt anh ta còn chưa kịp lộ ra vẻ sợ hãi, tiếng nổ đã vang lên, ánh lửa bùng lên.
Anh ta trực tiếp vùi thân trong biển lửa.
Trên không trung cách đây mấy kilomet, một chiếc trực thăng nhìn thấy một màn này, bắt đầu quay lại, đồng thời phi công nói qua bộ đàm: “Đại tướng, mục tiêu đã bị tiêu diệt”
Côn Lăng Thiên nhận được thông tin gật gật đầu, rồi sau đó nói với Dương Kiến Nghiêm: “Đại ca, Tiền Đức Vân chết trên đường cái cách đây bốn kilomet”
“Không phải là tôi đã tha anh ta đi rồi sao?” Dương Kiển Nghiêm cười nói.
“Đại ca, anh đồng ý, nhưng tôi đã đồng ý đâu.” Côn Lăng Thiên nói.
Nghe thấy vậy, Dương Kiến Nghiêm nhìn về phía Côn Lăng Thiên rồi hai người nhìn nhau cười.
Anh em tốt, đúng là ăn ý như thế.
Mà ba người Trương Bắc đang quỳ trên đất nghe thấy cuộc đối thoại của hai người lại bị dọa sợ tè ra quần lần nữa.
Đến Tiền Đức Vân cũng nói giết là giết, anh ta chính là cậu Tiền đó, thế thì Dương Kiến Nghiêm muốn giết mấy người bọn họ, vậy chẳng phải là đơn giản như bóp chết một con kiến ư?
“Anh rể”
Dương Kiển Nghiêm vừa muốn nói đến chuyện của bọn họ thì Cao Thúy Ngân ở trên tầng hai vẫy tay với anh: “Anh rể, nhanh lên, chị em muốn gặp anh”
“Đến đây.”
“Vậy thì đại ca, tôi cho bọn họ rút lui nhé. Số một vừa mới đi, tôi cũng không dám đem hết ba nghìn cấp dưới kia của tôi đến, nên chỉ đem có mỗi mấy trăm người. Nhưng ra ngoài lâu mà truyền vào tai của Số một thì anh ta chắc chắn sẽ quở trách tôi” Côn Lăng Thiên giải
thích.
“Vất vả cho anh rồi.”
“Khỏi nói, anh em với nhau mà” Côn Lăng Thiên liếc mắt.
Côn Lăng Thiên đi ra ngoài cho người lui đi rồi thuận tiện xử lý luôn gần một trăm tên lính do Trương Bắc gọi đến kia.
Còn Dương Kiến Nghiêm, tạm thời anh không thèm để ý đến ba người vẫn đang quỳ trên đất kia, đi vào trong phòng trên tầng hai.
Vừa mới bước vào phòng, anh đã nhìn thấy hình như Cao Thúy Ngân và Hứa Khinh Tử đang xích mích.
“Chị, chị đang làm gì thế? Em đưa chị đi bệnh viện!”
Dương Kiển Nghiêm vội vã đi tới, phát hiện trên cổ tay Hứa Khinh Tử toàn là máu, Thẩm Nguyệt đang bịt giúp cô.
“Chị em bị sao thế?” Dương Kiến Nghiêm vội vàng hỏi.
“Vừa nãy em ra ngoài gọi anh, sau đó đi vào thì đã thấy chị em cắt cổ tay rồi. Bây giờ phải nhanh chóng đi bệnh viện” Cao Thúy Ngân hoang mang nói.