Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 48: Người đứng đầu trên thế giới 

"Người đứng đầu Hải Kinh chẳng có gì thú vị" Dương Kiến Nghiêm vẫy vẫy tay nói: "Tôi không thích phiền phức" 

Đúng là như vậy. 

Đừng nói là người đứng đầu Hải Kinh, cho dù là người đứng đầu nước Chiêm thì có khác gì nhau chứ? 

Mấy năm nay, anh sớm đã đứng ở đỉnh cao chót vót, còn cảnh nào mà anh chưa từng nhìn thấy chứ. 

Mong ước hiện tại của anh chỉ là muốn suốt phần đời sau này của mình đều có Hứa Khinh Tử ở bên cạnh mà thôi. 

Đương nhiên, trước tiên phải giải quyết mối hận trong lòng anh với Trần Phi Lan đã. 

"Thương hội nước Chiêm vừa mới được thành lập, sẽ phải bàn bạc rất nhiều vấn đề, trong khoảng thời gian này ba người lão Vương các người để ý nhiều một chút." Dương Kiến Nghiêm dặn dò. 

"Ông chủ, ông yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ làm hết sức mình!" 

Vương Kim Siêng cùng mọi người vỗ ngực đảm bảo. 

Trong lòng ông ta hiểu rõ, Dương Kiển Nghiêm bàn giao cho bọn họ trọng trách quan trọng như vậy, đây là một trách nhiệm vô cùng to lớn của bọn họ. 

Hơn nữa việc quản lý thương hội nước Chiêm không giống như những sản nghiệp trước đây của ông ta. Thậm chí còn có thể nói, nếu so sánh những sản nghiệp trước đây của ông ta với thương hội nước Chiêm hiện tại, căn bản là không cân sức. 

Tài nguyên có thể lấy được và môi trường cũng không nhàn hạ như trước nữa. 

Nhưng đây là một cơ hội tốt, một khi đã có thể sắp xếp tốt chuyện đó, nhất định sẽ một bước bay xa. 

"Đại ca" 

Cánh cửa bị đẩy ra, Côn Lăng Thiên cầm một bình rượu bước vào. 

"Ông chủ, vậy chúng tôi đi trước đây" Ông Vương và những người khác rất biết quan sát. Vừa nhìn thấy Côn Lăng Thiên bước vào, ông ta liền lập tức cáo từ. 

"Đại ca à, rất lâu rồi hai anh em chúng ta chưa đi uống rượu, tối nay nhất định phải không say không về. Đáng tiếc là, mấy người bọn họ lại không ở đây" Côn Lăng Thiên xúc động nói. 

"Vẫn còn nhiều dịp mà, ngày mai cậu còn có việc đúng không? Tối nay đừng uống rượu nữa" Dương Kiển Nghiêm lắc đầu nói. 

"Cả một núi việc luôn. Tôi nói rồi, chúng ta sau này sẽ chỉ cắm rễ ở đây thôi. Cấp trên đã đồng ý cho tôi xây dựng một cơ sở ở đây rồi, vừa hay chỗ này lại gần Nhật Bản. Khoảng thời gian này ông Mỹ vẫn luôn nhúng tay vào chuyện của Nhật Bản, có chút không ổn lắm, tôi phải sắp xếp lại một chút." 

Dù sao thì lão tam cũng là quan chức cấp trên của nước Chiêm, có rất nhiều việc, ông ấy đều phải làm hết. 

Không được ung dung nhàn hạ như Dương Kiến Nghiêm. 

"Cậu vất vả rồi." Dương Kiển Nghiêm biểu thị sự thấu hiểu. 

"Không đến nỗi vất vả. Nhưng mà, đại ca à, việc mà ông Mỹ đang nhúng tay vào ở bên Nhật Bản, tình hình có chút khó giải quyết, đến lúc là vẫn là phải nhờ đại ca ra tay" 

"Tôi ra tay cái rắm. Phải dùng tới tôi chắc?". 

"Đại ca, anh không thể làm một ông chủ rộng lượng sao" Côn Lăng Thiên lập tức không vui nói: "Mẹ nó chứ, tất cả mọi người đều biết, công lao của tôi là vô kể coi tôi là một chiến thần, nhưng ai cũng biết, rất nhiều công lao của tôi đây đều là nhờ sự giúp đỡ của anh và mấy người em trai của anh mới có thể hoàn thành được" 

"Chuyện này để sau hẵng nói. Bên nhà họ Trần có chuyện gì à?" "Chuyện này anh cũng biết sao?" Côn Lăng Thiên rất tò mò. 

Dương Kiến Nghiêm trợn mắt, bản thân anh đâu phải là một kẻ ngu. 

Bạch Trì đến Hải Kinh, lấy danh nghĩa nhà họ Trần, vậy thì anh ta chính là người phát ngôn của nhà họ Trần, nhà họ Trần muốn phát triển ở Hải Kinh. 

Bây giờ lại bị Côn Lăng Thiên tóm rồi, đây không phải là một chuyện nhỏ. 

"Tôi vừa bắt được tên nhóc Bạch Trì, người phụ nữ Trần Phi Lan đó đã gọi điện cho tôi rồi. Cô ta chắc là có gián điệp ngầm ở bên này. Cô ta nói tôi thả người, tôi chưa đồng ý” 

Nói tới đây, Côn Lăng Thiên nhíu mày, không giấu nổi tò mò, hỏi: "Đại ca, hình như trước đây giữa anh và Trần Phi Lan có ân oán gì à? Từ trước đến nay chưa từng nghe anh nhắc tới chuyện này" 

Những chuyện cụ thể trong quá khứ của Dương Kiến Nghiêm, không bao giờ anh nói chi tiết với mấy người anh em của mình, chỉ là nhắc tới qua loa thôi. 

Đến ngay cả chuyện ân oán với nhà họ Trần, bọn họ cũng không biết. 

"Chuyện trước đây không có gì đáng nhắc tới cả, tôi có thể tự giải quyết được. Còn cậu, có vẻ như quan hệ của cậu với nhà họ Trần rất tốt phải không?" Dương Kiểm Nghiêm cười hỏi. 

"Tốt cái đếch gì." Lông mày Côn Lăng Thiên giật giật, chửi bới: "Phải nói là tôi không thích ở lại trong cái thể chế đấy chút nào, ràng buộc quá nhiều. Hồi tôi còn ở thủ đô, căn bản là chưa từng bị giữ lại. Còn nhà họ Trần, bọn họ có quan hệ thân thiết với tôi, tôi cũng không thể coi như không nhìn thấy được, xem như là có qua lại qua loa với bọn họ đi” 

“Nếu như sớm biết anh và nhà họ Trần không hợp nhau, tôi sẽ khiến cho tên Bạch Trì kia cút xéo đi từ lâu rồi." 

"Việc của tôi, cậu đừng can thiệp vào. Cậu ở trong thể chế đấy, những chuyện cũ của tôi 

không có lợi lắm cho cậu đâu." 

"Không có lợi cái đếch gì, nhà họ Trần là cái thá gì. Nếu không phải là ông thủ trưởng đó cứ dặn tôi là phải kiềm chế tính khí lại thì ở thủ đô tôi đã không thèm để ý đến nhà họ Trần bọn họ. Đại ca, chỉ cần một câu của anh thôi, tôi sẽ lập tức mang theo anh em tới nhà họ Trần" 

Nghe thấy lời đó, Dương Kiến Nghiên thấy ấm lòng. 

Tình nghĩa anh em giữa hai người bọn họ, nếu chưa từng trải qua chuyện của bọn họ thì không ai có thể hiểu được. 

Không cần nhiều lời. 

"Đại ca, anh cứ nói chuyện xảy ra giữa anh và nhà họ Trần đi. Trước đây anh không nói, mấy anh trai cũng không hỏi, bây giờ tôi cũng không muốn đi tra, chỉ đành xem anh có nói hay không thôi." 

"Năm năm trước, ở thủ đô có một nhà giàu họ Dương. Tôi là con cả nhà họ Dương, Trần Phi Lan từng là vợ sắp cưới của tôi. Vào đêm tân hôn, tôi bị cô ta và tên tình nhân đánh gãy chân rồi ném ra cạnh sông" 

"Cái gì?" Nghe đến đây, Côn Lăng Thiên lập tức nổi giận đùng đùng. 

"Trước đây tôi không nói với các cậu là vì đây là nỗi đau sâu sắc của tôi, tôi không muốn kể cho người khác. Tôi chôn vùi nó ở đáy lòng, nó như một vết sẹo luôn nhắc nhở tôi, ý nghĩa của cuộc sống, rất may mắn, mới đi được tới hôm nay" 

“Vậy đại ca, tiếp theo thì thế nào đấy?" Côn Lăng Thiên cũng lấy lại được nghiêm túc, nói: "Trần Phi Lan bây giờ chính là nữ vương của thủ đô. Anh không biết thế lực của cô ta to lớn đến thế nào đâu, nghe nói là người đứng thứ hai cũng có quan hệ với cô ta." 

"Nhưng chẳng sao" Nhưng Côn Lăng Thiên lại nói thêm vào: "Có điều, chỉ là một thị trấn thôi. Vẫn là câu nói đó, chỉ cần anh nói một câu, cùng lắm là ông đây sẽ chặt đứt cái mũ đang đội trên đầu mình, cũng mang theo cả anh em đến chẻ đôi nhà họ Trần ra" 

"Đừng nóng vội" 

"Hay là bây giờ tối giải quyết thằng nhóc Bạch Trì cho xong, trút hết giận trước đã." 

"Không, thả người đi" "Cái gì?" Côn Lăng Thiên không giấu được sự ngạc nhiên. 

"Thả cậu ta quay về, tôi sẽ tới thủ đô, đường đường chính chính mà đi. Giết đi một tên Bạch Trì, cũng chỉ là râu ria thôi" 

Côn Lăng Thiên suy nghĩ một hồi rồi cũng không nói gì thêm nữa. Nhưng trước khi thả người ra, anh ấy dẫn Bạch Trì tới. 

Bạch Trì của hiện tại, sớm đã không còn thần khí như trước kia nữa, mà phần nhiều là sự thương hại khi phải trở thành một tù nhân. 

Sau khi nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, anh ta trở nên hung hãn, ánh mắt mập mở. "Bất ngờ không?" Dưới sát ý ngập tràn của Bạch Trì, Dương Kiển Nghiêm bình tĩnh nói: "Tôi 

đoán là anh không nghĩ tới được điều này. Chiến thần của cả một thị trấn, lại là anh em của tôi. Thậm chí còn vì tôi, mà sẵn sàng lật mặt với nhà họ Trần các người, đúng không?" 

"Sau này Côn Lăng Thiên sẽ hiểu, nhập bọn với mày là quyết định sai lầm như thế nào" Ánh mắt Bạch Trì không cam tay, rõ ràng đã bị nói trúng rồi nhưng lại vẫn nghiến răng nghiến lợi không phục nói. 

"Haha." 

Dương Kiển Nghiêm bật cười. 

"Bạch Trì, năm năm trước mày nhận lệnh của Trần Phi Lan, đánh gãy hai chân của tao, ném tao xuống sông. Hôm nay chính ra tao phải tự tay dùng dao giết mày mới là bình thường, nhưng tao sẽ thả ra ra. Mày biết vì sao không?" 

"Còn không phải là vì mày sợ tiểu thư sao sao? Haha, chắc tiểu thư đã gọi điện tới rồi, Dương Kiển Nghiêm, mày đừng có cứng miệng nữa. Mày sẽ không bao giờ tưởng tượng ra được những gì mà hiện tại tiểu thư có được đâu" Bạch Trì lạnh lùng cười. 

"Sợ cô ta? Tao có thể thả mày đi là vì bây giờ mày căn bản không có tư cách xuất hiện trong tầm mắt của tao. Chuyện sống chết của mày, tao không thèm để tâm" 

Một con voi sẽ so đo từng tí với một con kiến sao? 

Có khi còn chẳng còn nhìn thấy con kiến ấy chứ. 

"Năm năm trôi nhanh thật đấy, nhưng rất nhiều chuyện đều đã thay đổi. Giống như tiểu thư nhà mày, mới có năm năm đã trở thành nữ vương của thủ đô rồi. Mày đã bao giờ nghĩ tới tao chưa?" 

Cuộc sống thăng trầm, con người và vạn vật đều đang thay đổi. Giống như Dương Kiến Nghiêm của hiện tại, hào hoa phong nhã, độc nhất vô nhị. Một câu nói là có thể hình dung ra được. 

Người đứng đầu trên thế giới hiện tại. 

Từ trước tới thời gian đều im hơi lặng tiếng, nhưng đến cuối cùng lại cho thấy tất cả kết quả. 

Bất luận là bạn có chấp nhận hay không. 

"Tao thả mày về, đồng thời là để mày mang câu nói này về, tất cả mọi thứ cô ta có hiện tại, là do cô ta giẫm đạp lên xương máu nhà họ Dương mới có được, cái ngày mà tao ghé đến thủ đô, cũng sẽ là ngày cô ta mất hết tất cả"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK