"Không có" Bà cụ khua tay rồi ngã thõng xuống đất.
Bà ta biết đây là kết cục tốt nhất rồi.
Nếu Dương Kiến Nghiệm thực sự muốn tiêu diệt toàn bộ nhà họ Ngô thì bọn họ sẽ không
làm gì được.
Sau khi bà cụ ký tên vào hợp đồng, bà ta đột ngột ngất đi.
Dòng họ này có thể coi là một dòng họ nhỏ giàu có, có lịch sử một trăm năm, dòng họ này đã quen với việc sống sung sướng, vứt bỏ tất cả tài sản hiện tại, rời khởi thành phố còn tốt hơn
so với việc bị giết.
Tuy nhiên, điều này không liên quan gì đến Dương Kiến Nghiêm.
Cầm lấy bản hợp đồng này, Dương Kiến Nghiêm gọi Ngô Phong đến.
"Kể từ hôm nay, tất cả tài sản của nhà họ Ngô đều thuộc về anh"
Bum!
.
Vẻ mặt Ngô Phong tràn đầy kích động, mọi chuyện cứ như là một giấc mơ vậy. Ngay sau đó, anh ta quỳ trên mặt đất, hai tay cầm hợp đồng, không ngừng quỳ lạy Dương Kiến Nghiêm.
"Cảm ơn cậu Dương đã tha cho nhà họ Ngô, cảm ơn cậu Dương đã ban ơn!"
"Đứng dậy đi, tôi đã nói rồi, anh xứng đáng được thưởng."
Sau khi xử lý xong chuyện ở khách sạn Hoành Tân thì đã bốn giờ sáng.
Dương Kiến Nghiêm để Côn Lăng Thiên rời đi, sau đó anh đến bệnh viện.
Vết thương trên tay Hứa Khinh Tử đã được băng bó, hoàn toàn không có gì nghiêm trọng, nhưng anh vẫn ở cùng cô cả đêm, sáng sớm hôm sau Lam Linh đã được đón về.
Gia đình đoàn tụ, hạnh phúc quây quần bên nhau.
"Thúy Ngân, em đi ra đây với anh một lát."
Dương Kiến Nghiêm gọi Thúy Ngân đi ra.
"Anh rể, có chuyện gì vậy ạ?" Thủy Ngân hỏi.
"Em đã nói chuyện tối hôm qua cho chị em biết chưa?"
"Vẫn chưa ạ, anh rể, em không biết có nên nói cho chị biết không, đặc biệt là anh... Lại là anh cả của Chiến thần Côn Lăng Thiên"
Nói đến đây, giọng điệu của Cao Thúy Ngân đầy cảm thán.
"Không cần nói cho cô ấy biết." Dương Kiển Nghiêm lắc đầu.
"Em biết rồi anh rể, em sẽ không nói." Thúy Ngân gật đầu, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi: "Anh rể, sao anh lại quen biết với Chiến thần Côn Lăng Thiên thế ạ, đó là chiến thần số một của đất nước đó"
Cô ấy rất khó để tưởng tượng được loại nhân vật trong truyền thuyết này, Dương Kiến Nghiêm lại là anh cả của anh ấy.
"Chuyện hơi dài"
"Hai người gặp nhau năm năm trước đúng không ạ?"
"Coi như là vậy." Khi anh gặp Côn Lăng Thiên, lúc đó anh chưa gia nhập vào đại bản doanh của quân đội nước Chiêm.
"Em biết rồi" Thúy Ngân gật đầu, khi Dương Kiến Nghiêm rời khỏi nhà họ Hứa, anh chỉ là một người con rể tầm thường, không ra gì và đã bị người khác gạt sang một bên, anh có thể đi đến ngày hôm nay hẳn là rất khó khăn.
"Anh rể, anh thật lợi hại, anh là anh hùng trong lòng em." Trong mắt Thúy Ngân tràn đầy những ngôi sao nhỏ.
"Được rồi, đừng tâng bốc anh nữa." Dương Kiến Nghiêm trợn tròn mắt.
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên. Anh lấy ra xem thì thấy là Vương Kim Siêng gọi tới.
"Ông chủ, hôm nay Ngọc Lam lại liên lạc với tôi..."
"Gặp."
Dương Kiến Nghiêm dự định đi gặp cô ta.
Nơi lần này anh hẹn gặp mặt là một quán cà phê cao cấp, khi nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, Chu Ngọc Lam đã rất ngạc nhiên.
Cô ta nghĩ Dương Kiển Nghiêm sẽ từ chối hoặc sẽ là thái độ lời lẽ ba phải.
"Anh Dương, gặp được anh tôi thực sự rất vui."
Chu Ngọc Lam chân thành nói.
"Ông Đường không đi theo à?"
"Ông Đường bị thương rồi" Chu Ngọc Lam do dự một chút, cười khổ: "Sức khỏe của ông nội không trụ nổi nữa. Ngày hôm qua ông Đường đi tìm Tiền Thiên Định, kết quả là bị đánh trả, ông ấy không phải là đối thủ của Tiền Thiên Định."
Cho nên hôm nay cô ta mới gấp gáp đến tìm Dương Kiến Nghiêm.
"Việc của cô tôi đồng ý, đưa tôi đến gặp Tiền Thiên Định đi."
"Thật sao?"
Nghe vậy, Chu Ngọc Lam kinh ngạc không thôi, Dương Kiển Nghiêm là một cường giả bậc thầy hàng thật đúng giá, anh có thể đồng ý, quả thật là quá tốt.
"Bây giờ tôi đưa anh đến nhà họ Chu."
"Trực tiếp đưa tôi đi tìm Tiền Thiên Định là được." Dương Kiến Nghiêm nói.
Dương Kiến Nghiêm có thể đồng ý với Chu Ngọc Lam là vì, một mặt anh nể mặt ông Vương, mặt khác là vì Tiền Đức Vân đã chết trong tay anh, chắc chắn Tiền Thiên Định sẽ tìm anh để bảo thù, vì vậy Tiền Thiên Định bắt buộc phải chết.
"Có vội vàng quá không?" Chu Ngọc Lam có chút kinh ngạc: "Anh Dương, chuyện là như vậy, phải đến nhà họ Chu một chuyến trước."
"Tại sao?"
Vì vậy, Chu Ngọc Lam lập tức giải thích.
Hóa ra sau khi ông Chu sụp đổ, nên bây giờ ông hai nhà cô ta làm chủ nhà họ Chu. Mà ý của ông hai nhà cô ta là muốn hoà giải với nhà họ Tiền, và đã tìm được cao thủ làm con át chủ bài, đi đến nhà họ Tiền đàm phán.