Chương 73: Ngoại viện của Dương Kiến Nghiêm
"Ha ha, tôi đẹp trai đến thế à? Thấy tôi liền té xỉu".
Thấy Mã Dương đã ngất xỉu, Dương Kiến Nghiêm không nhịn được ha ha cười lên. Đừng nói, cậu nhóc này khá là thú vị.
"Dương Kiển Nghiêm, cậu cười cái gì?"
Nhìn thấy Dương Kiển Nghiêm cười Mã Dương, Triệu Thanh Nhài không vui, bà ta trừng mắt nhìn Dương Kiến Nghiêm một cái.
"Chẳng phải vì Mã Dương người ta nói chuyện với chỗ hội trưởng thương hội nước Chiêm, thì cậu không chỉ bị tập đoàn Yamaguchi bắt đi, ngay cả nhà họ Cao cũng sẽ toi đời cùng cậu, cậu còn có tâm trạng cười hả"
"Có lẽ không phải là hội trưởng người ta nghe lời Mã Dương, người ta chỉ thực hiện trách nhiệm của người làm hội trưởng, nên mới chống lại tập đoàn Yamaguchi thì sao?"
Dương Kiển Nghiêm nói ra lời của mình.
"Cậu mà cũng dám đoán tâm tư của hội trưởng thương hội ả?" Cao Hiệp bĩu môi: "Được rồi, hội trưởng người ta anh minh thần võ, há là người mà cậu có thể bình luận hả?"
Dương Kiển Nghiêm không nói nữa.
Nhưng trong lòng không nhịn được nghĩ, về sau anh mà biết, hội tưởng anh minh thần võ mà anh nghĩ chính là kẻ hèn nhát trong miệng anh.
Nghĩ tới đây, Dương Kiến Nghiêm cảm thấy thú vị.
Dương Kiển Nghiêm không lựa chọn ở lại nhà họ Cao quá lâu, bởi vì tập đoàn Yamaguchi đã bắt đầu phản kích.
Gần như là trong vòng một ngày, tất cả bến tàu có liên qua đến tập đoàn Yamaguchi, đều không mở cửa cho người ngoài, đồng thời áp dụng thủ đoạn áp chế lên hội viên của thương hội.
Bởi vì tập đoàn Yamaguchi, đã nắm giữ gần như là chín phần bến tài của Nam Hòa, miếng chém này của họ trực tiếp làm cho rất nhiều Xí nghiệp rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Trong biệt thự, sau khi Vương Kim Siêng báo cáo xong tình hình cho Dương Kiển Nghiêm.
Trần Diệp cũng đi lên, cô nhíu mày nói: "Hội trưởng, rất nhiều xí nghiệp xuất khẩu hàng hóa và nguyên vật liệu. Bởi vì bến tàu đã bị chặn, dẫn đến đứt mất đường đi, tiến vào trạng thái đình trệ, nhưng mà chắc có thể cầm cự được mấy ngày, nhưng vài ngày sau,tài chính sẽ đứt đoạn, rất nhiều xí nghiệp đều sẽ bên bờ vực phá sản"
Đây chính khốn cảnh và vấn đề khi muốn chống lại tập đoàn Yamaguchi.
Trần Diệp nhìn Dương Kiến Nghiêm, cô muốn biết Dương Kiến Nghiêm sẽ giải quyết thế nào.
"Cần bao nhiêu dòng vốn mới có thể giải quyết thương tổn mà Tập đoàn Yamaguchi gây ra?" "Dựa vào tiền sao?"
Nghe vậy, Trần Diệp thoáng thất vọng, đúng là có thể dùng tiền để bổ sung vào chỗ lỗ này, bù lại tổn thất mà tập đoàn Yamaguchi đã tạo ra.
Nhưng không nói đến chuyện cái này cần một số tiền lớn, hơn nữa chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc.
Nếu Dương Kiến Nghiêm chỉ có thủ đoạn này thì cô hơi thất vọng thật. "ít nhất là ba mươi nghìn tỷ mới được. Nhưng mà cô vẫn trả lời anh.
"Ừ, đợi đi." Dương Kiến Nghiêm gật đầu.
Cùng lúc đó, trong khu biệt thự bờ biển.
Sắc mặt Yamamoto Kato u ám, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn bức ảnh treo trên tường, người trong bức ảnh này chính là Dương Kiến Nghiêm.
Mặt trên châm đầy cung tên.
"Bố, con hận không thể giết Dương Kiến Nghiêm ngay bây giờ"
Trong tay anh ta cầm một dụng cụ phụ trợ điện tử, đặt ở vị trí yết hầu, hầu hết mấp máy, phát ra thanh âm khàn khàn làm người ta sợ hãi.
Ở bên cạnh anh ta, có một người đàn ông tóc đã hoa râm, mặc bộ quần áo võ sĩ người Nhật.
"Bổ sẽ cho con cơ hội" Ông ta bình thản nói.
"Ông Chu, bây giờ tình hình bên ngoài thế nào rồi?"
Bố của Yamamoto Kato hỏi.
Trong ngôi biệt thự này, còn có vài người khác, mà vài người này chính là đám người Chu Thành Công đã ra khỏi thương hội nước Chiêm lúc trước.
Dương Kiến Nghiêm là một thằng ngốc, bọn họ sẽ không chơi với thằng ngốc.
Cho nên, sau khi ra khỏi thương hội nước Chiêm, Chu Thành Công trực tiếp gia nhập vào tập đoàn Yamaguchi.
"Ông Yamamoto, theo lệnh của ông, sau khi phong tỏa tất cả bến tàu, rất nhiều xí nghiệp của Hoa Dương, không thể đi vào hoạt động, tính sơ qua, chỉ trong nửa ngày, tổn thất đã lên đến hàng nghìn tỷ.
Không đến vài ngày nữa, dòng tiền của họ vừa đứt, sẽ hoàn toàn phá sản!"
"Ha ha."
Trên gương mặt của Chu Thành Công hiện lên nụ cười khẩy, nghĩ tới dáng vẻ oai phong mạnh mẽ của Dương Kiến Nghiêm ngày hôm qua, trong lòng ông ta lại khó chịu, sau đó là chế nhạo.
Vậy mà lại dẫn thương hội nước Chiêm đánh cứng với Tập đoàn Yamaguchi, quả nhiên chỉ là một thằng nhóc miệng còn hội sữa mà thôi, cậu ta vốn không biết rằng, ở Nam Hòa, sức mạnh của tập đoàn Yamaguchi lớn đến nhường nào.
Bây giờ chặt đứt cửa ngõ bến tàu mới chỉ là bắt đầu thôi, dự tính không tới vài ngày nữa, thương hội nước Chiêm sẽ giải tán.
Ông ta nóng lòng muốn nhìn vẻ mặt hối hận của Dương Kiến Nghiêm khi ấy rồi.
"Tôi muốn xem xem rốt cuộc Dương Kiển Nghiêm có bản lĩnh gì." Người đàn ông suy nghĩ.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Trong vòng một ngày này, dưới sự chèn ép của tập đoàn Yamaguchi, rất nhiều xí nghiệp của thương hội đã không chống đỡ nổi nữa.
Trong thương hội một mảnh tiêu điều.
"Hội trưởng Dương, có mấy xí nghiệp đã tách khỏi thường hội rồi. Bởi vì tập đoàn Yamaguchi thả tiếng ra ngoài là chỉ cần ra khỏi thượng hội, thì chuỗi các kênh như bến tàu có thể được khôi phục"
Giờ phút này, Trần Diệp cũng rất đau đầu, bởi vì từ hôm qua tới giờ, Dương Kiển Nghiêm không làm gì cả.
Từ đầu tới cuối, ngoại trừ tuyên bố một cái lệnh chống lại tập đoàn Yamaguchi ra, thì không đưa ra bất kỳ quyết sách và hành động nào để cứu vãn tình hình hiện tại.
Thậm chí cô còn nghĩ, người hội trưởng trước mắt này, có khi nào là một người mù quáng thật không đây?
"Cùng tôi đi đón một người"
Dương Kiến Nghiêm không nói thêm gì.
Anh dẫn Trần Diệp đi tới bến tàu, một chiếc du thuyền vừa cập bờ.
"Hội trường Dương, anh nhờ viện binh rồi hả?" Trần Diệp cười khổ một tiếng, viện binh cũng vô ích thôi, bởi vì nơi này là Nam Hòa, không có viện trợ nào có thể mạo hiểm giúp đỡ thương hội chống lại tập đoàn Yamaguchi.
"Ai bảo là vô ích?".
Dương Kiến Nghiêm mỉm cười.
Chiếc tàu cập bờ, một nhóm kỵ sĩ mặc khôi giáp dàn hàng đi ra.
Một lát sau, một bóng hình xinh đẹp xuyên ra từ trong nhóm người, sau đó đi thẳng tới chỗ Dương Kiến Nghiêm.
Đây là một gương mặt phương Tây, đôi mắt xanh như sao trời biển rộng, làn da trắng nõn, lộ ra huyết thống cao quý của cô gái.
Cô mặc một chiếc váy tuyn trắng có đuôi, khiến cô giống như một nàng công chúa bạch tuyết trong phim vậy.
Rất xinh đẹp.
Kiểu xinh đẹp này, kinh diễm đến nỗi Trần Diệp cũng là con gái. Mà cô cảm thấy bản thân mình ảm đạm nhạt nhòa.
Sau đó, dưới ánh nhìn ngây dại của Trần Diệp, cô gái tao nhã bước tới bên cạnh Dương Kiến Nghiêm.
Mà sau khi cô đến bên cạnh Dương Kiến Nghiêm, nét ưu nhã và dịu dàng trên gương mặt cô biến mất không còn sót lại tí gì, cô biến thành vẻ mừng rỡ như điên, thay đổi trạng thái yên tĩnh vừa rồi, một dáng người cao gầy ôm lấy cổ Dương Kiến Nghiêm, treo lên người anh.
"Dương thân ái, lâu ngày không gặp, anh có nhớ em không?"
"Khụ khụ, em chú ý hình tượng của mình một chút." Dương Kiển Nghiêm xấu hổ nói: "Tốt xấu gì thì em cũng là công chúa có huyết thống hoàng gia, chú ý chút đi."
"Dù sao cũng chẳng có ai nhìn thấy
Nói xong, cô quay đầu nhìn một cái, hai hàng kỵ sĩ đi cùng rất biết điều mà đồng loạt xoay người nhìn trời.
"Trần Diệp, anh giới thiệu với em này" Dương Kiển Nghiêm đẩy người đẹp ra, sau đó giới thiệu về Trần Diệp.
"Emma, bạn tốt của tôi, tời từ gia tộc Rothschild."
"Gia tộc Rothschild á? Cái gia tộc cổ xưa thần bí ở phương Tây đấy à?"
Vừa nghe thấy cái tên này, Trần Diệp lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt tràn ngập ngạc nhiên và kinh hãi.