"Mẹ, chúng ta đi thôi" Hứa Khinh Tử định rời đi.
Kết quả là có một số người đã ngay lập tức chặn đường cô.
"Hứa Khinh Tử, chị còn không hiểu sao? Đây là nhà họ Ngô, chị muốn đến thì đến
muốn đi thì đi à?" Võ khịt mũi.
"Võ, cháu lui ra"
Bà cụ kêu Võ lui ra, sau đó bà ta đi đến trước mặt Hứa Khinh Tử, lời nói thành khẩn: "Khinh Tử, bà cũng là vì tốt cho cháu. Dương Kiển Nghiêm kia muốn cái gì cũng không có, mà sau này nhà họ Tiền sẽ làm chủ của thành phố, cháu lấy cậu Tiền, cháu sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận"
"Bà im miệng đi, bà không phải là bà của tôi! Tôi không có người nhà như bà!"
Hứa Khinh Tử tức giận mắng.
"Gia đình các người toàn là đồ cặn bã!"
Cao Xuân Lan cũng rất tức giận.
"Báo cảnh sát đi Thúy Ngân!"
"Vâng thưa mẹ!" Cao Thúy Ngân muốn báo cảnh sát, kết quả lại bị người ta giật điện thoại ném xuống đất, cô ấy cũng bị đẩy ngã xuống đất.
"Tốt nhất là các người nên im lặng đi." Người nhà họ Ngô giữ chặt Cao Xuân Lan và Cao Thúy Ngân.
"Buông họ ra!" Hứa Khinh Tử tức giận hét lên.
"Khinh Tử, chuyện này không đến lượt cháu làm chủ, nếu cháu không muốn mẹ
và em gái cháu xảy ra chuyện thì tốt nhất là nghe lời bà" Bà cụ cũng không còn hiền
hậu nữa, phất tay nói: "Đưa hai người họ đi đi."
"Các người muốn đưa mẹ và em gái tôi đi đâu? Lam Linh đâu?"
"Bọn họ sẽ không sao đâu, Lam Linh ở chỗ cô giáo, đều bình an vô sự. Nhưng sau này có xảy ra chuyện gì hay không thì phải phụ thuộc vào cháu đấy Khinh Tử à" Bà cụ hờ hững đáp.
"Bà muốn tôi làm gì?"
"Kết hôn với cậu Tiền"
"Không được, tôi và Kiển Nghiêm đã kết hôn rồi, không thể kết hôn nữa" Hứa
Khinh Tử thẳng thừng từ chối.
"Yên tâm đi, đây đều là những chuyện nhỏ, đến từ Hải Kinh chứ gì, tùy tiện bỏ ra
chút tiền tống cổ đi chỗ khác là được." Tiền Đức Vân mỉm cười.
"Anh ấy sẽ không đồng ý, anh ấy sẽ giết chết anh." Hứa Khinh Tử nghiến răng.
"Chậc chậc, anh ta đồng ý hay không cũng không quan trọng, tốt nhất là anh ta
nên đồng ý, nếu không, là do anh ta không có mắt tự tìm đến cái chết."
Tiền Đức Vân bày ra dáng vẻ hờ hững, không quan tâm đến Dương Kiến Nghiêm sẽ có thái độ gì.
"Các người đều là đồ khốn nạn!" Khuôn mặt của Hứa Khinh Tử tức giận đến mức run lên.
"Khinh Tử, cháu sẽ hiểu những nỗ lực cực nhọc của bà." Bà cụ bày ra vẻ mặt thành khẩn.
Sau đó Hứa Khinh Tử bị bắt đi.
"Bà cụ, trong hai ngày này cháu sẽ cưới cô Hứa, bên cháu sẽ thu xếp càng sớm càng tốt." Tiền Đức Vân nói thẳng với bà cụ.
"Nhanh như vậy à?" Bà cụ vô cùng kinh ngạc.
"Nói thật không giấu giếm, bố cháu đã tính toán qua rồi, qua hai ngày nữa sẽ là ngày đẹp nhất"