“Võ, chú ý lời nói của cháu đi, Khinh Tự là người nhà của chúng ta” Bà cụ họ một hồi, sau đó nói với Dương Kiến Nghiêm: “Khinh Tử cứ nói muốn đến công ty
xem sao, cô ấy có đi đến chỗ khác hay không chúng tôi cũng không biết, sao vậy, con bé Khinh Tử này mất tích rồi à?
“Không có gì?
Không tìm thấy Hứa Khinh Tử ở nhà họ Ngô, Dương Kiến Nghiêm liền rời đi.
Lúc này Dương Kiến Nghiêm không nghĩ nhiều, sau khi đi ra, liền gọi Lang Hành tới.
Năm phút sau, Lang Hành đã tới nơi.
“Tất cả những nơi có camera giám sát trong vòng một cây số quanh nhà họ Ngô, anh điều tra và tìm toàn bộ tung tích của vợ tôi”
“Anh Dương yên tâm, chị dâu bị mất tích ư?”
“Đã rõ, tôi cố gắng gửi thông tin cho anh sớm nhất”
Sau đó Dương Kiển Nghiêm lại gọi điện thoại cho Vương Kim Siêng.
AL
“Điều tra xem công ty được đăng ký dưới tên của Ngô Tiểu Thiên nhà họ Ngô là công ty gì, tình trạng cụ thể của công ty hiện giờ, trong vòng mười phút, có thể điều tra ra không?”
“Đã rõ thưa ông chủ” Vương Kim Siêng là dân kinh doanh, tra những thông tin như thế này là con đường nhanh nhất: “Nhưng thưa ông chủ, bây giờ đã rất muộn rồi, hệ thống kinh doanh bên kia đều đã đóng hết rồi, tôi cần chút thời gian để tìm bạn của tôi ở thành phố, mười lăm phút được không?
“Được!
Nhưng sau khi Dương Kiển Nghiêm vừa rời khỏi nhà họ Ngô.
Trong gian nhà chính,Võ không nhịn được thắc mắc: “Bà ơi, tại sao không được nói cho tên Dương Kiển Nghiêm kia biết tin tức của Hứa Khinh Tử?”
“Đúng đấy mẹ à, thật ra mẹ có thể nói cho Dương Kiển Nghiêm biết tin tức của Hứa Khinh tử mà” Đển cả Ngô Nghĩa Hưng cũng không thể hiểu nổi.
Bây giờ Hứa Khinh Tử đã bị đưa tới chỗ Tiền Đức Vân rồi, nếu như nói thẳng ra với Dương Kiến Nghiêm, anh ta chắc chắn sẽ đến tìm Tiền Đức Vân.
Mà Dương Kiến Nghiêm đến tìm Tiền Đức Vân để đòi người hay náo loạn thì vừa hay có thể để Tiền Đức Vân giải quyết anh ta.
Cũng bớt được phiền phức cho nhà họ Ngô bọn họ.
“Dương Kiến Nghiêm tới thì chính là tìm chỗ chết.” Bà cụ khẳng định.
“Đúng đấy bà à, như vậy cũng bớt được phiền phức cho nhà họ Ngô chúng ta.”
“Cứ đợi sau khi Đức Vân và Khinh Tử làm cỗ bàn xong, rồi nói chuyện này với Dương Kiến Nghiêm. Tới lúc đó cho dù anh ta không đồng ý ly hôn, nhưng gạo đã nấu thành cơm, cũng không thể thuận theo anh ta được” Bà cụ suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Chao ôi, bà à, con người bà đúng là tấm lòng lương thiện” Võ thở dài.
Đúng vào lúc này, trong đám người làm của nhà họ Ngô có một người bước ra, đi vào trong gian nhà chính.
Mà người này không phải ai khác, chính là Ngô Phong.
“Ngô Phong, ai cho chú vào đây? Không thấy chúng tôi đang bàn chuyện với bà à? Không biết phép tắc gì cả?”
“Võ, ăn nói kiểu gì đấy, đây là chú của cháu đấy”
Bà cụ trách mắng quát. Nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ không vui, bởi vì Ngô Phong đúng là không biết phép tắc.
Cấp bậc nhà họ Ngô vẫn rất rõ ràng nghiêm khắc, giống như trong cuộc họp gia đình, ngoài dòng dõi ra, những người khác đều không được vào, đây là quy tắc.