"Mẹ, lão Tam vừa mới gọi điện thoại tới, nó cũng bị người của quân đội đưa đi rồi, nó đã báo cảnh sát nhưng vô dụng, những người của quân đội dẫn nó đi ngay trước mặt cảnh sát”.
"Mẹ, em Tư và em Năm ở Nam Hoà cũng bị người của quân đội dẫn về đây rồi”.
Hàng loạt những cuộc điện thoại, từng tin tức một, tất cả đều đánh tan phòng tuyến trong lòng bà cụ.
Rốt cuộc thì đêm nay đang xảy ra chuyện gì vậy? Trừ những người nhà họ Ngô đang có mặt ở đây ra thì
đám con cháu nối dõi gồm mười mấy người ở các nơi khác cũng bị dẫn về trong một đêm. Miễn là người nhà họ Ngô thì không thiếu bất cứ ai.
Rốt cuộc đám người trong quân đội này muốn làm gì? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Đến bây giờ thì ngay cả bà cụ cũng bắt đầu cảm thấy mơ hồ rồi.
"Quân gia! Thân già này cả gan hỏi, rốt cuộc nhà họ Ngô chúng tôi đã làm gì? Các người muốn dẫn chúng tôi đi thì cũng phải đưa ra một lý do chứ?”
Cuối cùng bà cụ cũng phải bỏ thái độ kiêu ngạo, nhìn vị đại tướng lúc nãy rồi lên tiếng hỏi.
"Cấp trên của tôi có dặn dò, muốn tìm nhà họ Ngô các người để đòi một lời giải thích thỏa đáng”
"Xin hỏi cấp trên của anh là ai?” "Chiến thần Côn Lăng Thiên "Chiến thần Côn Lăng Thiên?” Bịch bịch bịch.
Bà cụ đứng không vững, lảo đảo lùi về phía sau. Cũng may Ngô Nghĩa Hưng kịp thời đỡ lấy bà ta: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
"Chiến thần Côn Lăng Thiên? Cậu ta muốn lời giải thích gì chứ? Chúng tôi chưa từng đụng chạm đến người đó mà”.
Ánh mắt bà cụ thoáng qua vẻ sợ hãi. Thật ra khi Chiến thần Côn Lăng Thiên dẫn ba nghìn đại quân tiến vào thành phố thì nhà họ Ngô cũng đã kịp thời biết được tin tức này, thậm chí họ còn muốn thông qua các mối quan hệ của bản thân để nịnh bợ Chiến thần Côn Lăng Thiên.
Nhưng đến lúc này bà ta mới hiểu rõ, Chiến thần Côn Lăng Thiên dẫn đại quân đến là nhằm vào nhà họ Ngô bọn họ.
“Trong lòng bà hiểu rõ mà, chỉ có thể nói là nhà họ Ngô các người đáng chết” Đại tướng cười lạnh lùng: “Được rồi, thời gian không còn nhiều, các người ngoan ngoãn đi theo tôi hay là để tôi phải ra tay?”.
Sắc mặt bà cụ tái nhợt cả lại.
"Đi thôi"
Đến sức lực để phản kháng mà bà ta cũng không còn. Có bản lĩnh lớn như lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ mà cũng đều bị dẫn đi cả thì họ còn có thể làm gì được đây? Đối phương chính là chiến thần Công Lăng Thiên! Anh ấy vừa ra lệnh thì cả nước Chiêm cũng phải run rẩy.
cùng lúc đó, Chính phủ thành phố lập tức cho mở một cuộc hội nghị khẩn cấp.
"Thị trường, đã điều tra xong, Chiến thần Côn Lăng Thiên dẫn đội quân gồm ba nghìn người tiến vào thành phố là nhằm vào nhà họ Ngô. Nguyên nhân cụ thể thì vẫn chưa điều tra được nhưng chính xác là nhắm vào nhà họ Ngô”
Thư ký đặt tất cả những tài liệu vừa điều tra được lên trên bàn hội nghị.
"Có thể ngăn lại không?"
"Không ngăn được, quân đội xuất quân, ngăn cản là điều không thể. Lão Tam nhà họ Ngô báo cảnh sát nhưng những người đó cũng không nể mặt, chúng ta cũng không có cách nào”.
"Người bên quân khu thành phố nói thế nào?”
"Người kia trả lời chắc nịch là đã liên lạc với chiến thần Côn Lăng Thiên nhưng Chiến thần không hề nhận điện thoại”
Bàn tay của người đàn ông ngồi ở ghế chủ tọa trên bàn hội nghị khẽ run rẩy.
"Rốt cuộc nhà họ Ngô đã gây ra chuyện gì?”
Cùng lúc đó, các gia tộc lớn nhỏ trong thành phố đều biết thông tin đại quân xuất chính dẫn toàn bộ già trẻ trên dưới trong nhà họ Ngô đi.
Trong quán Chu Công.
"Cô cả, vừa nhận được tin tức quân đội của Chiến thần Côn Lăng Thiên dẫn toàn bộ già trẻ nhà họ Ngô đi rồi. Ngay cả lão Tam nhà họ Ngô đang ở trong quân khu ngoài thủ đô cũng bị cách chức. Toàn bộ lớn bé nhà họ Ngô bị dẫn đi không thiếu một ai”.
Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp nghe thuộc hạ báo tin rồi gật đầu một cách hờ hững. Sau đó người phụ nữ ấy đứng dậy, kèm bức rèm che cửa sổ sát đất ra. Bên ngoài mây đen dày đặc, cuồng phòng không ngừng thổi.
“Hôm nay phải thay đổi rồi”