"Tôi nghe qua rồi. Một tháng trước, không phải vị công chúa điện hạ này đã đến Nam Hòa sao, còn tiếp nhận một tập đoàn xuất khẩu ở Nam Hòa nữa, đầu tư vào đó mấy nghìn tỷ. Sao thế?"
Vì chuyện này đã gây ra sự xôn xao không hề nhỏ nên Trần Thiên Minh đã nghe qua rồi.
Dù sao thì Nam Hòa cũng chỉ là một nơi nhỏ bé, một người ở cấp bậc cao như vậy, cho dù muốn đến nước Chiêm để phát triển làm ăn thì cũng phải đến thành phố mới đúng chứ, sao lại tới Nam Hòa?
Vậy nên lúc đó những tên tuổi lớn mặt như bọn họ đều bàn luận về chuyện này.
Cuối cùng đưa ra kết luận là, người ta là người thuộc gia tộc vô cùng lớn mạnh trên thế giới, thế nên tiền bạc không phải là vấn đề. Có khi chỉ là một đám nhà giàu tùy tiện chơi đùa nên tiện tay ở lại Nam Hòa chơi bời cho vui thôi.
"Chính vị công chúa này đã nhúng tay vào tình hình kinh tế của thành phố chúng ta." Lão Vạn nói với giọng run run..
"Sao có thể? Chúng ta chưa từng đắc tội gì với cô ta mà?"
"Tôi cũng không biết. Cô ta làm thế này là đã vi phạm nguyên tắc rồi. Tôi đã báo cáo lên Cục kinh tế của thành phố rồi, giám đốc Cục kinh tế đã liên hệ với họ ngay trong đêm rồi. Kết quả là bọn họ lại nói, bọn họ sẽ chịu hết mọi trách nhiệm. Nhưng người ta ngoài miệng vừa nói sẽ chịu trách nhiệm, sau đó lại tiếp tục phá hỏng số tiền vốn của chúng ta... Chúng ta sắp sụp đổ rồi, không trụ được bao lâu nữa đâu"
"Chuyện này." Trần Thiên Minh rất bất lực, người ta là một đại gia siêu giàu có cơ mà. Cho dù chịu trách nhiệm thì sao?
Cứ trực tiếp phá tiền như vậy thì trước khi bọn họ bị trừng phạt, phía ông ta đã sụp đổ rồi.
Điều quan trọng nhất là, loại người này, ông ta căn bản là không thể đắc tội nổi, vốn là chẳng liên quan gì tới việc bọn họ có nhận trách nhiệm hay không.
"Chúng ta rốt cuộc là đã làm gì chọc phải vị đại thần này chứ?". "Tôi thật sự không biết đâu tổng giám đốc Trần à!" Lão Vạn vô tội bất lực nói.
Đang nói thì một chiếc điện thoại khác của ông ta cũng rung lên, ông ta vốn không muốn bắt máy nhưng nhìn thấy người gọi tới là người có thân phận đặc biệt liền lập tức nghe điện thoại.
"Tổng giám đốc Trần, xảy ra chuyện lớn rồi. Mười phút trước, tất cả mười lăm khu vui chơi giải trí thuộc quyền của tập đoàn chúng ta đều bị niêm phong rồi"
"Sao lại xảy ra chuyện đó?"
Trần Thiên Minh chết lặng, sau đó lớn tiếng quát: "Vương Thị đâu? Năm nào chúng ta cũng dồn vào đó mấy trăm tỉ, còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Kết quả là đối phương ở đầu dây bên kia giọng run rẩy sợ hãi trả lời: "Tổng giám đốc Trần... Không phải là do Vương Thị làm đâu."
"Vậy thì là ai?" "Là mấy tên lính, là người của quân đội".
"Năm nào mà ông đây chẳng bỏ ra mấy tỷ cho phía quân khu bên đó, sao lại xảy ra chuyện được chứ?"
"Không phải là quân khu ở thành phố của chúng ta, mà là... là người bên quân khu của chiến thần Côn Lăng Thiên, hơn nữa hội sở hoàng gia Bích Viên của chúng ta, là tự tay chiến thần Côn Lăng Thiên dẫn người đến...để niêm phong."
Âm! Nghe thấy những lời này, sắc mặt Trần Thiên Minh đã hoàn toàn biến sắc.
Cả người ông ta như bị sét đánh ngang qua, bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy không ngừng.
"Tổng giám đốc Trần, ước tính sơ bộ thì tối nay tập đoàn chúng ta đã tổn thất ít nhất bảy nghìn bốn trăm tỷ..".
Rầm!
Cuối cùng thì đôi tay run rẩy cũng không thể cầm chắc được nữa, chiếc điện thoại rơi xuống đất.
Thiệt hại bảy mươi nghìn bốn trăm tỷ là chuyện nhỏ. Mấu chốt là chuyện chiến thần Côn Lăng Thiên dẫn người tới niêm phong.