Chương 80: Không phải người cùng thế giới
Sau khi về nhà, Hứa Khinh Tử không nói chuyện này cho Dương Kiến Nghiêm.
Bởi vì không cần thiết, chỉ bị một cái tát thôi mà, cô không phải người lập dị, chủ yếu là cô sợ Dương Kiến Khiêm kích động.
Nhưng sau khi nhìn thấy Hứa Khinh Tử về nhà, Dương Kiến Nghiêm vẫn nhìn thấy nửa bên mặt đỏ đỏ của cô.
"Mặt em sao vậy?" Dương Kiến Nghiêm hỏi.
"Không sao, hôm nay em hơi không thoải mái, chắc là bị sốt rồi."
"Sao trông giống vết tát vậy?" Dương Kiển Nghiêm nhíu mày hỏi.
"Hả? Không có không có!" Hứa Khinh Tử vội vàng lắc đầu.
"Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?" Dương Kiến Nghiêm vừa nhìn thái độ này của Hứa Khinh Tử, anh đoán luôn được là chắc chắn là giống như mình nghĩ.
Anh quá quen thuộc với vết tát rồi, trước kia anh đã tát không ít người.
Hứa Khinh Tử không ngờ, thế này mà Dương Kiến Nghiêm cũng nhận ra, sau đó nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, vì thế cô cúi đầu kể một lượt chuyện xảy ra vừa nãy.
"Dương Kiến Nghiêm, em không nói cho anh biết đâu, bởi vì em không sao, với lại em sợ anh bị kích động sẽ đi tới nhà họ Hứa làm gì gì đấy. Cái này không cần thiết, biết không, em cũng không muốn gây thêm phiền phức cho anh."
Nói xong, Hứa Khinh Tử lại giải thích.
"Cái này không đúng, sau này em nhớ có chuyện gì cũng phải nói với anh, anh là chồng em, em không nói với anh thì em nói với ai đây?"
"Biết rồi, anh đừng giận nhá!
"Yên tâm đi, anh có chừng mực, sẽ không làm xằng làm bậy đâu."
"Em sợ anh làm loạn lắm, đến lúc đó toàn là chuyện rắc rối, đúng rồi, sáng nay lúc em đi làm, anh đoán xem em đã gặp ai"
"Ai thế?"
"Bạn trai cũ của em"
"Gặp phải thì gặp phải, anh làm gì được chứ?"
"Có phải anh ghen rồi không." Hứa Khinh Tử hé miệng cười nói.
"Không có"
"Anh ghen rồi!"Hứa Khinh Tử nhéo cái eo của Dương Kiến Nghiêm một cái: "Anh xem mặt anh đã thay đổi rồi kìa, còn nói không ghen"
"Anh ghen đấy! Nói mau, có khả năng quay lại với tình cũ không?" Dương Kiển Nghiêm hung hung nói.
"Anh nói cái gì đấy?"
Hứa Khinh Tử trừng mắt liếc Dương Kiến Nghiệm một cái, sau đó ghé vào trong lòng anh, nhẹ giọng nói: "Trong tim em chỉ có anh thôi, có thể có người vì em mà ghen, cảm giác này thật tốt."
"Em được lắm, lại lấy anh ghen làm thú vui, có đáng đánh không?"
"Thế em sai rồi, anh đánh em đi. Nhưng đừng đánh kiểu đánh trên giường." Hứa Khinh Tử xấu hổ nói.
"Baba mama, con cũng muốn ôm bố mẹ!"
Đúng lúc này, Lam Linh vừa mới làm xong bài tập, gương mặt đánh yêu đứng bên cạnh số pha.
"À?"
Hứa Khinh Tử ngẩn người, sau đó đỏ mặt.
Cô hung hăng nhéo Dương Kiển Nghiêm.
Dáng vẻ đó như thể đang nói, đều tại anh. Vẻ mặt Dương Kiến Nghiêm vô tội, bất đắc dĩ buông lỏng tay.
Ăn cơm xong, Dương Kiển Nghiêm nói là đi ra ngoài tản bộ, nhưng thực ra là đi tới nhà họ Hứa.
Nhà họ Hứa đang chúc mừng, bởi vì Hứa Thu Hân vừa được ra tù, đây là một chuyện vui.
Đối với Dương Kiến Nghiêm, anh là sự xuất hiện của khách không mời mà đến. Đám người nhà họ Hứa rất bất ngờ.
"Dương Kiến Nghiêm à, sao cháu lại tới đây? Mau vào đây ngồi"
Hứa Đức Minh là người đầu tiên phản ứng lại, ông ta nhanh chóng đứng lên, nhường vị trí của mình ra.
Vị trí ngồi của ông ta là chủ tọa, vị trí của người chủ đứng đầu gia đình.
Có thể nhường ra, có thể nhìn thấy thái độ của ông ta đối với Dương Kiến Nghiêm.
Dương Kiến Nghiêm cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống.
"Mau mang đồ ăn lên mau mang đồ ăn lên!" Hứa Đức Minh dặn dò.
"Tôi không ăn cơm đầu, hôm nay tôi tới là có chút chuyện."
"Chuyện gì, chỉ cần nhà họ Hứa giúp được, nhất định sẽ không từ chối."
Ánh mắt của Dương Kiến Nghiêm rơi xuống chỗ Hứa Thu Hân, anh bình thản hỏi: "Hai tiếng trước, có phải cô đã tát vợ tôi một cái không"
"Phải!"
Hứa Thu Hân thoải mái thừa nhận.
"Cái gì?" Hứa Minh Đức sửng sốt, ông ta không biết chuyện này.
"Đi xin lỗi cô ấy." Dương Kiến Nghiêm nói.
"Muốn bảo tôi xin lỗi á? Không đời nào!" Hứa Thu Hân lắc đầu.
"Thu Hân, cháu càn quấy gì đấy?" Hứa Đức Minh trừng mắt nhìn Hứa Thu Hân: "Mau xin lỗi!"
"Cháu không đi đâu"
Thấy thế, Hứa Đức Minh thở dài, sau đó nói với Dương Kiển Nghiêm: "Dương Kiển Nghiêm, cậu biết tính cách của Thu Hân là thế mà, hay là bỏ qua đi, con bé vừa mới ra tù, trong lòng có tức giận cũng rất bình thường."
Dương Kiển Nghiêm bật cười.
"Cô ta có tính cách gì thì liên quan gì đến tôi?"
Sau đó anh bất thình lình đứng lên.
"Đánh người xin lỗi, đây là chuyện rất bình thường mà nhỉ?"
"Dương Kiến Nghiêm, anh đừng tưởng anh là hội trưởng của thương hội nước Chiêm là có thể tùy ý chà đạp tôn nghiêm của tôi, tôi nói cho anh biết, nỗi khuất nhục mà anh và con đĩ Hứa Kinh Tử kia mang đến cho tôi, sau này, tôi nhất định sẽ trả lại anh gấp bội lần!"
Rầm!
Dương Kiến Nghiêm vỖ xuống bàn.
"Sao nào, anh muốn ra tay đánh tôi hả?" Hứa Thu Hân ngẩng đầu, nhìn Dương Kiến Nghiêm với ánh mắt khinh thường: "Tôi đi, anh đánh tôi đi, chỉ cần anh không đánh chết được tôi, sau này tôi nhất định sẽ trả lại những nỗi khuất nhục này gấp bội!"
Bốp!
Dương Kiến Nghiêm tát xuống.
Cái tát này đã tát cho Hứa Thu Hân hộc máu.
"Cái tát này, tôi thay Khinh Tử trả cho cô."
"Còn nữa đâu?" Hứa Thu Hàn cười điên cuồng: "Có phải là con cái tát thứ hai, cái tát thứ ba nữa đúng không?"
"Hết rồi" Dương Kiển Nghiêm lắc đầu: "Cái tát mà cô thiếu, đã trả lại rồi"
"Ngoài ra, hôm nay tôi tới để nói cho cô biết, từ nay trở đi, cô và kể cả nhà họ Hứa không còn liên quan chó má gì với chúng tôi nữa.
Cuối cùng tôi tặng cô một câu, câu này, từng có người nói với tôi, tôi thấy rất có lý, bây giờ tôi tặng cho cô.
Cảm giác tự tôn và oán hận ngang ngược của cô, trong mắt tôi, không đáng nhắc đến.
Làm người là phải làm con giun, đừng làm con thuồng luồng, cho dù cô có là một con thuồng luồng thật, thì cũng phải đợi đến khi cô có năng lực cưỡi mây làm mưa, bộc lộ chân thân, nếu không, sớm sớm bị người giết.
Nếu cô thật sự thấy rằng mình chịu uất ức, muốn báo thù, thế tốt nhất là nhẫn nhịn, nhẫn đến khi cô có năng lực rồi hẵng đến tìm tôi."
Nói xong nhữn điều này, Dương Kiến Nghiêm xoay người rời đi.
"Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!"
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Dương Kiến Nghiêm, Hứa Thu Hân chợt hét to, bắt đầu trắng trợn quảng hết bát đĩa thức ăn trên bàn xuống đất.
Có người đi khuyên cũng không dừng, vẫn không ngừng đập để trút giận
"Khốn kiếp khốn kiếp!"
Vừa đập, cô ta vừa không ngừng mắng chửi.
Nếu Dương Kiến Nghiêm mà không kiêng nể gì, thẳng tay đánh cô ta một trận, có lẽ cô ta còn có thể cười, có thể vui.
Bởi vì đánh người chỉ có thể chứng minh anh phẫn nộ rồi, tức giận rồi, sợ hãi rồi.
Đây là điều mà Hứa Thu Hân muốn nhìn thấy.
Nhưng Dương Kiến Nghiêm rất có nguyên tắc, anh chỉ cần một bạt tại thuộc về mình thôi.
Sau đó giống như một thượng vị giả khinh thường ra tay với hạ vị giả, sau đó giảng đạo lý. Mà theo suy nghĩ của Hứa Thu Hân, đây là sự miệt thị.
Lòng tự trọng của cô ra, bị Dương Kiến Nghiêm hung hăng chà đạp!
Một bữa tiệc gia đình tốt đẹp lại trở thành một đống hỗn độn.
Sau khi náo loạn xong, Hứa Thu Hân mất sức nằm sấp trên bàn.
"Thu Hân, thôi bỏ đi."
Hứa Đức Minh nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Thu Hân, an ủi: "Chúng ta đã sai ngay từ đầu, chúng ta và Dương Kiến Nghiêm, thật sự không phải là người chung một thế giới"
Ông ta cười khổ.