Chương 89: Cho anh cơ hội, là anh không cần
Sáng sớm hôm sau, Hứa Khinh Tử đã tới công ty.
Bởi vì cô phải giải quyết chuyện này, tạm thời đình công sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với tiến độ công trình, nhất định phải xử lý ngay.
Mặc dù cô biết, đây chắc chắn là việc Trương Nhất Minh bảo Phan Sơn Đông làm, nhưng cô không đi tìm Trương Nhất Minh, bởi vì không cần thiết.
Cô đã liên lạc với phía xây dựng thành phố, lại bỏ tiền và đưa quà.
Tiền đã đưa được rồi, lúc đầu Hứa Khinh Tử nghĩ nhận tiền rồi thì chuyện này đã được giải quyết, nhưng ai mà biết được cô nhầm rồi, cô không gặp được một người quản lý sự vụ nào..
Hứa Khinh Tử gấp đến sắp khóc rồi, này chẳng phải là tuyên bố, họ bắt nạt cô không có người chống lưng sao? Cùng lúc đó, ở trong một hội sợ..
Một thân hình núc ních thịt đang ghẻ lên giường, một mỹ nữ hảo hạng đang làm spa cho anh ta, anh ta rất là hưởng thụ.
Tâm trạng của anh ta rất tốt.
Đầu tiên là Trương Nhất Minh cho anh sáu tỷ đồng, bảo anh ta gây khó dễ cho công ty của Hứa Khinh Tử.
Sau đó Hứa Khinh Tử lại đưa một tỷ rưỡi qua.
Được không bảy tỷ rưỡi, này ngang với nhặt được tiền còn gì?
Dẫu sao thì ông bố anh ta là trưởng xây dựng thành phố, tùy tiện lấy một lý do để kiểm tra và niêm phong công ty của Hứa Khinh Tử, này chẳng phải là chuyện nhỏ sao.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, lấy ra nhìn một cái, Trương Nhất Minh gọi điện tới.
"Phan à, anh là rất tốt, tôi nghe nói công ty của Hứa Khinh Tử đã ngừng thi công rồi."
"Hắc, cậu Trương à, này là chuyện nhỏ thôi, tôi là ai chứ? Chuyện nhỏ như này, tôi dùng đầu ngón tay cũng làm xong, lúc này Hứa Khinh Tử còn tìm người đưa tiền cho tôi, mong tôi giơ cao đánh khẽ."
"Anh đồng ý chưa?" Trương Nhất Minh nhíu mày.
"Đùa gì vậy, tôi mà đồng ý á? Một tỷ rưỡi mà muốn mua chuộc tội hả? Không đúng, tình cảm của mấy anh em chúng ta có thể dùng tiền để so sánh sao? Nhưng mà số tiền kia của cô ta, tôi thu rồi."
"Anh thật đen tối, anh không sợ cô ta kiện anh à?"
"Kiện tối ư?"
Vừa nghe đến đây, Phan Sơn Đông bật cười: "Cậu Trường, tôi sợ cái này ư?”
Trương Nhất Minh ở đầu dây bên kia cũng bật cười, cái này có gì mà sợ, người trong cơ chế, không để ý nhất chính là cái này.
"Đợi thêm một thời gian nữa, công ty đó của cô ta sẽ mất rất nhiều tiền, đợi đến khi ngừng thi công một thời gian dài, Hứa Khinh Tử sẽ cầu xin anh." Trương Nhất Minh nói.
Chưa đợi anh ta nói xong, Phan Sơn Đông đã cười hắc hắc: "Cậu Trương yên tâm, tôi hiểu mà, giờ cứ làm khó có ta trước, sau này bảo đảm sẽ đưa cô ta lên giường anh, nhưng cậu Trường này, con nhóc Hứa Khinh Tử đúng là khả xinh, tôi có thể la liếm không?"
"Anh nói cái gì?".
"Sai rồi sai rồi!" Phan Sơn Đông vội vàng sửa lại: "Đợi sau khi anh chơi xong, có thể cho anh em la liếm tỉ không?"
"Ha ha, đều là anh em với nhau, được" Trương Nhất Minh gật đầu.
"Mẹ ơi, mạnh tay thế, định bóp chết ông đây hả?"
Đúng lúc này, Phan Sơn Đông chợt cảm thấy hình như nhân viên mát xa càng ngày càng mạnh tay, anh ta hơi đau, khối nhịn được mắng chửi: "Cút xéo, gọi quản lý của các cô tới đây"
Nhưng không thấy đáp lại.
Phan Sơn Đông không khỏi xoay người lại, sau đó anh ta mới nhận ta, có một người đàn ông đang đứng trước mặt anh ta.
Cô mát xa kia đứng bên cạnh, vẻ mặt lúng ta lúng túng, rất là vô tội.
"Cô ra ngoài trước đi, tôi và vị khách này là bạn bè. Dương Kiển Nghiêm đuổi nhân viên mát xa ra ngoài, thuận tay khóa cửa lại.
"Mẹ nó chứ, anh là ai?" Phan Sơn Đông chửi Dương Kiển Nghiêm. "Tôi tên Dương Kiến Nghiêm" Năm chữ đơn giản được thốt ra. "Dương Kiến Nghiêm?"
Phan Sơn Đông sửng sốt, sau đó suy nghĩ một lát, anh ta liền cười: "Anh chính là ông chồng vô dụng của Hứa Khinh Tử hả?"
"Sao nào? Một mình Hứa Khinh Tử không giải quyết được, bảo anh tới hả? Có điều anh chỉ là một thằng bất tài, cho dù anh có tới thì có thể làm được gì?"
Trong mắt Tên mập là sự coi thường, rõ ràng là anh ta không coi Dương Kiến Nghiêm ra gì.
"Trở về nói với Hứa Khinh Tử, tắm rửa sạch sẽ rồi đi một mình tới khách sạn Marriot, làm một buổi tối, bên này có thể giải quyết cho cô ta.
Mà Dương Kiển Nghiêm, không hề đi.
Thấy Dương Kiến Nghiêm không đi, Phan Sơn Đông bật cười: "Sao nào? Muốn gọi một cô mát xa để hưởng thụ hả? Thằng kia? Anh có biết nơi này có quy định hội viên không? Làm một hội viên phải tốn bao nhiêu tiền hả? Anh kiếm tiền mười năm cũng chưa chắc được làm hội viên ở đây, bây giờ anh còn muốn tiêu tiền ở đây nữa không?
Thế này đi, anh quỳ xuống, gọi tôi là bố, hôm nay tôi mời anh"
Trên gương mặt Dương Kiến Nghiêm không có bất kỳ biểu tình gì, anh bất ngờ đâm một quyền lên mặt anh ta.
Tiếng kêu thảm vang lên.
"Đù mé, anh dám đánh tôi hả? Anh không muốn sống nữa đúng không?"
"Anh làm bố anh đẹp mặt nhỉ, thân là con nối dõi của công chức nhà nước, cũng chính là con cháu đời thứ hai của quan chức, không tuân theo kỷ cương pháp luật làm điều tốt, không công chính liêm khiết thì cũng thôi đi, ngược lại ỷ vào quyền lợi quốc gia. mà bố anh giao phó, cáo mượn oai hùm, nối giao cho giặc. Anh không biết xấu hổ à?"
Dương Kiển nghiêm lắc đầu thất vọng.
"Mẹ nói, anh là cái thả gì mà giáo huẩn ông đây?" Phan Sơn Đông chửi ầm lên: "Anh có tin ống đáy giết chết anh không?"
"Loại người như các anh, động một tí mà giết giết này nọ, lẽ nào anh là vui à?"
"Anh nói đúng rồi đấy, ông đây chính là vui ở Hải Kinh, đối phó với loại bụi đời như anh chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến, bây giờ anh lập tức quỳ xuống xin lỗi ông đầy đi."
Phan Sơn Đông ngồi dậy, gương mặt núi ních thịt rung rung, thoạt nhìn cực kỳ tức giận dọa người.
"Chỉ dựa vào việc anh lạm dụng chức quyền, tôi đã có thể tống anh vào tù rồi, nhưng tôi đã điều tra qua, bố anh là người chỉnh trực liêm khiết, cho nên tôi sẽ cho anh một cơ hội!"
Dương Kiến Nghiêm còn chưa nói xong, tên mập đã cười ha hả: "Tống tôi vào tù á? Ha ha ha, anh đang đùa tôi à?" Anh ta giống như nghe thấy câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời vậy, cười đến nỗi thở hổn hển.
"Lại còn con mẹ nó điều tra tôi, điều tra bố tôi, lại còn cho tôi một cơ hội, anh nghĩ anh là ai?"
"Buồn cười lắm sao?"
"Tôi đã nghe nói anh là một thẳng thần kinh, không ngờ anh còn ngu thật, được rồi, anh cho tôi một cơ hội, anh nói tôi nghe xem cơ hội mà anh cho tôi là gì?" Phan Sơn Đông đánh giá Dương Kiến Nghiêm
"Gỡ bỏ niêm phong đối với công ty của Hứa Khinh Tử, sau đó đi xin lỗi cô ấy. Nề mặt bố anh, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ". Dương Kiển Nghiêm nói.
"Chỉ dựa vào anh à, bỏ qua chuyện cũ hả?" Phan Sơn Đông ngừng cười.
Nhưng thực sự là không nhịn được nữa, anh ta lại cười phá lên, cười được một lúc, mới ho khan mấy cái, anh ta nhìn Dương Kiển Nghiêm rồi lạnh lùng nói: "Nghé con, tôi cũng nói thật cho anh biết, không chỉ có cậu Trương muốn ngủ với vợ anh, mà ông đây cũng muốn nếm thử, nếu anh không chịu đựng được thì hãy ly hôn đi, ly hôn xong chẳng phải sẽ không liên quan tới anh nữa sao?"
Phanh!
Dương Kiến Nghiêm lại đảm anh ta một phát nữa.
"Cái mồm ti tiện đúng không? Không biết xấu hổ đúng không?"
"Tôi đã cho anh cơ hội, là anh không cần."
Dương Kiến Nghiêm lười phải phí lời với tên mập này.
"Sau đó thì sao? Anh làm gì được nào?" Phan Sơn Đông điên cuồng châm biếm.
Rầm!
Vừa dứt lời, cửa phòng bất ngờ bị phá ra.
"Bố?"