Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh đi ra đi".

Hứa Khinh Tử đẩy Dương Kiến Nghiêm ra. Cô lau đi vệt nước mắt, hít một hơi thật sâu, đi đến bên giường, dịu dàng vuốt ve gương mặt của Lam Linh. Có lẽ vì cuộc cãi vã vừa rồi đã làm cho Lam Linh tỉnh dậy. Cô bé ngơ ngác nhìn Hứa Khinh Tử, nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc vậy? Mẹ đừng khóc mà" "Mẹ không sao, hôm nay Lam Linh thấy thế nào?" "Chú bác sĩ đổi phòng bệnh cho Lam Linh, dễ chịu lắm ạ, Lam Linh rất là vui" Cô bé vừa cười vừa nói. "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt."

Nụ cười của Hứa Khinh Tử làm người ta nhìn mà đau lòng.

Thật ra cô cũng rất bất ngờ, sáng nay bệnh viện đột ngột liên hệ với cô, nói có người tới nộp tiền cho nên Lam Linh được đổi sang phòng chăm sóc đặc biệt. Cũng vì nghe được tin này nên cô mới vội vàng tới.

Cũng không biết là ai nộp tiền. Trấn an Lam Linh xong, cô đứng dậy đi ra ngoài, tính tìm bác sĩ hỏi rõ ràng một chút. "Vợ, anh đi với em" Dương Kiển Nghiêm lập tức đi theo.

"Anh đừng đi theo tôi"

"Không đi theo em thì đi theo ai, ai bảo em là vợ mà anh đã đăng ký kết hôn cùng chứ" Dương Kiển Nghiêm cười ha ha nói.

"Tôi không phải vợ anh, anh đừng có mà đi theo tôi"

Mặc dù giọng điệu nghe vẫn lạnh lùng nhưng có thể cảm giác được cô chỉ đang giận, sâu trong ánh mắt lại bắt đầu lấp lóe vẻ vui mừng lúc đầu.

Hai người mới đi không bao xa, đầu kia hành lang có một nhóm đàn ông mặc âu phục đen nghênh ngang đi tới.

Người dẫn đầu không phải ai khác, chính là người phụ nữ họ Lý lúc nãy kia.

"Được lắm, các người muốn chạy à?" Người phụ nữ họ Lý kia nhìn thấy Dương Kiển Nghiêm thì giận không có chỗ phát tiết. "Đông Hùng, chính là thằng ranh này" Cô ta lập tức nói với người đàn ông đứng cạnh mình. "Chị, là cái thằng chết bầm này à? Chị yên tâm, đúng nhìn em xử lý nó này" Gã đàn ông tên là Đông Hùng đứng trước mặt Dương Kiến Nghiêm.

Gương mặt dữ tợn, kêu gào nói: "Thằng oắt con, chính mà bắt nạt cháu trai và chị tao phải không? Ngông cuồng lắm đúng không?"

"Chị Hà sao vậy, có phải có hiểu lầm gì không?"

Hứa Khinh Tử đứng một bên có quen với Lý Xuân Hà, thấy cô ta dẫn người đến có vẻ gây khó dễ, lập tức đứng ra hỏi.

"Hiểu lầm, có gì mà hiểu lầm? Hứa Khinh Tử, bản lĩnh cô lớn lắm, không biết câu được thằng đàn ông từ chỗ nào, không chỉ đánh con trai tôi, còn dám đánh cả tôi."

Nghe vậy mặt, Hứa Khinh Tử biến sắc, cực kỳ hoảng sợ, nhìn về phía dkt, chỉ trích: "Anh đã làm gì thế? Nhanh xin lỗi người ta đi"

"Xin lỗi?" Lý Xuân Hà chỉ vào Hứa Khinh Tử, dùng giọng điệu cực kỳ độc ác mắng: "Đồ điểm này, tao đã nói rồi, tao muốn đuổi mày và đứa con hoang kia của mày ra khỏi bệnh viện. Cho nó chết đường chết chợ, còn cả thằng đàn ông của mày nữa, tao sẽ đánh gãy chân chó của nó, cho nó biết, người nào là không chọc vào nồi."

"Chị Hà, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng xin lỗi chị trước. Thành thật xin lỗi chị"

"Em xin lỗi ả ta làm cái gì?" Dương Kiến Nghiêm nhìn Hứa Khinh Tử, có chút đau lòng. Thái độ cô gái này khiêm nhường như vậy, đoán chừng bình thường chịu không ít tủi nhục.

Anh chú ý tới Vương Kim Siêng đi sau mình, hô lên: "Ông Vương" "Ông chủ" Nghe được cách xưng hô này, Vương Kim Siêng vui vẻ không thôi, hấp tấp chạy tới. "Đưa cô ấy về trước." "Vâng thưa ông chủ" Vương Kim Siêng gật đầu, kéo Hứa Khinh Tử muốn rời đi.

Dương Kiến Nghiêm muốn làm gì, muốn làm thế nào, ông đều không quản. Thân phận, bối cảnh của người ta là gì chứ?

Cho nên mặc dù là nhà giàu nhất Hải Kinh, nhưng ngay từ đầu, Vương Kim Siêng đã hiểu rõ vị trí của mình. Lúc Dương Kiến Nghiêm cần thì ông ta sẽ làm, anh không cần thì ông ta nên đứng xa.

"Cô Hứa, cô yên tâm, ông nhất nhất định giải quyết được." Ông ta liền lôi kéo Hứa Khinh Tử rời đi. Lý Xuân Hà nhìn thấy đám người muốn đi liền dặn dò người đi cản. Có điều lại bị Dương Kiến Nghiêm ngăn lại.

"Không phải cô muốn đánh gãy chân tôi sao? Nhiều người ở đây thế này, không tiện. Chỉ bằng đi ra ngoài". Dương Kiển Nghiêm nói.

"Mày muốn chạy chứ gì, đừng tưởng là tạo không biết mày nghĩ cái gì" Lý Xuân Hà châm chọc" "Được lắm thằng ranh, muốn đi ra ngoài thì đi. Bây giờ chúng ta ra ngoài." Đông Hùng thì khoát tay, không để ý chút nào. Đi theo bọn họ tới cổng. Một đám người lập tức vây Dương Kiến Nghiêm lại, dường như sợ anh đào tẩu.

Cái tên Đông Hùng kia đi ra: "Thằng ranh, đã ra đây rồi, bây giờ tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống dập đầu ba cái với chị tạo, chuyện này sẽ coi như xong."

"Không được Đông Hùng, dập đầu ba cái xong thì cứ gỡ một cái chân của nó ra cho chị. Cô ta khoanh tay, vênh. vào nói.

"Được, chị cứ yên tâm". Tên đàn ông cười ha hả, không biết từ đầu lấy ra một cái cờ lê. "Mày tự quỳ hay để tạo giúp mày quỳ?" Anh ta đung đưa cờ lên, dáng vẻ cực kỳ uy hiếp. "Mày cũng xứng à?" "Mày nói gì?" Nhưng Dương Kiến Nghiêm không nói gì, trả lời Đông Hùng chính là một cái đạp. Một cước này lập tức đá bay Đông Hùng ra ngoài.

Bay xa đến bảy, tám mét.

Cuối cùng đập ầm ầm vào khóm hoa trước cổng, sau đó phun ra một ngụm máu, ngất đi.

Mọi người lập tức trợn tròn mắt. Thế mà... một cước đá người bay tám mét. Trên TV còn không có diễn như vậy. Thực sự có người có sức mạnh lớn thế sao? "Đông Hùng!" Lý Xuân Hà chạy tới, thế nhưng mặc cho cô ta có gọi thể nào, Lý Đông Hùng đều không tỉnh lại. "Chỉ thế thôi à?" Thấy thế, Dương Kiến Nghiêm bĩu môi, trực tiếp rời đi. Mà buồn cười là, lúc anh rời đi, mười mấy tên mặc âu phục đen đều không có một tên nào tới cản. Cứ đứng vậy nhìn Dương Kiến Nghiêm rời đi. "Bác sĩ, mau gọi bác sĩ!" Lý Xuân Hà gọi Lý Đông Hùng mãi mà tên đó vẫn bất tỉnh, liền tranh thủ dặn dò người gọi bác sĩ.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK