"Em đừng gấp, có chuyện gì rồi vợ, từ từ nói." Dương Kiển Nghiêm trấn an Hứa Khinh Tử trong điện thoại.
"Lam Linh... không thấy Lam Linh đâu cả." "Cái gì?".
Tin tức này như ngũ lôi oanh đỉnh, trực tiếp đánh cho Dương Kiến Nghiêm cháy xém, anh chợt nhướng mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Hóa ra hôm nay lúc Hứa Khinh Tử đang tan làm, cô bất ngờ nhận được điện thoại của cô giáo.
Trong điện thoại, cô giáo nói không thấy Lam Linh đâu cả, có phải con bé về nhà rồi không, Hứa Khinh Tử nói là chưa, sau khi tới trường học mới phát hiện, không thấy người đâu cả.
Cô lập tức gọi điện ngay cho Dương Kiến Nghiêm. Dương Kiển Nghiêm không nói hai lời, nhanh chóng đến trường học.
"Anh Dương, xin lỗi, trách nhiệm của trường học chúng tôi, trường học sẽ chịu trách nhiệm, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, trường học cũng cử người ra ngoài tìm kiếm. Các anh cũng đừng quá lo, có khả năng là bạn nhỏ ham chơi, lén chạy ra ngoài chơi thôi.
Dương Kiển Nghiêm vừa tới đã nhìn thấy cô giáo đang an ủi Hứa Khinh Tử đang khóc.
Cô giáo thấy Dương Kiến Nghiêm tới, vội vàng đi lên giải thích. "Dương Kiến Nghiêm" Hứa Khinh Tử cũng nhào vào lòng Dương Kiến Nghiêm, nước mắt tuôn rơi. "Bà xã, không sao, Lam Linh sẽ không có chuyện gì đâu"
Mặc dù tâm trạng Dương Kiển Nghiêm đang tối tăm, nhưng anh vẫn an ủi Hứa Khinh Tử như cũ.
Chắc chắn là Ngô Phong làm. Má nó!
Đều tại mình! Bây giờ Dương Kiến Nghiêm hận không thể tát cho mình hai cái.
Anh cho Lang Hành cử người bảo vệ mẹ vợ, bảo vệ vợ, bảo vệ Cao Thúy Ngân, anh cứ nghĩ Lam Linh ở trường học, cộng thêm bảo vệ ở trường học rất tốt, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên không nghĩ tới chuyện bố trí người.
Kết quả không thấy Lam Linh đâu nữa. "Không thấy Lam Linh từ lúc nào?" Dương Kiến Nghiêm vẫn được coi là tỉnh
táo, hỏi cô giáo.
"Một giờ trước, tiết thứ hai, Lam Linh vẫn còn ở đây, tiết cuối cùng thì không thấy nữa" Cô giáo giải thích.
"Đã tra camera ở cổng trường chưa?".
"Trường học có bốn cổng, camera ở cửa Bắc hỏng rồi, camera ba cổng khác đã điều tra, nhưng đều không thấy Lam Linh"
"Thế chính là cổng Bắc rồi"
Dương Kiển Nghiêm rất bình tĩnh, anh lập tức đi ra khỏi trường, sau khi nhìn một vòng, anh phát hiện đối diện cửa Bắc có một quán KFC.
Vì thế anh đi vào.
"Chào anh, con gái tôi mất tích, tôi muốn xem camera của các anh, được không?" Dương Kiển Nghiêm nói.
"Được được".
Nhân viên phục vụ nhìn thấy cô giáo, còn có Hứa Khinh Tử đang khóc, cũng không nghĩa nhiều, nhanh chóng mở camera ra cho mọi người xem.
Dương Kiển Nghiêm quan sát tỉ mỉ hình ảnh trong camera, một tiếng trước, một người phụ nữ mặc áo phông màu đỏ đi vào từ cửa Bắc, mười phút sau, người phụ nữ này dẫn Lam Linh ra.
"Lam Linh" Hứa Khinh Tử nhìn thấy Lam Linh, vội vàng hô lên: "Đây là Hứa Thu Hân, là Hứa Thu Hân!".
Hứa Khinh Tử nhìn một cái là nhận ra người phụ nữ mặc áo phông đỏ, mặc dù cô ta có đội mũ.
"Hứa Thu Hân!" Dương Kiến Nghiêm hơi kinh ngạc.
Anh vốn tưởng người dẫn Lam Linh đi phải là Ngô Phong mới đúng, không ngờ lại là Hứa Thu Hân?
"Vợ, em yên tâm, Lam Linh không sao." Dương Kiến Nghiêm nhẹ nhàng ôm Hứa Khinh Tử một cái, sau đó tính đi tới nhà họ Hứa.
"Em đi cùng anh!" Hứa Khinh Tử cũng nói. Vì thế hai người cùng đi tới nhà họ Hứa. "Dương Kiển Nghiêm, sao cậu lại tới đây?"
Mấy ngày nay hình như Hứa Đức Minh đã già hơn nhiều, vẻ mặt tang thương, sau khi nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, ông ta hơi kinh ngạc, cũng rất vui mừng.
"Hứa Thu Hân đâu?". Dương Kiển Nghiêm trầm giọng nói.
"À? Các cậu tìm Thu Hân á? Tìm con bé có chuyện gì, mấy ngày nay Thu Hân không ở nhà" Hứa Đức Minh nói.
"Ông nói cho cháu biết, Hứa Thu Hân đang ở đâu?"
Hứa Khinh Tử lớn tiếng hỏi.
"Hứa Khinh Tử, sao cháu lại nói chuyện với ông nội như vậy?" Một người phụ nữa đi tới, trách cứ Hứa Khinh Tử.
Bốp! Kết quả Hứa Khinh Tử tát người phụ nữ kia một cái.
"Trước đây