Chương 64: Yamamoto Kato
Rất đau!
Yamamoto Kato vô thức rụt tay về.
Sau đó ánh mắt lãnh liệt bắn lên người Dương Kiến Nghiêm.
Những người đàn ông mặc trang phục võ sĩ đi theo, đồng loạt bao vây Dương Kiển Nghiêm.
"Không sao, các cậu lui xuống!" Yamamoto giả bộ mạnh mẽ khoát khoát tay, bảo người lùi xuống.
"Ông Văn Dũng, người này là ai?" Yamamoto nhìn Ngụy Văn Dũng rồi hỏi. "Một thằng vô dụng mà thôi" Ngụy Văn Dũng nhìn Dương Kiến Nghiêm với ánh mắt lạnh lùng.
“Ngụy Văn Dũng, tôi không cho phép ông nói con rể tôi là đồ vô dụng!" Cao Xuân Lan không vui.
"Làm sao? Không phải là một thằng vô dụng à? Một thằng chờ được bao nuôi, ngay cả bản lĩnh được bao nuôi cũng không có, lại còn bỏ nhà ra đi, ý bà là cậu ta còn không bằng một thằng vô dụng đúng không?"
"Ông"
"Mẹ, không sao" Dương Kiến Nghiêm khoát tay, mỉm cười nhìn Ngụy Văn Dũng: "Hôm nay ông tới dẫn chúng tôi đi ăn, ông có chuyện gì đúng không?"
"Liên quan đến cậu không?" Ngụy Văn Dũng hừ một tiếng, nhưng mà một lát sau, ông ta vẫn giải thích: "Hôm nay tôi tới là để làm mới cho Cao Thúy Ngân, chẳng phải Cao Thúy Ngân vẫn chưa lập gia đình sao, anh Yamamoto rất là phù hợp."
"Ông đừng có mơ, tôi sẽ không nghe theo bất cứ cuộc làm mối nào đâu!"
Cao Thúy Ngân cực kỳ phản cảm, cô nói: "Trịnh Tuấn ngày xưa còn chưa đủ sao? Ông không phải bố đẻ tôi, ông có biết không? Ông không có tư cách sắp đặt những thứ này cho tôi."
"Trịnh Tuấn là ông ta sắp đặt hả?" Dương Kiến Nghiêm rất là ngạc nhiên.
Chính vì Trịnh Tuấn, Cao Thúy Ngân mới bị nghiện.
"Đúng vậy, anh rể. Người này chính là một thằng khốn, ông ta vì tiền mà coi em như hàng hóa, mạc danh kỳ diệu làm mối cho em, thực ra toàn là vì bản thân!" Cao Thúy Ngân phẫn nộ nói.
"Ông đúng là một thằng khốn!"
Hứa Khinh Tử cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ngụy Văn Dũng.
"Thúy Ngân, sao con lại không hiểu? Phụ nữ phải nhận lúc mình còn trẻ, vẫn còn mấy phần nhan sắc, đổi mình lấy một cái giá tiền cao, anh Yamamoto có điểm nào không xứng với con?"
"Đúng thế, cô Thúy Ngân. Tôi là cậu chủ của tập đoàn Yamaguchi, tài sản lên đến mấy trăm tỷ đồng, không lâu nữa, thị trường Nam Hòa sẽ hoàn toàn mở rộng, nơi đây sẽ là thị trường thương mại lớn nhất nước, tập đoàn Yamaguchi sẽ là thế lực lớn nhất Nam Hòa.
Lúc nói những câu này, vẻ mặt Yamamoto tràn đầy kiêu ngạo.
"Cút, tôi không có hứng thú với anh!" Cao Thúy Ngân đã hoàn toàn nổi giận.
"Cao Thúy Ngân!" Ngụy Văn Dũng quát lớn.
Thế mà Yamamoto lại khoát tay, ý bảo không sao, thậm chí còn mỉm cười nói: "Ông Văn Dũng, người đẹp có cá tính, cái này có thể hiểu. Hôm nay ông đã mang tới cho tôi hai người đẹp, ông có công, đáng thưởng!"
"Cảm ơn anh Yamamoto !"
Ngụy Văn Dũng sửng sốt, ông ta lập tức mừng như điên, nhưng sau đó ý thức được điều gì đó, ông ta khó xử nói: "Anh Yamamoto , Hứa Khinh Tử có chồng"
"Ồ? Chồng thôi mà."
Vừa nghe thấy câu này, Ngụy Văn Dũng hiểu ngay, ông ta cười hắc hắc: "Anh Yamamoto nói rất đúng"
Sau đó ông ta nhìn về phía Dương Kiển Nghiêm: "Nhóc con, cơ hội vinh hoa phú quý đến rồi, cậu phải nắm chặt đấy"
"Ông đúng là một thằng khốn, à không, ông phải là súc sinh mới đúng" Dương Kiến Nghiêm nói.
"Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói ông là đồ súc sinh, có vấn đề gì không?"
"Không sao" Yamamoto Kato nhìn về phía Dương Kiển Nghiêm: "Anh bạn này, anh có thể ra một cái giá, nhường vợ anh cho tôi"
"Dương Kiến Nghiêm, chúng ta đi!"
Bị sỉ nhục như vậy, Hứa Khinh Tử đã sắp bùng cháy đến nơi rồi.
Nhưng cô vừa đứng lên liền bị người ấn xuống.
"Anh tên là Yamamoto đúng không?" Dương Kiến Nghiêm thản nhiên nói.
"Yamamoto Kato!"
"Tôi cho anh năm phút, quỳ xuống xin lỗi vợ tôi, tôi sẽ tha cho anh một cái mạng chó, nếu không, anh chết!"
Anh vừa nói ra lời này, người trong phòng đều giật mình.
Ngụy Văn Dũng đờ người ra một lúc lâu, sau đó ha ha cười to: "Nhóc con, cậu ngốc à?"
Bảo anh Yamamoto Kato xin lỗi?
Còn bắt anh Yamamoto Kato chết?
Chỉ cần là người Nam Hòa thì đều biết tập đoàn Yamaguchi có ý nghĩa thế nào.
"Dương Kiến Nghiêm, đừng nói linh tinh!" Rõ ràng là Cao Xuân Lan biết, sắc mặt bà ta lập tức trở nên khó coi, sau đó nói với Dương Kiến Nghiêm.
"Ha ha, bảo tôi xin lỗi a? Bảo tôi chết?" Yamamoto Kato nói bằng tiếng Chiêm không trôi chảy lắm, nhưng trên gương mặt đã hiện lên một tia rét lạnh, có điều để giữ an toàn, anh ta vẫn nhìn sang Ngụy Văn Dũng rồi hỏi: "Ông Văn Dũng, người này có hậu thuẫn không?"
"Cậu ta thì có hẫu thuẫn khỉ gì, cậu ta chỉ là một thằng vô dụng. Năm năm trước gả vào nhà họ Hứa để được bao nuôi, kết quả không chịu được khuất nhục đã bỏ nhà ra đi, giờ mới trở về. Nếu đã lựa chọn cuộc sống được bao nuôi rồi, lại còn không chịu được khuất nhục. Anh nói cậu ta còn không bằng đồ vô dụng ấy chứ?"
"Năm phút, những lời mà tôi đã nói ra như bát nước hắt đi, tôi cho các người năm phút đồng hồ quỳ xuống xin lỗi!" Dương Kiến Nghiêm tiếp tục nói.
"Cậu ngốc thật đấy nhỉ." Ngụy Văn Dũng nhạo báng.
"Báo cảnh sát, báo cảnh sát!"
Hứa Khinh Tử cũng đang cực kỳ tức giận.. "Báo cảnh sát ư?".
Vừa nghe thấy câu này, Ngụy Văn Dũng bật cười.
Ông ta cười rất điên cuồng.
Báo cảnh sát có tác dụng không?
Ở Nam Hòa, có cơ quan nào mà không quan hệ với tổ chức Yamaguchi?
"Khinh Tử, báo cảnh sát vô ích thôi, con và Dương Kiển Nghiêm đi trước đi" Cao Xuân Lan sợi nhưng vẫn cắn răng nói.
Chuyện này, vốn không liên quan với đám người Dương Kiển Nghiêm.
Bà và Cao Thúy Ngân không thể làm liên lụy tới đám Dương Kiển Nghiêm.
"Sao con có thể đi chứ mẹ, không sao, báo cảnh sát là được."
"Tôi nói con gái này, cô cũng là đứa ngốc hả, báo cảnh sát có tác dụng không?" Ngụy Văn Dũng tỏ vẻ chế nhạo: "Hôm nay nếu các người muốn ra khỏi đây một cách an toàn thì hãy nghe lời anh Yamamoto, ngoan ngoãn bồi anh ấy mấy ngày. Đến lúc đó Dương Kiến Nghiêm còn có thể có được một khoản tiền lớn, bán một cô vợ, được cả chục tỷ đồng, ngôi sao tuyển một cũng chưa có đãi ngộ này đâu nhỉ? Sao cậu lại ngốc như vậy?"
"Miệng ông bẩn thật đấy!".
Dương Kiến Nghiêm bất ngờ tát một cái lên mặt Ngụy Văn Dũng.
Một cái tát tát cho ông ta hộc máu.
Cú tát xảy ra bất ngờ, ai cũng không phản ứng kịp.
Đợi đến khi Ngụy Văn Dũng tỉnh táo lại, ông ta đã bị Dương Kiến Nghiêm ấn đầu lên bàn rồi.
"Thằng ranh con, mày dám đánh tao hả?"
"Tôi nói rồi, tôi cho các người năm phút, tôi nói thế là tôi sai rồi, đến năm phút tôi cũng không nhịn được nữa."
Gương mặt Dương Kiến Nghiêm u ám: "Tôi không cần anh xin lỗi nữa."
Nói xong, anh cầm con dao ở trên bàn lên, đâm vào trong miệng Ngụy Văn Dũng, lắc lắc một cái.
Đi kèm với sự lắc lư của con dao, từng cái từng cái răng rơi ra.
Cho đến cuối cùng, miệng ông ta đầy máu, ô ô ô nói không lời.
"Bốp bốp!"
Hiển nhiên là Yamamoto Kato không coi sống chết của Ngụy Văn Dũng ra gì, thậm chí chí còn vỗ tay.
"Thì ra anh Dương Kiến Nghiêm có chút bản lĩnh, thảo nào. Anh ta cười, nhưng suy nghĩ trong mắt rõ ràng là không coi Dương Kiến Nghiêm ra gì.
"Tiếp theo chắc là tới lượt anh đấy." Dương Kiến Nghiêm nhìn về phía Yamamoto Kato.
"Dương Kiển Nghiêm, anh đừng xúc động, em đã báo cảnh sát rồi! Một lát nữa cảnh sát sẽ tới ngay thôi!"
Hứa Khinh Tử kéo Dương Kiến Nghiêm lại.
Cao Xuân Lan cũng lập tức giữa Dương Kiến Nghiêm lại.
Ngụy Văn Dũng có thể đánh.