Nhưng nụ cười này vô cùng thê thảm.
"Trước khi Hứa Khinh Tử lấy anh, cô là niềm tự hào của nhà họ Hứa, cô ta là niềm tự hào của ông nội".
"Cô ta thông minh, có năng lực, cô ta còn có Trương Nhất Minh - người bạn trai rất ưu tú. Cái gì ông nội cũng hướng về phía cô ta, nhưng lại không nhìn thấy năng lực của tôi, không nhìn thấy sự ưu tú của tôi"
"Lúc đó, tôi rất hận, tại sao nhà họ Hứa đã có Hứa Khinh Tử rồi, còn có Hứa Thu Hân tôi. Sau này cô ta lấy anh, thế giới của cô ta lập tức trở thành một màu đen ảm đạm, tôi rất vui mừng"
"Từ đó về sau, tôi chính là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Hứa, ông nội bắt đầu coi trọng tôi, khi đó là những ngày hạnh phúc nhất của tôi."
"Nhưng năm năm sau, anh quay về, anh là hội trưởng thương hội, anh là anh em của chiến thần Côn Luân, anh giúp Hứa Khinh Tử cướp đi những vinh quang thuộc về tôi, mọi
thứ thuộc về tôi, tôi hận anh"
"Anh hiểu không? Tôi hận anh" Cô ta nói một mình, nói xong thì cười, cười rồi khóc. "Dương Kiến Nghiêm, tôi hận anh" Cô ta đi tới mép sân thượng.
"Tôi sinh mệnh của tôi nguyền rủa anh, sau khi tôi chết tôi sẽ hóa thành ác quỷ mãi mãi quấn lấy anh và Hứa Khinh Tử, các ngươi sẽ mãi mãi không được an bình"
Cô ta nhìn Dương Kiến Nghiêm.
Mà Dương Kiến Nghiêm, vẻ mặt anh vẫn vô cảm như cũ, anh nói: "Tôi không sợ quỷ, những thứ tôi từng trải qua còn kinh khủng hơn ác quỷ ma quỷ gấp trăm lần, cho dù cô có hóa thành ác quỷ, hy vọng cô đừng tới tìm tôi, nếu không, tôi sẽ khiến cô....hồn phi phách tán, không thể luân hồi."
"A."
Hứa Thu Hân bật cười. Gương mặt bày ra vẻ trào phúng.
Nhưng không biết là đang cười ngạo Dương Kiến Nghiêm, hay cười nhạo chính mình.
Cô ta đứng ở mép sân thượng, đổ người ra sau.
"Một đời hồng trần, hai mươi lăm năm, đáng tiếc phồn hoa nhu nhạc, vui cũng là tôi, mừng cũng là tôi, như hạc trong mây, như hoa thu rơi, đợi hết thảy kết thúc, khổ cũng là ta, bị cũng là ta".
Cơ thể cô ta hóa thành một bóng đen đổ người ra sau. Độ cao hơn hai mươi tầng, đủ để thịt nát xương tan. "Anh Dương" Lang Hành đi lên trên, muốn nói gì đó để an ủi Dương
Kiến Nghiêm.
Nhưng Dương Kiến Nghiêm lại khoát tay, đánh gãy trước: "Dọn dẹp hai thi thể bên trên và thi thể bên dưới một chút."
"Vâng."
"Thi thể của Hứa Thu Hân, quay về thì quẩn lại, chỉnh lý lại, đưa về nhà họ Hứa" Dương Kiến Nghiêm nghĩ một hồi lại nói.
"Vâng."
Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, Dương Kiến Nghiêm cầm điện thoại của Trương Nhất Minh lên, nhìn.
Trương Nhất Minh có quay lại người xuất hiện giữa đường cướp Lam Linh đi.
Qủa nhiên trong điện thoại, Dương Kiến Nghiêm đã nhìn thấy đám người này, sau đó Dương Kiển Nghiêm cũng nhìn rõ người cầm đầu.