Ba tiếng trước ông ta nhận được điện thoại của nhà họ Lâm ở phương bắc.
Trong điện thoại, lão giả nhà họ Lâm tra hỏi ông ta về chuyện Tiền Thiên
Định bỏ mình, lúc đó Chu Nhị Gia lập tức bị dọa sợ.
Nhà họ Lâm ở phương bắc có thể nói là nhà giàu có đứng đầu nước Chiêm.
Ai mà không sợ hãi.
Đây cũng là lý do vì sao mà khi Tiền Thiên Định trở lại, mang thể như chẻ trẻ cướp đoạt rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Chu nhưng bọn họ lại e ngại nể nang.
Bởi vì ngoại trừ thực lực cường hãn của chính ông ta thì bối cảnh của ông ta cũng không thể xâm phạm!
“Bản lĩnh nhà họ Chu các người lớn nhỉ, người nhà họ Lâm chúng tôi mà các người cũng dám giết!”
“Oan uổng quá!”
Nghe thấy thế, Chu Nhị Gia bịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Ông Tiền là do Dương Kiến Nghiêm giết, không liên quan gì
đến nhà họ Chu chúng tôi cả.”
“Cái gì?”.
Nhìn thấy Chu Nhị Gia cầu xin tha thứ, Lâm Khiêm còn chẳng thèm nhìn bằng nửa con mắt. Thứ anh ta ghét nhất chính là loại người nhu nhược này.
Tuy nhiên mục đích của anh ta cũng không phải lão già trước mặt, cho nên sau đó anh ta nói: “Hiện tại tôi muốn gặp Dương Kiến Nghiêm”
“Rõ!”
Dương Kiến Nghiêm ở đâu, đương nhiên là Chu Nhị Gia không biết.
Nhưng mà Chu Ngọc Lam thì lại biết.
Vì lẽ đó Chu Nhị Gia lập tức dẫn theo Lâm Khiêm đi tìm Chu Ngọc Lam hỏi tung tích của Dương Kiến Nghiêm.
Mà khi Chu Ngọc Lam biết được người tới thật sự là người của nhà họ Lâm ở phương bắc thì tức khắc kinh hãi, đột nhiên mắng Chu Nhị Gia: “Ông đúng là một kẻ phản bội, anh Dương đã cứu nhà họ Chu chúng ta, hiện tại ông còn muốn hại anh Dương sao?”
“Chu Ngọc Lam to gan, sao cháu dám nói chuyện với Nhị Gia ta như thế!”
Chu Nhị Gia tức giận hừ một tiếng: “Ông nói cho cháu biết, Dương Kiến Nghiêm là do một mình cháu mời, không liên quan gì đến nhà họ Chu chúng ta. Ý định ban đầu của ông là đàm phán với ông Tiền, thế nhưng cháu lại tìm người đến giết chết ông Tiền, quả
thực là không thể tha thứ!”
“Ông...
Chu Ngọc Lam phẫn nộ đến mức khuôn mặt nhỏ liên tục run. lên.
Quá không biết xấu hổ.
Nếu không nhờ Dương Kiến Nghiêm, nhà họ Chu đã bị huỷ diệt trong tay của Tiền Thiên Định từ lâu rồi.
Kết quả lúc này nhà họ Lâm vừa đến, lão già này đã chĩa súng ngược lại vào quân mình, đúng là quá đáng giận mà.
“Cô Chu, mời cô nói cho tôi biết Dương Kiến Nghiêm đang ở đâu”.
“Anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh biết sao?” Chu Ngọc Lam lạnh lùng nói.
“Ngọc Lam, mau nói cho anh Lâm đi, Dương Kiến Nghiêm phải chết không thể nghi ngờ! Cậu ta là cao thủ bậc thầy thì sao chứ?
Hôm nay người đến là người của nhà họ Lâm” Chu Nhị Gia cười lạnh nói.
Nếu như người nhà họ Lâm không đến, có lẽ Chu Nhị Gia sẽ không dám bất mãn đối với Dương Kiến Nghiêm, thế nhưng người nhà họ Lâm đến rồi.
Một bậc thầy thì sao chứ?
Đứng trước một dòng họ siêu cấp như nhà họ Lâm thì cũng chỉ là con kiến hội mà thôi.
“Cô không nói đúng không?”
Lâm Khiêm cười nhạt, anh ta vẫy tay ra hiệu, một người làm mang theo một ông lão đang hôn mê đi tới.
“Ông nội!”
Nhìn thấy thế Chu Ngọc Lam vội vàng kêu lên.