Nói xong, ông Đường quật cường đứng lên.
“Các người vừa mới cầu cứu sao?”
Tiền Thiên Định nhìn Chu Ngọc Lam và ông Đường tựa như nhìn bọn
kiến hôi.
Hiển nhiên, vừa nãy lúc Chu Ngọc Lam gọi điện thoại cầu cứu, ông ta cũng đã nghe được.
Tuy nhiên ông ta vẫn tự phụ cười nói: “Các người vốn không hiểu, trong thành phố này, tôi chính là tồn tại vô địch!”
Ông ta chậm rãi đi về phía trước.
“Cô mau đi đi!”
Ông Đường đẩy Chu Ngọc Lam ra, nhìn chằm chằm Tiền Thiên Định với vẻ mặt thấy chết không sờn.
Mười năm trước, lão già này từng là cao thủ bậc thầy, cũng chính vì vậy mà trong cuộc tranh đấu giữa hai nhà giàu có là nhà họ Tiền và nhà họ Chu trước đây, nhà họ Tiền mới thua cuộc. Tuy nhiên ông Đường lại bị thương nặng trong cuộc phân tranh đó, thực lực giảm mạnh.
IP
Đó là chuyện cách đây mười năm, hiện tại ông ta càng không thể nào là đối thủ của Tiền Thiên Định vừa mới tiến vào cấp bậc thầy.
Tiền Thiên Định nhìn ông Đường thỉnh thoảng chống cự, không khỏi cười khinh thường: “Lão già nghe tôi nói nhé, ở thành phố này, tôi chính là vô địch”
“Giết ông chỉ như giết gà mà thôi.”
Sát ý hiện lên, ông ta chuẩn bị giải quyết ông Đường.
10
Những người nhà họ Chu khác cùng lắm cũng chỉ là thịt cá nằm trên thớt, mặc ông ta xẻ thịt.
“thành phố to như vậy, dám xưng là vô địch, ông xứng sao?”
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên.
Chu Ngọc Lam kinh hãi, sau đó chợt mừng rỡ như điên.
Chỉ thấy ở phía cửa, Dương Kiển Nghiêm thật sự đã đến.
Cuối cùng anh cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
“Anh Dương, xin anh hãy ra tay?
Chu Ngọc Lam kích động nhìn Dương Kiển Nghiêm như nhìn chúa cứu thế, hai bàn tay chống xuống đất, cung kính cầu xin.
“Cậu là ai?”
Nhìn thấy Dương Kiển Nghiêm, Tiền Thiên Định không nhịn được hỏi.
“Dương Kiến Nghiêm”
“Không biết” Tiền Thiên Định lắc đầu, ông ta chưa từng nghe qua cái tên này. Tuy nhiên bất chợt nghĩ tới cái gì đó, ông ta lập tức nở nụ cười: “Chẳng lẽ cậu là cao thủ do con nhóc này mời tới?”
“Đúng”
“Ha ha ha!"
Nhận được lời khẳng định, lần thứ hai Tiền Thiên Định không nhịn được cười rộ lên.
Ngay cả mấy đồ đệ ở phía sau ông ta cũng đều không nhịn được cười khinh miệt.
Bởi vì thoạt nhìn Dương Kiến Nghiêm cùng lắm cũng không đến ba
mươi tuổi, trẻ như vậy mà lại dám nói mình là cao thủ? Còn dám tới đối phó với Tiền Thiên Định ông ta? Đùa cái gì thế?
“Nhà họ Chu các người không sợ cười đến rụng răng hay sao? Một Hồ Trí Nguyên rồi lại một Dương Kiến Nghiêm, hạng người bịp bợm như vậy mà đã có thể lựa nhà họ Chu các người xoay vòng vòng, quả nhiên số mệnh của các người đã tận rồi”
Tiền Thiên Định không hề keo kiệt châm chọc.
“Chẳng phải ông muốn báo thù sao?” Dương Kiến Nghiêm cũng không để ý mà nhắc lại chuyện cũ.
“Cái gì?” Tiền Thiên Định sửng sốt.
“Chẳng phải ông muốn báo thù cho con trai của ông sao, tôi là người đã giết anh ta” Dương Kiển Nghiêm lặp lại.
“Phá án rồi, tất cả chân tướng rõ ràng rồi. Ông Tiền, con trai ông chết trong tay Dương Kiến Nghiêm, không phải nhà họ Chu chúng tôi làm”.
Mà Chu Nhị Gia sau khi nghe Dương Kiển Nghiêm nói xong thì nhìn thấy một hy vọng sống, bèn vội vã nói với Tiền Thiên Định: “Giữa Dương Kiến Nghiêm và nhà họ Chu chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì?
“Nhị Gia, ông nói cái gì vậy?”.
Nghe Chu Nhị Gia nói, Chu Ngọc Lam kinh ngạc.
Dương Kiển Nghiêm người ta đã cứu nhà họ Chu bọn họ, ngược lại ông ta còn nói người ta không có quan hệ gì với mình? Có nhầm không?
“Cháu câm miệng!”