“Chút tài vặt mà thôi, khó mà đạt đến mức phong nhã”
Dương Kiến Nghiêm đi tới trước mặt Tiền Thiên Định đang trợn mắt há hốc mồm.
Trong tay anh cầm một thanh đoản kiếm mà thường ngày các tuyển thủ trong sân vận động dùng để huấn luyện.
“Mày không phải bậc thầy... mày đã vượt qua bậc thầy!”
Tiền Thiên Định kinh hãi.
Cao thủ cấp bậc thầy tuyệt đối không thể nào miễn dịch được với cổ vương của ông ta, chỉ có vượt qua bậc thầy thì mới có thể.
Thế nhưng ở nước Chiêm lại có loại cao thủ này sao?
Cho dù là có thì sao có khả năng lại trẻ như Dương Kiến Nghiêm được chứ?
Điều này làm sao có thể?
Trong mắt ông ta lộ vẻ kinh hãi.
Tiếp đó khi ý thức được Dương Kiến Nghiêm đang cầm kiếm đứng ở trước mặt mình, ông ta có cảm giác khủng bố: “Cậu muốn giết tôi sao? Cậu không thể giết tôi, tôi đến từ nhà họ Lâm ở phương bắc. Nếu như tôi chết ở thành phố, nhà họ Lâm sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Tuy nhiên Dương Kiến Nghiêm vốn không hề để ý, một kiểm đâm vào ngực ông ta.
Trường kiếm xuyên thủng qua ngực, Tiền Thiên Định không cam lòng trợn to hai mắt mà nhìn.
“Nhổ cổ phải trừ tận gốc, cho nên ông càng đáng chết hơn”
Dương Kiến Nghiêm nói.
Bich!
Tiền Thiên Định không còn hơi thở, đi đời nhà ma, đột tử ngã xuống đất.
Dương Kiến Nghiêm ngồi xổm xuống lục lọi túi áo của ông ta, tìm được không ít chai lọ, trong đó đều là các loại thuốc giải cổ trùng khác nhau.
Mà giờ khắc này, toàn bộ sân vận động đều lâm vào bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Không ai dám thở mạnh, trong mắt tất cả mọi người đều loé lên vẻ hoảng sợ.
Tiền Thiên Định đã chết?
Tiền Thiên Định đã chết như thế?
Cho tới bây giờ bọn họ vẫn còn không thể tin được.
Mà Dương Kiến Nghiêm thì lại đi đến trước mặt Chu Ngọc Lam, nhét một đống chai lọ cho cô ta.
“Bên trong có thuốc giải cứu ông nội của cô.”
“Cảm ơn anh Dương!”
Sau khi nói lời cảm ơn, Chu Ngọc Lam vội vàng nhặt đóng chai lọ lên.
“Lo xử lý chuyện nhà của các cô trước đi”
“Vâng!”
Chu Ngọc Lam vẫn được xem là bình tĩnh, cấp tốc hồi phục tinh thần, đầu tiên là bắt gọn mấy người mà Tiền Thiên Định mang tới, mặt khác nhanh chóng xử lý thi thể của Tiền Thiên Định.
Giải quyết hết thảy những chuyện này, cô ta vội vàng mang ông nội và ông Đường đến phòng y tế.
Dương Kiến Nghiêm ở bên ngoài phòng y tế chờ đợi.
Mười phút sau cửa phòng y tế mở, Chu Ngọc Lam bước ra ngoài.
Trên mặt cô tuy có chút uể oải nhưng nhiều hơn là biểu tình mừng rỡ như điên.
“Ông nội cô không sao chứ?” Dương Kiến Nghiêm hỏi.
“Đã tìm được thuốc giải nằm trong số thuốc mà anh Dương đưa tôi, ông nội đã khôi phục ý thức, hai ngày này sẽ có thể tỉnh lại” Chu Ngọc Lam vô cùng biết ơn Dương Kiến Nghiêm.
Sau đó cô ta luống cuống tay chân lấy ra một cái thẻ màu đen trong túi của mình, cầm bằng hai tay đưa cho Dương Kiến Nghiêm.
“Anh Dương, xin anh hãy nhận lấy tấm thẻ đen này, bên trong có mười lăm nghìn tỷ. Mặt khác, tại những sản nghiệp của nhà họ Chu, chỉ cần có tấm thẻ này thì sẽ được xem là khách quý, sẽ được nhà họ Chu đối đãi một cách tôn kính nhất”