Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tên vô dụng như anh thì có gì hay để cô ấy nói chứ, anh bớt phí lời đi, con gái anh đang trên tay ông đây, anh kiêu ngạo cái con mẹ anh ấy." 

"Trương Nhất Minh Dương Kiến Nghiêm dừng một lát, sau khi suy nghĩ, anh nói: "Tôi và anh, thực ra không có thù hận gì, đúng không? Thả con gái tôi ra, tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra. 

"Ừ? Dương Kiến Nghiêm, anh có nhầm không vậy? Ông đây còn chưa làm việc đầu, anh đã bảo tôi thả người rồi hả?" 

"Tôi đang cho cậu một cơ hội, thả Lam Linh ra, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu anh từ chối, tôi sẽ giết cả nhà anh". 

Trong giọng nói của Dương Kiến Nghiêm, tràn ngập sát ý lạnh như băng. 

"Giết cả nhà tôi? Được, tôi đợi anh đấy, chậc chậc, anh còn làm bộ với tôi hả?" Trương Nhất Minh cũng không sợ. 

"Trương Nhất Minh, tôi cầu xin anh, thả con gái tôi ra!". 

Hứa Khinh Tử cướp lấy điện thoại từ trong tay Dương Kiến Nghiêm: "Có chuyện gì anh cứ nhằm vào tôi này, thả con gái tôi ra!" 

"Hứa Khinh Tử, con đĩ này, bây giờ cô biết cầu xin tôi tha cho rồi hả?" Trương Nhất Minh cười khẩy: "Được, chẳng phải là muốn tôi thả con gái cô ra sao, bây giờ cô bảo Dương Kiến Nghiêm quỳ xuống, sau đó dập đầu nói ông nội Trương Nhất Minh, tôi sai rồi." 

"Anh." "Cứ thế mà làm" Trương Nhất Minh cười nói. Phù phù! Dương Kiển Nghiêm quỳ trên mặt đất. 

"Dương Kiển Nghiêm, anh làm gì vậy?" Hứa Khinh Tử kinh ngạc hô lên, vội vàng kéo Dương Kiển Nghiêm lên: "Anh mau đứng lên!". 

Nhưng Hứa Khinh Tử căn bản không kéo được Dương Kiển Nghiêm. 

"Ông nội Trương Nhất Minh, tôi sai rồi, thả con gái tôi ra" Vẻ mặt Dương Kiến Nghiêm vô cảm, trầm giọng nói. 

"Dương Kiến Nghiêm. anh đừng như vậy, anh mau đứng lên." Hứa Khinh Tử khóc nức nở kéo Dương Kiến Nghiêm lên. 

"Ha ha ha!" 

Đầu dây điện thoại bên kia, nghe thấy âm thanh này, Trương Nhất Minh điên cuồng cười lên. 

"Phế vật" Anh ta bĩu môi nói: "Cho dù có là như vậy, cũng khó mà xả được nỗi hận trong lòng tôi!" 

"Muốn tôi làm gì nữa?" Dương Kiến Nghiêm nói trong điện thoại. 

"Tối nay, dẫn Hứa Khinh Tử đến khách sạn Hằng Tuyền, tôi đã đặt phòng rồi, anh cũng đi cùng đi, tôi muốn để anh tận mắt nhìn thấy tôi và Hứa Khinh Tử quan hệ. Chậc chậc.". 

Nói xong, Trương Nhất Minh lại bổ sung thêm: "Tất nhiên, tôi biết là chắc chắn anh sẽ không chịu để yên, anh có thể tìm tôi, nếu vậy thì tôi chỉ có thể chúc anh may mắn." 

Nói xong, anh ta cúp điện thoại. 

"Anh ngốc à, sao anh phải quỳ chứ!" Hứa Khinh Tử đau lòng nhìn Dương Kiến Nghiêm. 

"Lam Linh là con gái anh, đừng nói là quỳ, nếu anh ta muốn mạng của anh mới thả Lam Linh, anh cũng sẽ cho anh ta" Dương Kiến Nghiêm nói. 

Trên thế giới này, Dương Lam Linh là ký thác duy nhất của anh, không ai biết Lam Linh có ý nghĩa như thế nào đối với Dương Kiến Nghiêm, kể cả Hứa Khinh Tử cũng không hiểu được. 

Nghe tới đây, Hứa Khinh Tử cảm động bật khóc: "Đầu gối đàn ông là vàng, anh ngốc à" 

"Vợ yên tâm, Lam Linh sẽ không sao đâu. Anh sẽ đưa con về" Dương Kiến Nghiêm nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Khinh Tử, sau đó một cán dao VỖ vào gáy cô, sau đó cô ngất xỉu. . 

"Em hãy ngủ một giấc, đợi em tỉnh em sẽ gặp được Lam Linh." 

Dương Kiển Nghiêm gọi điện cho Cao Thúy Ngân, bảo cô ấy đón Hứa Khinh Tử về nhà. 

"Anh rể, Lam Linh không sao chứ, có tin tức gì chưa?" Cao Thúy Ngân đi tới, quan tâm hỏi. 

"Em yên tâm, con bé không sao, em đưa chị em về nghỉ nhé" Dương Kiến Nghiêm làm ra vẻ nhẹ nhàng nói. 

"Vâng!" Sau khi Cao Thúy Ngân rời khỏi, Dương Kiến Nghiêm gọi điện cho Lang Hành. "Anh Dương" "Đã tra được số điện thoại tôi nghe ban nãy chưa?" Dương Kiến Nghiêm hỏi. 

"Tra được rồi, anh Dương, tín hiệu hiển thị ở cái nhà nát ở Bắc Nam Hoàn, tôi đang dẫn các anh tới đó, chắc là khoảng hai mươi phút, trên dưới mười phút là đến được" 

"Vất vả rồi. Lát nữa tôi sẽ qua tụ hợp với anh." 

Dương Kiển Nghiêm không đến Bắc Nam Hoàn luôn mà đi tới tòa nhà thương mại quốc tế. 

Bố của Trương Nhất Minh, mấy hôm trước vừa đăng ký công ty xong, địa chỉ công ty nằm ở tầng hai mươi ba của toàn nhà thương mại quốc tế. 

Thông tin này, Vương Kim Siêng đã báo cho Dương Kiến Nghiêm vào mất hôm trước rồi. 

Dương Kiển Nghiêm đi thẳng đến công ty của nhà Trương Nhất Minh. "Thưa anh, thưa anh, anh chưa hẹn trước thì không được đi vào?" 

Sau khi đến tầng hai mươi ba của tòa nhà thương mại quốc tế, bảo vệ ngăn Dương Kiến Nghiêm và không cho anh vào. 

"Cút!" 

Dương Kiển Nghiêm một cước đạp anh ta bay ra, bước nhanh vào công ty. Sau đó anh vào thẳng văn phòng của chủ tịch. 

Trong phòng làm việc, Dương Kiến Nghiêm nhìn thấy bố của Trương Nhất Minh, Trương Hải Quân. 

Một người đàn ông trung niên tóc điểm bạc. 

"Anh là ai?" Hình như ông ta đang thảo luận làm ăn với khách hàng, nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm đi vào, Trương Hải Quân không khỏi nhíu mày hỏi. 

Dương Kiển Nghiêm không nói hai lời, đi lên phía trước, một bạt tai quất thẳng lên mặt Trương Hải Quân. 

Một ngụm máu phun ra, người sau trực tiếp té trên mặt đất. "Anh là ai? Anh muốn làm gì?" Trương Quốc Hải vẫn chưa hiểu gì. "Tôi tên là Dương Kiến Nghiêm" Dương Kiển Nghiêm nói. 

"Anh chính là Dương Kiến Nghiêm? Ranh con, anh muốn làm gì?" Rõ ràng là Trương Hải Quân đã biết được cái tên Dương Kiển Nghiêm từ chỗ con trai mình. 

"Anh xông

Trương Hải Quân đã sống mấy chục tuổi, trường hợp nào mà chưa từng gặp. Dọa người, nếu làm thật ông ta chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra. Từ trong mắt Dương Kiển Nghiêm, ông ta đã nhìn thấy sát ý, sát ý thực sự! 

Ông ta có thể cảm nhận được, chàng trai này sẽ thịt mình thật, cho nên không nói gì nữa. Thế nhưng Dương Kiến Nghiêm xác Trương Hải Quân như xác con gà đi ra ngoài, sau khi đưa ông ta lên xe, anh lái xe đến Bắc Nam Hoàn. 

Mà lúc này, vừa khéo là điện thoại của Dương Kiến Nghiêm reo lên. Lang Hành gọi điện tới. 

"Lão đại, đã bắt được Trương Nhất Minh và Hứa Thu Hân, nhưng không tìm thấy công chúa nhỏ Lam Linh" 

Vừa thoại vừa được kết nối, Lang Hành liền báo cáo kết quả ban nãy cho anh. "Lam Linh thì sao?" Dương Kiến Nghiêm hỏi. 

"Không ở căn nhà cũ này, chúng tôi đang hỏi, nhưng Trương Nhất Minh không chịu nói, cứ nằng nặc đòi đợi anh tới mới chịu nói" 

"Năm phút nữa tôi tới." Dương Kiến Nghiêm cúp điện thoại. 

"Chàng trai trẻ, cậu cần gì phải xúc động như vậy, cậu phải biết rằng, bây giờ cậu bắt cóc tôi, cậu phạm pháp đấy, cậu biết thân phận của tôi, nếu tôi muốn dùng chuyện này tống cậu vào tù, tôi tin là đời này cậu xong rồi."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK