“Tôi nói... sao cậu tìm đồ nhà quê đó làm gì?
Bị Côn Lăng Thiên gặng hỏi, Trương Bắc ngơ ra, việc này chọc anh ấy không vui ư? Thực sự không hiểu được, liền lặp lại một câu.
“Đồ nhà quê?”
Côn Lăng Thiên rất tức giận, sao lại nhắc tới Dương Kiến Nghiêm, nói anh cả của
anh ấy như thế?
“Trương Bắc, chú ý giữ tố chất, cái gì mà đồ nhà quê với cả không nhà quê?”
Trương Sinh trừng mắt nhìn con trai mình một cái, sau đó lập tức mắng nhiếc.
Đây là nơi như nào, vốn dĩ là không hề tới lượt một tên vãn bối như Trương Bắc nói, hiện tại còn dám dùng từ ngữ không văn minh như thế, đúng là không biết tốt xấu.
Bị bố nhắc nhở, Trương Bắc liền lập tức ngậm mồm, cũng biết được rằng mình nói sai từ rồi.
“Không biết chiến thần Côn Luân tìm Dương Kiến Nghiêm làm gì?” bà cụ cũng không rõ vì sao mà chiến thần Côn Luân lại hỏi tới Dương Kiển Nghiêm, nhưng bà ta vẫn giải thích thêm: “Nó không ở trong nhà họ Ngô”.
7
“Ô, như thế à, không có gì”.
Côn Lăng Thiên gật đầu, vào hôm qua, Dương Kiến Nghiêm có gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy tới giải thích một chút vì sao lúc đó lại đem người nhà họ Ngô đi.
Hiện tại anh cả không có ở đây, Côn Lăng Thiên nhanh chóng cảm thấy, ý của Dương Kiển Nghiêm có lẽ đơn thuần chính là muốn anh ấy giải thích một chút, không hề có ý muốn làm lộ ra mối quan hệ giữa hai người.
Cho nên cũng không có nói thêm gì nhiều.
“Mời chiến thần uống trà”
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm, bà cụ cũng không nghĩ nhiều, sau đó tự tay rót ly nước, đưa cho Côn Lăng Thiên truyền đi.
“Tôi không khát, tôi còn có chuyện, hôm nay tới nhà họ Ngô đi một vòng, cũng không có chuyện gì, tôi đi đây.”
Côn Lăng Thiên quay người.
Thấy vậy, bà cụ liền vội vàng ngăn lại, mau chóng hỏi: “Chiến thần Côn Luân, thực ra lão có một chuyện còn bối rối, vẫn mong chiến thần có thể giải thích giúp tôi”
“Bà nói đi.”
“Vào vài hôm trước, chiến thần Côn Luân ngài từng dẫn ba nghìn đại binh, dẫn người trên kẻ dưới trong nhà họ Ngô của lão, tới nghĩa trang nhà họ Ngô, tới nay lão vẫn không hiểu, ngài là có ý gì?”
“Hiểu lầm”
Côn Lăng Thiên chỉ đưa ra một lời giải thích. Đây chính là điều mà Dương Kiến Nghiệm bảo anh ấy nói.
“Hiểu lầm?”
Bà cụ ngơ ra.
Chỉ đơn giản là hiểu lầm thế thôi?
“Đúng thế, là hiểu lầm, người nhà họ Ngô không cần phải nghĩ nhiều đầu”
“Việc này."
“Có ý kiến gì à?” Côn Lăng Thiên hỏi.
“Không còn không còn” bà cụ mau chóng lắc đầu, không dám hỏi thêm nữa, chiến thần Côn Luân cũng đã nói như thế rồi, nếu như bà ta cố hỏi tận gốc, thì đúng là không biết tốt xấu.