“Đã xảy ra chuyện gì?”
Bà cụ mơ hồ.
“Thị trưởng Trịnh đích thân đến cứu cái tên Dương Kiến Nghiêm kia rồi, bà hại tôi thảm rồi, tôi mặc kệ, bà nhất định phải cứu tôi ra”
Nói xong, Thái Từ Khâm dập điện thoại, thời gian một phút cũng đã đến.
“Mẹ, là tin tức từ cục cảnh sát hả? Có phải thằng nhóc Dương Kiến Nghiêm kia cầu xin tha thứ hay không?”
Ngô Nghĩa Hưng hỏi.
“Không phải, Thái Từ Khâm bị bắt rồi”
“Sao chứ?”
“Chẳng lẽ còn có người khác giúp đỡ thằng nhóc Dương Kiến Nghiêm này?”
Bà cụ nhíu mày.
“Đại ca, con đi liên lạc với lão tứ, sau đó con hỏi nó chuyện của Thái Từ Khâm
xem có thể cứu anh ta ra không?
“Con đi ngay”
Ngô Nghĩa Hưng lập tức đi thu xếp.
Người con trai thứ tư của bà cụ là Cục trưởng Cục đất đai, vả lại còn rất tài năng, anh ta trực tiếp liên lạc với thư ký của thị trưởng Trịnh. Cuối cùng, sau khi biết được tình hình cụ thể thì anh ta đã đưa tin tức về cho nhà họ Ngô.
“Mẹ, tra được rồi. Lão tứ nói Thái Từ Khâm bị truy tố về tội tham ô”
“Có liên quan gì đến Dương Kiển Nghiêm không?”
Điều mà bà cụ quan tâm nhất chính là cái này đây.
“Lão tứ đã hỏi thư ký của thị trưởng Trịnh, không biết có liên quan đến Dương Kiến Nghiêm không, nhưng mà thị trưởng Trịnh gọi Dương Kiển Nghiêm là anh Dương”
“Vậy chắc chắn có người giúp anh ta rồi.”
Vẻ mặt bà cụ trở nên nghiêm trọng.
“Nó là một thằng nhãi từ Hải Kinh tới, ở thành phố còn quen biết người nào nữa u?"
“Mẹ, con nghe nói, ở Hải Kinh, Dương Kiến Nghiêm có quen biết với người giàu
nhất Hải Kinh là Vương Kim siêng, nói không chừng anh ta vận dụng thế lực này đó. Thái Từ Khâm cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, nếu thật sự là thế lực của Vương Kim Siêng thì chuyện anh ta bị bắt vào cũng là chuyện bình thường thôi.”
Ngô Nghĩa Hưng giải thích,
“Người giàu nhất Hải Kinh sao?”
Bà cụ ngồi trên ghế, ngón tay già nua nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trầm tư, bà ta luôn có một dự cảm chẳng lành.
“Con liên lạc với cậu Tiền, mấy ngày tới đến đây một chuyến, còn mẹ sẽ gọi Khinh Tử quay về, bọn chúng gặp mặt càng sớm càng tốt, chuyện này không thể trì hoãn thêm được nữa”
“Dạ, mẹ. Vậy mẹ có muốn cứu Thái Từ Khâm bên đó không?”
“Bản thân cậu ta cũng không trong sạch gì. Không cần cứu”
Bà cụ thản nhiên đáp.
Bên phía Cục cảnh sát J.
Thị trưởng Trịnh đích thân đưa Dương Kiển Nghiêm ra ngoài.
“Cậu Dương đã để cho cậu chịu oan ức rồi”
“Không sao, ngược lại, ông đã vất vả nhiều rồi.”
Dương Kiển Nghiêm khách sáo đáp.
Sau đó, anh ta nhìn xung quanh và hỏi:
“Vợ tôi đâu?”
“Cô Hứa đã ở bên ngoài rồi, nhưng mà cậu Dương này, có người muốn gặp cậu”
Thị trưởng Trinh cũng không có ý định để Dương Kiến Nghiêm rời khỏi.
“Đi thôi.”
Dương Kiển Nghiêm không từ chối, anh cho rằng Côn Lăng Thiên tới đây, cho nên anh mới đi theo thị trưởng Trịnh ra ngoài.