Nhưng người đàn ông dẫn đầu chỉ ngạo nghễ đứng ở đó, hoàn toàn không thèm trả lời vấn đề của ông ta.
"Im lặng đợi đi, không bao lâu nữa ông sẽ biết thôi”
Sau khi nói xong, người đó hạ thấp giọng hỏi thuộc hạ: “Tìm thấy bà cụ nhà họ Ngô chưa?”
“Đã tìm thấy, thưa đại tướng!”.
Vừa nói, một binh sĩ trẻ tuổi vừa áp giải một bà lão ngoài sáu mươi tuổi từ trong vườn hoa phía sau nhà đi ra.
"Cậu thanh niên này, xin hỏi nhà họ Ngô chúng tôi đã phạm phải tội gì?”
Bà cụ cũng coi như đã trải qua sự đời nên không hoảng sợ giống như những người khác.
"Dẫn đi!".
Rõ ràng là vị đại tướng này không có ý định trả lời, nhìn thấy bà cụ bị dẫn ra ngoài thì phất tay chuẩn bị xoay người đi về phía nghĩa địa.
"Anh dám!"
Bà cụ hừ lạnh một tiếng, trách mắng: “Thế giới hoà bình thịnh trị, ai cho phép bọn đạo chích các người tuỳ tiện làm
bậy! Dám hỏi các người ở quân khu nào? Vô duyên vô cớ đến nhà họ Ngô của chúng tôi, các người có lệnh khám xét không? Có lệnh bắt người không? Nếu như không có, thân già này tuyệt đối không bỏ qua, sẽ kiện các người lên toà án quân sự” .
Bà cụ tỏ thái độ rất kiêu ngạo. "Tùy ý bà” Vị đại tướng thản nhiên nói: “Dẫn đi”
"Mẹ, muộn như vậy còn giày vò mẹ, mẹ không sao chứ? Đám người này không nói rõ ràng đã lôi chúng ta ra ngoài, không biết để làm gì?
"Không cần lo lắng. Bà cụ vẫn rất thản nhiên. "Gọi điện thoại cho lão Tử” Trông bà cụ có vẻ rất tự tin.
Bà ta có năm người con trai, sáu người con gái. Trừ người con trai thứ hai đã mất sớm thì bốn người còn lại đều là rồng phượng giữa chốn nhân gian.
Lão Tam là giám đốc của một công ty đã niêm yết trên thị trường. Lão Tử là cục phó cục đất đai. Lão Ngũ là chỉ đạo viên trong quân khu ở xa thủ đô. Còn sáu cô con gái, bạn trai của con gái cưng của lão Tam cũng có giao thiệp với quân khu trong thành phố.
Vậy nên thể lực của gia đình họ vô cùng kinh khủng và đó cũng chính là lí do khiến bà ta tự tin như vậy.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của bà ta vang lên, lấy ra xem thì thấy là điện thoại của lão Tứ.
"Lão Tứ, ở nhà đang muốn gọi cho con".
"Mẹ, gọi cái rắm gì thế, chuyện này là thế nào? Con bị người của quân đội áp giải đi lúc tối rồi”.
"Hả? Có chuyện gì vậy? Con là lãnh đạo cục đất đai, người của quân đội dám đụng đến con sao?”
"Mẹ kiếp, sao lại không dám? Đám người này đều là lũ
điên, lãnh đạo của con cũng đến những đám người này hoàn toàn không giữ thể diện cho lãnh đạo của con. Hiện giờ cấp trên của con đang liên lạc với giới cấp cao bên trên. Con nhân cơ hội này gọi điện cho mẹ, hỏi xem có phải nhà chúng ta đã chọc phải người nào rồi không?”
"Hả?" Bà cụ cũng mơ hồ.
Nhà họ Ngô bọn họ không hề dây dưa với người nào cả. Vốn định thông qua lão Tử, dựa vào mối quan hệ nào đó để giải quyết chuyện này, ai ngờ lão Tứ cũng bị dẫn đi. Hơn nữa lãnh đạo của anh ta đã ra mặt mà cũng không giải quyết được.
"Mẹ, không xong rồi” Đột nhiên Ngô Nghĩa Hưng đi tới, vẻ mặt thay đổi, vội vàng nói: “Lão Ngũ vừa gọi điện thoại cho con, nó bị quân khu của thủ đô cách chức rồi, hiện tại đang bị giam giữ ở thành phố”
"Cái gì? Sao lại có thể như thế?”
"Nghe nói chính tay chiến thần Côn Lăng Thiên ký công văn cách chức” Ngô Nghĩa Hưng run rẩy nói.
"Cái gì? Chiến thần Côn Lăng Thiên tự mình ký công văn? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Mặt bà cụ biến sắc.