“Haha, tên ngốc đó cũng không tự nhìn xem bản thân là thứ gì, còn dám ăn nói ngông cuồng”
“Anh Bắc, chắc không phải là anh nghĩ rằng hôm nay chiến thần Côn Luân tới nhà họ Ngô chúng ta, là bởi vì Dương Kiển Nghiêm mời tới chứ?” Có người đột nhiên hỏi.
“Đùa gì thế!”
1
Trương Bắc vừa nghe thấy lời đó, liền lập tức cười phá lên: “Chỉ cậu ta?”
Thân phận của anh là gì chứ?
Anh mà cũng xứng mới được chiến thần Côn Luân?
Hôm nay chiến thần có thể tới được, hoàn toàn là kết quả sau mấy lần mà bố của cậu ta mời mọc.
Cậu ta chỉ đơn thuần hiểu kỳ, vì sao chiến thần Côn Luân lại nói ra tên của Dương
Kiến Nghiêm.
“Chính là thế anh Bắc, vì thế là anh nghĩ nhiều rồi, tên ngốc Dương Kiển Nghiêm này nói không chừng từng chọc tới chiến thần Côn Luân, nhưng mà người như chiến thần Côn Luân có thân phận gì, cũng sẽ không quen biết tới những người bình thường như thế, cho nên chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi”
“Bà ơi, đừng có nói nữa, nhỡ đâu trong lúc vô ý Dương Kiến Nghiệm thực sự đắc tội tới chiến thần Côn Luân, vậy thì chuyện lớn mất, sau này tuyệt đối không được để cho tên tiểu tử đó bước vào cửa nhà chúng ta nữa”.
“Nó vĩnh viễn không tới nữa đâu”, bà cụ nói một cách nhẹ nhàng.
Hiện giờ Dương Kiến Nghiêm bọn họ vẫn đang bị nhốt ở trong cục cảnh sát, không có mệnh lệnh của bà ta, đối phương sẽ không thả bọn họ ra.
Mà sau khi chiến thần Côn Luân rời đi, liền gọi điện cho Dương Kiến Nghiêm.
Lúc này ở bên trong cục.
Bây giờ Dương Kiến Nghiêm và Hứa Khinh Tử đang bị tách riêng ra để thẩm vấn trong phòng thẩm vấn, dù sao thì lý do mà bắt bọn họ vào là do dấu độc, Những quy trình cần có thì vẫn phải hoàn tất hết.
Người thẩm vấn Dương Kiến Nghiêm chính là người bắt bọn họ, Thái Từ Khâm.
“Tên nhóc, thừa nhận tội nhẹ, còn kháng cự sẽ bị tội nặng”
Khuôn mặt dữ tợn Thái Từ Khâm nhìn chằm chằm Dương Kiến Nghiêm, sau đó vỗ vào bàn một cái, không chọc mà giận, chứ đừng nói, người bình thường thực sự bị dọa cho đứng hình rồi.
Mà vào lúc này, trên bàn vật chứng là chiếc điện thoại chưa bị thu lại, đột nhiên vang lên.
Người bên cạnh cầm lên nhìn một cái, nhỏ tiếng nói: “ Cục trưởng Thải, điện thoại của kẻ tình nghi, có lẽ là tòng phạm, có nên nghe không”.
“Nghe gì mà nghe!”
Thái Từ Khâm mắng, trong lòng anh ta biết rõ, làm gì có tòng phạm.
“Các người tốt nhất là đem tra điện thoại cho tôi.” Dương Kiến Nghiêm nhẹ nhàng nói.