Nghe vậy, Hứa Khinh Tử nhìn Dương Kiến Nghiêm, bình thản nói: “Thế nên phải ly hôn với anh trước, như vậy là được rồi”.
"?"
Trong đầu Dương Kiến Nghiêm thấy khó hiểu.
“Chị, chị làm cái gì thế? Đừng làm loạn nữa, mau đi với em” Cao Thúy Ngân vẫn không muốn tin vào những lời mà mình nghe thấy, cô ấy còn tưởng rằng Hứa Khinh Tử đang nói đùa.
Nhưng người kia lại nghiêm túc.
Hứa Khinh Tử nghiêm túc trả lời: “Chị không nói đùa, chị nói nghiêm túc.”
“Tại sao?” Dương Kiến Nghiêm hỏi.
“Chẳng sao cả, em cảm thấy ở bên cạnh anh chẳng có gì thú vị cả. Bây giờ em là vợ chưa cưới của Tiền Đức Vân”.
Nghe những lời này, Dương Kiển Nghiêm nhìn Hứa Khinh Tử, hé miệng nhưng mãi cũng không nói được gì.
Đột nhiên, anh thấy rằng dường như người phụ nữ này đã thay đổi rôi.
Trở nên xa lạ.
“Chị? Chị làm gì vậy, người chị thích là anh rể em, người chị yêu là anh rể em” Cao Thúy Ngân buột miệng thốt ra.
“Đó là trước kia” Hứa Khinh Tử trực tiếp đáp lại rằng: “Bây giờ, chị với anh ta.”
Hứa Khinh Tử ngập ngừng, lông mày lá liễu của cô lại nhíu lại, hình như hơi đau đầu, nhưng cảm giác này chỉ lướt qua mà thôi.
Một lát sau, cô nhìn Dương Kiến Nghiêm rồi nói tiếp: “Bây giờ
dường như em không còn thích anh như thế nữa, em không muốn ở bên cạnh anh nữa. Chỉ vậy thôi.”
“Em nghiêm túc à?” Dương Kiến Nghiêm im lặng hồi lâu sau mới hỏi ngược lại.
“Nghiêm túc!”
Hứa Khinh Tử gật đầu.
Bốp!
Kết quả vừa mới nói xong, Cao Thúy Ngân liền tát một cái vào mặt Hứa Khinh Tử.
Cô ấy chỉ thẳng vào Hứa Khinh Tử, buột miệng mắng mỏ: “Hứa Khinh Tử, chị có còn lương tâm hay không? Chị không thấy có lỗi với anh rể sao? Từ lúc chị xảy ra chuyện đến bây giờ, anh rể vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi, một mình đến nhà họ Ngô, một mình đi tìm Tiền Đức Vân, vừa rồi mấy người lính vây quanh anh ấy, anh ấy còn không nhíu mày, anh ấy vì ai, chẳng phải là vì chị hay sao? Vậy mà chị lại nói những lời này? Chị nói những lời này, cứa dao vào trái tim người ta? Lương tâm của chị không cắn rứt à?”