Ngoại thành Trường An.
Khắp nơi người tụ tập, đứng dọc hai bên quan đạo, trên thành trì cờ xí tung bay phấp phới.
Nhiều bách tính nghe tin quân ta đại thắng ở Âm Sơn, áp giải tù binh về đến Trường An, liền tự phát kéo nhau đến xem lễ.
Khi mặt trời đã lên đến ngọn cây, từ xa trên quan đạo đã thấy khói bụi mờ mịt dần dần bốc lên, tức thì khơi dậy một đợt náo nhiệt, bách tính xô nhau chen lấn, rướn cổ trông ngóng về phía xa, bàn tán râm ran.
Khi đoàn quân đã đến gần, vô số tiếng reo hò, huýt sáo vang dội, nét mặt ai nấy đều hớn hở, phấn khởi, khuôn mặt đỏ bừng như đón chào một ngày hội lớn.
Trước tiên là quân giáo dẫn đầu đã đến dưới thành, sau đó bái kiến Ngụy Duyên, kêu lớn:
"Hồi bẩm tướng quân! Tiểu tướng phụng lệnh Lý tướng quân, áp giải bọn Âm Sơn xâm phạm đến đây! Lý tướng quân suất lĩnh binh đánh giết quân Đinh Linh, tại trận chém hơn ba trăm thủ cấp Hồ, trong đó có một đại tướng Đinh Linh, ba tiểu tướng, cùng một số đầu mục khác. Lại còn một số quân Đinh Linh chết giữa hoang dã, không thể thu thập thủ cấp... Ngoài ra còn thu được đại kỳ trắng của Đinh Linh, bốn ngọn cờ đuôi bò, cùng nhiều trâu dê..."
Ngụy Duyên gật đầu, rồi nói: "Ta thay mặt chủ công truyền lệnh! Giữ biên phòng bảo vệ cương thổ là thiên chức của binh lính! Phẫn nộ đánh giặc đến xâm phạm, ấy là máu dũng của dân tộc Hoa Hạ! Nay quân Âm Sơn từ phương Bắc kéo tới, trận này đại thắng, theo quân luật, ghi công ban thưởng!"
Lời của Ngụy Duyên vừa dứt, quân binh và bách tính xung quanh đồng loạt hò reo vang dội, có không ít người còn hét lên "hảo hán", "dũng sĩ" không ngớt.
Ngay sau đó, binh lính tiến lên, thay thế nhiệm vụ của quân Âm Sơn, áp giải tù binh. Tù binh không tiến vào thành, mà được dẫn vòng qua dưới chân thành Trường An, rồi chuyển tới trại giam chiến tù tại Tần Lĩnh. Sau đó, những tù binh này sẽ được phân chia công việc, tham gia vào các quá trình sản xuất, góp phần xây dựng sự nghiệp Phiêu Kỵ.
Một chính quyền, tất phải bảo vệ lợi ích của một bộ phận nhân dân nhất định. Chính quyền Hoa Hạ, tự nhiên là phải bảo vệ lợi ích của người Hoa Hạ, không bảo vệ lợi ích của chính mình, dĩ nhiên sẽ không được dân chúng ủng hộ. Chỉ khi đứng trên lập trường dân tộc mình, mới có thể nhận được sự ủng hộ rộng rãi hơn. Điều này từ thời viễn cổ của Viêm Hoàng, đã nhiều lần được chứng minh và thực thi.
Dù bách tính bình thường chưa chắc hiểu rõ toàn bộ vận hành của chính trị hay định hướng phát triển trong tương lai, nhưng điều đó không ngăn họ bày tỏ sự nhiệt tình đối với những binh sĩ đã bảo vệ họ!
Cùng với đoàn tù binh Âm Sơn đến đây, còn có một số cựu binh đã xuất ngũ và một phần binh sĩ thương tật.
Những cựu binh và binh sĩ thương tật này không phải đều từ trận chiến lần trước mà có, nhưng họ vẫn nhận được sự đón chào nồng nhiệt, tiếng reo hò vang dội kéo dài không ngừng khiến cho sự mệt mỏi của họ gần như tan biến, có vài người phấn khích đến mức mặt đỏ bừng, khiến người ta lo ngại chẳng biết liệu có vết thương nào sắp nứt toác ra mà chảy máu nữa không.
Lý Nhị chính là một trong số những cựu binh ấy.
Dù hắn không cho rằng mình thật sự già, nhưng hắn biết thể lực của mình đang dần suy giảm, không thể theo kịp những thanh niên trẻ nữa. Hắn không nỡ rời xa các huynh đệ binh sĩ, nhưng những tiểu lại trong quân đã mấy lần tìm hắn và các cựu binh khác để bàn bạc. Hầu hết những người như Lý Nhị đều đồng ý xuất ngũ.
Quân công và bổng lộc quả là hấp dẫn, nhưng khi quân lệnh ban ra, bất kể trẻ hay già, một khi thể lực không đảm bảo mà bị tụt lại, không hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ bị phạt mà còn có thể liên lụy đến huynh đệ.
Tất nhiên, cũng có một số người cảm thấy thể lực của mình vẫn còn tốt, có thể trụ thêm vài năm nữa, hoặc là mong mỏi sẽ tiến thêm một bậc, không nỡ rời xa quân ngũ. Dù sao, chí hướng mỗi người mỗi khác, không ai ép buộc. Nhưng từ cấp Đô úy trở lên, việc thăng tiến không phải chỉ cần cố gắng hay đợi vài năm là có thể đạt được, đó là một bước nhảy rất lớn...
Vì vậy, Lý Nhị đã suy nghĩ rất kỹ và quyết định nhân cơ hội lần này, rút lui khi đã lập được một số chiến công nhất định. Dù rằng hắn không trực tiếp chém được nhiều thủ cấp, nhưng theo lệ thường, những lão binh xuất ngũ đều được quân đội phân chia vài cái thủ cấp để thêm phần rực rỡ khi về quê.
Đó đã trở thành thông lệ.
Những lão binh khác khi xuất ngũ cũng được đối đãi tương tự. Trừ khi hành vi xấu xa, mối quan hệ cực kỳ tồi tệ, nếu không thì khi xuất ngũ đều được tô thêm chút ánh sáng vinh dự...
Lý Nhị cùng một nhóm lão binh bái kiến Ngụy Duyên, sau đó với lòng đầy lưu luyến, hắn nộp lại quân bài đại diện cho thân phận tại quân vụ xứ, rồi đeo lên hoa hồng biểu trưng cho việc xuất ngũ, bước ra khỏi giảng vũ đường, chắp tay từ biệt mấy người bạn cũ, hẹn ngày tái ngộ, rồi tản ra theo từng nhóm nhỏ.
Không phải ai cũng có thể đạt được chức vụ tuần kiểm, tiêu chuẩn cho việc này dựa trên thứ hạng công lao trong quân đội và trình độ văn hóa. Những ai không đạt văn hóa nhưng có công lao lớn, khi trở về quê nhà sẽ có thêm một năm để ôn tập và thi lại. Nếu không đỗ lần này, thì coi như không còn cơ hội nữa.
Văn hóa của Lý Nhị cũng thuộc hàng khá, ít nhất qua cái tên của hắn là có thể nhận ra điều đó. Gia đình hắn ở Lũng Tây.
Hiện Lý Nhị chưa chính thức được bổ nhiệm làm tuần kiểm, bởi thủ tục giấy tờ cần vài ngày mới hoàn thành. Những ngày này cũng coi như là kỳ nghỉ ngắn, hắn không chọn dạo chơi trong thành mà ở lại trong doanh trại bên ngoài giảng vũ đường.
Dù sao thì ở đây, cơm nước chỗ ở đều miễn phí.
Dù rằng hắn cũng được coi là con cháu sĩ tộc, nhưng tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy...
Tất nhiên, hắn không thể ở mãi như vậy, khi thủ tục bổ nhiệm tuần kiểm hoàn tất, Lý Nhị sẽ phải đến nơi được phân bổ để nhận chức.
Trong doanh trại, khu vực này được quy hoạch riêng biệt, nơi đây tập trung những lão binh xuất ngũ như Lý Nhị, có người từ Âm Sơn, cũng có người từ các vùng khác như Xuyên Thục, Tây Vực,...
Thông thường, việc xuất ngũ của binh sĩ không có thời gian cố định. Đại khái mỗi năm vào thu đông, khi tân binh nhập ngũ, quân đội sẽ mời những lão binh đến nói chuyện.
Thương binh dĩ nhiên sẽ xuất ngũ, điều đó không cần bàn cãi. Còn những người lành lặn thì không bị ép buộc, nhưng đa phần các lão binh, giống như Lý Nhị, sẽ đồng ý xuất ngũ. Những người như Nghiêm Nhan, Hoàng Trung, già nhưng vẫn tráng kiện, quả là hiếm. Hầu hết khi tuổi tác đã cao, chỗ này chỗ kia sẽ không còn dẻo dai, so sánh thể lực với thanh niên thì ít nhiều cũng gặp khó khăn.
Nếu những lão binh này đồng ý xuất ngũ, họ sẽ không lập tức kéo đến Trường An, mà sẽ được phân về các địa phương theo hộ tịch ban đầu, ví như người ở Hà Đông sẽ về Hà Đông, người ở Lũng Tây sẽ về Lũng Tây. Họ cũng không xuất phát ngay lập tức, mà đợi khi tích lũy đủ số người, nhân dịp áp giải tù binh, vận chuyển lương thảo, hoặc những nhiệm vụ tương đối ít nguy hiểm, thì sẽ giao cho các lão binh phụ trách, vừa hoàn thành nhiệm vụ, lại vừa tiện đưa họ về quê hương.
Lý Nhị đứng trước cổng doanh trại, có chút do dự, mang theo ít nhiều cảm giác rụt rè của kẻ vừa đến nơi lạ.
Từ trong doanh trại, hai người đi ra, thấy hoa hồng trước ngực Lý Nhị, lập tức cười lớn, chào hỏi: "Huynh đài, từ đâu xuất ngũ vậy? Mới đến à? Vào mau, vào mau!"
Một người bước tới kéo tay Lý Nhị, người còn lại thì vỗ nhẹ lên vai hắn, tiện tay nhận lấy hành lý không nhiều của Lý Nhị rồi cùng nhau đi vào trong doanh trại.
Lý Nhị gãi đầu, cười hề hề hai tiếng: “Phải, hôm nay vừa đến.”
Không biết tại sao, đột nhiên cảm giác xa lạ, rụt rè ấy như dần dần tan biến.
“Ta họ Vương, quê ở Hữu Phù Phong, không có đại danh, tiểu danh là Đông Đông, chính là âm thanh của tiếng trống đó...” Người đang cầm hành lý bên trái, Vương Đông Đông nói, “Ta đến sớm một chút, tạm thời coi như là quản sự của doanh trại này... Còn hắn là Thạch Đầu, Thạch Đầu Tây Vực, mới trở về từ Tây Vực không lâu. Trong doanh trại này có ba người tên là Thạch Đầu.”
Vương Đông Đông vừa nói vừa giới thiệu.
“Ta... ta tên Lý Nhị...” Lý Nhị đáp lại, ánh mắt lướt qua chân của người tên Thạch Đầu bên phải, rồi vội vàng chuyển hướng đi. Vương Đông Đông có lẽ cũng giống như Lý Nhị, thuộc loại lão binh tuổi cao mới xuất ngũ, còn Thạch Đầu trông trẻ hơn nhưng chân lại bị què, có lẽ gân chân đã bị thương, khiến cho việc co duỗi trở nên khó khăn, đi lại hơi khập khiễng.
“Ở đây còn chỗ trống, huynh muốn ở lại đây chứ?” Vương Đông Đông dừng lại trước một căn nhà gỗ, quay đầu hỏi Lý Nhị.
Lý Nhị nhanh chóng đáp lại rằng không có vấn đề gì.
Hai người từ trong căn nhà gỗ bước ra, thấy Lý Nhị liền cười, “Lại có thêm huynh đệ mới sao? À, đầu lĩnh, chẳng phải huynh vừa nói muốn đi lấy quả cầu cúc sao?”
“Chẳng phải ta vừa ra ngoài, liền gặp được Lý huynh đệ hay sao?” Vương Đông Đông vừa móc bút từ trong ngực áo ra, vừa ghi tên Lý Nhị lên tấm gỗ trước căn nhà, vừa đáp lại, “Các ngươi trước tiên giúp sắp xếp cho Lý huynh đệ, xem hắn cần gì... Xong rồi, ta đi lãnh cúc cầu đây…”
Trò chơi xúc cúc, tương truyền đã có từ thời viễn cổ của Viêm Hoàng, so với các trò chơi sau này của ngoại bang thì chẳng biết sớm hơn bao nhiêu. Ngay từ thời Chiến Quốc, trò xúc cúc đã trở thành trò giải trí dân gian phổ biến, đến Hán đại thì lại trở thành phương pháp luyện binh của nhà binh. Đến thời Tống, đã xuất hiện các tổ chức xúc cúc và những người biểu diễn xúc cúc chuyên nghiệp. Ngay cả triều đại Đại Biện Tử cũng có sáng tạo ra trò xúc cúc trên băng. Chỉ có điều đến thời sau này, trò chơi đó dần trở thành một trò chơi mất giá trị. Xúc cúc có thể coi là một kỳ hoa dị thảo trong các môn thể thao cổ truyền của Hoa Hạ.
Đúng rồi, "kỳ hoa dị thảo" này chính là chỉ nam túc.
Trong Hán đại này, trò xúc cúc vẫn vô cùng được ưa chuộng. Thậm chí có người dù bệnh nặng nhưng vẫn kiên trì chơi xúc cúc, cuối cùng không qua khỏi mà chết, coi như là "chân chính" dùng mạng để đá.
Vương Đông Đông và Thạch Đầu cùng đi lấy bóng.
Trong nhà, hai người vừa giúp Lý Nhị sắp xếp hành lý, vừa hỏi: “Huynh đệ đá xúc cúc thế nào? Có muốn chơi một trận không?”
“Được thôi!” Xúc cúc vốn là trò mà Lý Nhị yêu thích, hắn liền đáp lời. Ở Âm Sơn, khắp nơi đều là đồng cỏ và hoang mạc, binh sĩ thường dùng trò này để giải trí và luyện tập, thậm chí có khi còn mặc giáp và đeo nặng mà chơi đủ loại chiêu thức.
Trong thời kỳ Hán sơ, trò xúc cúc đại khái được chia thành ba loại.
Một loại là tính biểu diễn, giống như tạp kỹ, kết hợp với tiếng trống và chiêng nhỏ biểu diễn trên phố, không chỉ để dân chúng giải trí mà còn xuất hiện trong các lễ hội lớn của quốc gia. Có khi là biểu diễn đơn, đôi, hay nhiều người, thậm chí là nhiều bóng, với đủ loại chiêu thức. Như người xưa có câu: “Kháng tràng trì trục, cùng hạng đạp cúc”, “Thượng dĩ cung mã vi vụ, gia dĩ xúc cúc vi học.”
Một loại khác của trò xúc cúc là thi đấu, thường diễn ra trong sân đấu cúc chuyên biệt. Sân cúc này tương tự như các sân vận động về sau, có đại điện dành riêng cho khán giả ngồi thưởng thức, bốn phía có tường bao quanh, do đó còn được gọi là "Cúc Thành". Luật lệ cũng rất rõ ràng: "Viên cúc phương tường, phỏng tượng âm dương. Pháp nguyệt xung đối, nhị lục tương đương. Kiến trường lập bình, kỳ lệ hữu thường: Bất dĩ thân sơ, bất hữu a tư; đoan tâm bình ý, mạc oán kỳ phi. Cúc chính do nhiên, huống hồ chấp cơ!"
Loại cuối cùng là xúc cúc trong quân doanh. Xúc cúc không chỉ tượng trưng cho "binh thế", mà còn nhấn mạnh sự phối hợp giữa các binh sĩ, có tác dụng rèn luyện binh lính và làm phong phú đời sống quân ngũ. Binh sĩ thường chơi xúc cúc để giữ gìn thể lực và tinh thần tốt, như câu nói "Kim quân vô sự, tựu sử xúc cúc" – không có việc gì thì lại đá một trận, trở thành thói quen thường ngày.
Bởi lẽ quân đội vốn có sự phân chia cấp bậc khắc nghiệt, việc huấn luyện lâu dài cũng rất nhàm chán, thêm vào đó là hình phạt và quát mắng dưới quân luật, chưa kể đến cảnh chém giết trên chiến trường cùng với những thương tật, khiến binh sĩ chịu nhiều áp lực tinh thần. Các môn thể thao như xúc cúc giúp họ giải tỏa những căng thẳng tích tụ.
Chẳng mấy chốc, bóng cúc đã được mang về, doanh trại lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Một đám người reo hò, va chạm nhau, tranh giành, đuổi bắt, cười nói rộn ràng…
Chỉ trong chốc lát, những người vốn xa lạ, đến từ nhiều nơi khác nhau, đã trở nên thân thiết. Khi ở chung, họ không còn e dè, không còn lạnh lùng hay xa cách nữa. Thua thì cùng nhau kêu la tiếc nuối, còn thắng thì cùng nhau reo hò mừng rỡ.
Thạch Đầu cũng tham gia đá một lúc, nhưng đôi chân thương tật của hắn không thể trụ được lâu, chạy cũng không nhanh, cuối cùng phải lết chân, ngồi xuống bên lề.
Trong quân doanh, không phải ai cũng may mắn như Vương Đông Đông và Lý Nhị. Còn có những người như Thạch Đầu, vì bị thương mà phải xuất ngũ. Hai người khác cũng bị thương ở chân như Thạch Đầu, còn ba người thì bị thương ở tay. Những người khá hơn thì chỉ bị suy giảm kỹ năng, còn những người nặng hơn thì bị cắt mất chân tay, không thể tiếp tục phục vụ, đành phải xuất ngũ.
Những người này, giống như Thạch Đầu, dù trước khi xuất ngũ đã được trường quân sự cam kết rằng Phiêu Kỵ Đại tướng quân sẽ đảm bảo đời sống cho họ, nhưng trong lòng họ vẫn ít nhiều lo lắng về tương lai. Vì khi cơ thể bị tàn phế, sức lao động cũng bị suy giảm, nhiều công việc nặng nhọc sẽ không thể làm được, điều này chắc chắn ảnh hưởng đến gia đình.
May mắn thay, sự lo lắng của Thạch Đầu và những người khác không kéo dài lâu. Sau khi họ đá xong một trận xúc cúc, quan chức phụ trách việc chuyển đổi và an trí binh sĩ tại Giảng Vũ đường đã đến. Không chỉ bổ sung thông tin của những người mới như Lý Nhị, mà còn triệu tập Thạch Đầu cùng những binh sĩ bị thương để hỏi thăm tình hình hiện tại của họ, đồng thời kiểm tra lại trình độ văn hóa của họ. Sau đó, viên quan thông báo cho họ một tin vui và một tin buồn.
Tin vui là trong vòng một tháng, Thạch Đầu và những người bị thương sẽ được bố trí công việc. Những người có trình độ văn hóa cao có thể được làm tiểu lại, phụ trách quản lý kho lương của địa phương, hậu cần quân sự hoặc giảng viên huấn luyện tại các doanh trại tân binh. Những người có trình độ văn hóa thấp hơn có thể chọn làm hộ vệ thương đội, lính bảo vệ phường...
Tóm lại, chắc chắn sẽ có việc làm.
Tin buồn là, những công việc này không nhất định sẽ ở Trường An Tam Phụ. Rất có khả năng, vâng, rất có khả năng sẽ là ở Lũng Tây.
Bởi lẽ Lũng Tây hiện tại đang tiến hành khai phá lớn, vô cùng thiếu nhân lực.
Tất nhiên, việc này vẫn dựa trên tinh thần tự nguyện. Nếu không muốn nhận chức vụ được phân công, cũng có thể chọn cách nhận một khoản tiền bạc nhất định rồi tự lo liệu lấy đường sống, từ đó không còn liên quan đến quân vụ nữa.
Nếu chỉ có một con đường, đương nhiên sẽ không cần phải đắn đo gì, giống như việc chọn ở lại quân ngũ hay xuất ngũ, khá là đơn giản. Nhưng khi có nhiều lựa chọn hơn, tất yếu sẽ có người do dự, băn khoăn, người thì tính toán về chênh lệch giữa các chức vị, kẻ thì bàn xem nhận tiền liệu có lợi hay không. Nói chung, mỗi người trong lòng đều có chút cân nhắc.
Viên quan quân vụ cũng không yêu cầu Thạch Đầu và những người khác phải quyết định ngay tại chỗ, mà để họ suy nghĩ thêm, hẹn vài ngày nữa sẽ trở lại ghi danh. Dù sao, việc này cũng cần thời gian, không có gì phải gấp.
Khoản tiền cho binh sĩ xuất ngũ thì người lành lặn sẽ nhận được nhiều hơn, nhưng nếu chỉ ngồi ăn núi lở, e rằng cũng chẳng duy trì được lâu. Vì vậy, đa số người đều muốn chọn một chức vụ cơ bản, dù vị trí đó không nằm trong vùng Quan Trung, mà phải tới Lũng Tây...
Dù viên quan quân vụ không nói thẳng, nhưng ý tứ đã rõ ràng.
Trong khoảng thời gian này, tất nhiên cũng có không gian để hoạt động. Ngàn đời nay, Trung Hoa đều như thế. Chỉ là những người như Thạch Đầu, hầu như không có nhiều cơ hội để "hoạt động", phân đến đâu thì phải nhận đến đó.
Những người có chức vụ cao trong quân hoặc có khả năng xoay sở thì cơ bản đã biết trước mình sẽ được cử đến đâu. Còn Thạch Đầu, những người như hắn phải đối diện với sự bất định.
Sự bất định luôn mang theo nỗi sợ hãi.
Nỗi sợ này khác với nỗi sợ trên chiến trận. Trên chiến trận, nỗi sợ có thể giảm dần nhờ luyện tập và giết địch, nhưng nỗi sợ về tương lai lại là thứ phải đối mặt hàng ngày, không cách nào trừ khử cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Có lẽ gọi nó bằng một từ khác: "Cảm giác an toàn."
Một số người có thể không hiểu rõ ý nghĩa của cảm giác an toàn, họ nghĩ chỉ cần ở một nơi không bị xe ngựa đâm phải, có một chỗ ở và đủ cơm ăn là đã có cảm giác an toàn. Nhưng thực ra, cảm giác an toàn không chỉ là nhu cầu vật chất, mà còn là yêu cầu về tinh thần...
Cả đêm, Thạch Đầu trằn trọc không yên, tâm tư nặng nề, hắn khó mà đưa ra quyết định, cứ chần chừ mãi.
Những người khác trong phòng, sau khi đá bóng xong, đều rất vui vẻ, mệt mỏi rồi, và họ không giống Thạch Đầu – cơ thể vẫn còn nguyên vẹn. Cho nên dù có chức vụ hay không, họ đều tràn đầy hy vọng và tự tin vào tương lai, đương nhiên dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu, thậm chí có người ngáy to đến mức tưởng như có thể làm sập căn nhà gỗ.
Nếu chỉ có một mình, có lẽ Thạch Đầu cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, bởi dù đi đâu cũng không thành vấn đề, "một người ăn no, cả nhà không đói."
Nhưng Thạch Đầu còn có những mối bận lòng, vì vậy hắn không thể nào nhẹ nhàng được.
Khó khăn lắm mới tới bình minh. Thạch Đầu nhìn chằm chằm vào ánh sáng sớm đang dần ló dạng, rồi bò dậy. Sau khi rửa mặt, hắn ngồi im lặng trên sàn gỗ của căn nhà, trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng, Thạch Đầu đứng lên, báo với Vương Đông Đông một tiếng, sau đó đến gặp viên quan quân vụ của Giảng Vũ đường để lấy một tờ lệnh đi lại. Hắn quyết định về nhà, trở lại ngôi nhà cũ kỹ ở Lăng Ấp để bàn bạc một chút...
Ban đầu, khi ở gần quê, Thạch Đầu có cảm giác sợ hãi, thêm vào đó là khiếm khuyết ở chân, trong lòng hắn dâng lên nỗi tự ti, không muốn gặp người mà mình hằng lo lắng. Hắn đã định chờ đến khi được phân chức vụ, mới có thể mang theo chức vụ mà về nhà, ít nhiều cũng có chuyện để nói.
Nhưng giờ đây, hắn không còn lựa chọn nào khác, phải đối mặt với tất cả sớm hơn dự định...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
21 Tháng tám, 2020 15:21
hình như thời đó k có cừu
21 Tháng tám, 2020 13:27
mà tinh thần đại hán thì sao
hồi đấy tth quét ngang chư quốc
nó ko tự hào thì ai?
đọc truyện tam quốc còn thở ra được câu đấy nghe trẻ con :))
21 Tháng tám, 2020 12:57
Chuyện nước ngta, viết về sử nhà ngta, ko cho ngta tự hào thì chả lẽ bắt ngta tự nhục :) nếu ko thích thẩm du thì kiếm chuyện nào về đại việt mà đọc :)
21 Tháng tám, 2020 10:20
Viên đại đầu là chỉ Dân Quốc
Thỏ trắng là chỉ Trung Cộng
Bạch Tượng thì là chỉ Ấn Độ
Còn lại thì nó đánh Đông Lào cách thủ đô chỉ vài chục km đó thôi.
Mà đúng là đánh xong chiếm xong sau đó mần gì? gườm gườm nhau lâu lâu chiếm vài cái đảo, lấn vài m núi lấy tài nguyên còn hơn phải đi trị tụi điêu dân
21 Tháng tám, 2020 09:43
thỏ trắng đấu khỉ đấu voi là ý gì hở các đạo hữu?
21 Tháng tám, 2020 09:29
chính vì VN mình đã có nền văn hiến riêng, thành lập dc bản sắc của một dân tộc nên TQ mới thất bại trong việc đồng hóa đấy thôi.
Còn ông kia tôi ko nói Tần triệu sụp đổ là do đốt sách chôn nho nhé, tần triều sụp là do TTH chết thôi. Còn về đốt sách chôn nho chỉ là một biểu tượng, THH tàn bạo??? giết chóc??? đơn giản là do TTH ko thoả hiệp với lũ quý tộc cũ, giết sạch những kẻ phản kháng, thế ông nghĩ ai phản kháng??? mấy ông nông dân chân đất chắc
21 Tháng tám, 2020 09:25
Triệu vân 84. Mấy ông vn tinh thần đông a các thứ k biết phát huy lại đi kì thị tinh thần đại hán. K phát huy đông a thì ít ra cũng phải phát huy xã hội chủ nghĩa. Đúng k ông?
Đây thì cái đéo gì cũng chê xong suốt ngày chạy theo mấy cái clip sex người nổi tiếng với lại tình hình show bitches. Xong giang hồ mạng.
Yusuke. Tôi nói thật, yêu nước đéo có gì xấu. Nó viết về nước nó tốt nước nó đẹp có gì sai? Hay là phải bôi nhọ đất nước và giá trị văn hoá cổ truyền như mấy thanh niên tự nhục vn mới là đúng? Ông đéo thích đại háng thẩm du thì viết truyện phát huy tinh thần đại việt đi :)). Hay chỉ ở đó chỉ tay 5 ngón rồi xàm *** là nhanh
Quan ngại sâu sắc về tương lai đất việt
21 Tháng tám, 2020 08:48
bác vào group search Đinh Quang Trí, mình có check các địa điểm lãnh địa của Tiềm theo gg map
21 Tháng tám, 2020 08:29
Thực ra thì có cái hay cũng lại có cái dở. Việc gì cũng có 2 mặt của nó. Xét cho cùng thì cách kết minh tốt nhất là bắt con của đối phương về uy hiếp, mà hợp thức hoá tốt nhất là thông gia
21 Tháng tám, 2020 08:26
Tam quốc chắc là kể về Đông Lào, Đông Di hay Man Bắc phân tranh trung nguyên?
Quốc hiệu là Đại Hán mà không tinh thần thì là cái gì?
Chả lẽ viết Hợp Chúng quốc mà lại đi tả Chủ nghĩa Đại đồng, xã hội hài hoà, vô sản tối thượng?
Đùa :)))))
21 Tháng tám, 2020 07:54
truyện về tam quốc mà tinh thần đại háng ghê quá, thẩm du quá mạnh, lại còn câu chương dài dòng.
21 Tháng tám, 2020 03:40
Gia cát tất thành. Triệu đà xâm lược âu lạc, đóng đô ở phiên ngung, quảng châu hiện tại, đặt tên nước là nam việt. Cả một vùng quảng đều là người việt, gọi là bách việt. Ở quảng tây là sơn việt, quảng đông là mân việt. Cho đến về sau nam việt mất nước, đặt ra giao châu, mới chia làm quận giao chỉ, quận cửu chân, quận hợp phố các loại 9 quận thì mới hình thành nên ranh giới gần đúng với biên giới phía bắc của việt nam hiện tại.
Trước đây triệu đà đc công nhận là khai quốc hoàng đế của việt nam đấy. Địa vị trong sử cổ vn ngang ngửa với tần thuỷ hoàng trong sử cổ của tq.
Từ triệu, đinh, lý, trần bao đời xây nền độc lập.
Đến hán, đường, tống, nguyên mỗi bên xưng đế một phương.
Tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau.
Song hào kiệt đời nào cũng có.
Trích bình ngô đại cáo-nguyễn trãi.
21 Tháng tám, 2020 03:09
cái trò thông gia của sĩ tộc vẫn truyền tới bh
tinh túy :))
21 Tháng tám, 2020 02:25
còn tần triều sụp đổ cũng do ko thoả hiệp dc lợi ích lũ vs quý tộc cũ, hai là do tth chết sớm thằng con tài ko bằng cha chống sao dc bọn này
chứ đốt sách chôn nho là lý do tần triều sụp đổ thi quá phi lí
21 Tháng tám, 2020 02:20
*** ông này đọc lướt hả, đốt sách chôn người tài là ngôn từ của đổng trọng dĩnh, theo tác nói thì tth đốt thi vs thư, áp chế bách gia để nâng pháp gia trị quốc, nên mới dẫn đến những phe phái lớn như nho gia bất mãn
20 Tháng tám, 2020 23:04
Sau khi TTH chết Hạng Vũ nổi lên <=== đại biểu giai cấp cựu quý tộc (cái đám bị TTH giết ấy) vs Lưu Bang ( bình dân áo vải). Cái kết là Lưu Bang win, dấu chấm hết cho tụi kia. TTH thống nhất địa vực quốc gia, LB thống nhất cả một dân tộc (từ người tề, hàn, tấn,... chỉ còn người Hán)
20 Tháng tám, 2020 23:01
bác lại chả hiểu gì cả, thời ấy cũng như bên châu âu: người anh, người pháp, người ý,... TQ cũng là người tần, người tề,... các <=== sự khác biệt văn hoá, địa vực quốc gia. Nên nếu cứ như vậy TQ bây giờ cũng là 6,7 nước nhỏ. Nhưng TTH khá là hack, nó giết sạch mấy nước kia, chú ý tui nói là giết sạch nhé - đốt sách chôn nho - giết sạch giai cấp nắm giữ tri thức, văn hoá 1 đất nước. Tới đây thì hiểu chưa
20 Tháng tám, 2020 22:33
lưu bang là ăn cái còn lại của TTH. kiểu mọi người đang sống yên vui trong thất quốc. có chiến tranh thì cũng nhỏ. nước này gờm nước kia. TTH mang cái trò hiếu chiến của dân Bắc, kiểu nếu đánh thắng trận là cho công danh. đến lúc ông lập nước thì đất nước sùng võ. nói đạo lý dek ai nghe. nên phải trọng Pháp. dùng luật răn đe. sau Hạng Võ chịu ko nổi mới khởi nghĩa. đánh nhau tơi bời với Lưu Bang. sau đó dân chịu ko nổi vì chiến tranh nữa nên mới nghe đạo lý. chứ Lưu Bang chưa bao giờ thống nhất china
20 Tháng tám, 2020 21:59
Thời Minh nó đónh thuyền ra biển rồi mà đéo hiểu sao lại ngừng lại, mình cũng thấy tiếc nói gì bọn khựa
20 Tháng tám, 2020 20:51
trên cơ bản là phí tiền vẫn sẽ về quan Trung tiếp tục gầm gừ với a tào thôi
20 Tháng tám, 2020 20:27
đi về phía đông thì biển cả mênh mông, phía nam thập vạn đại sơn =]], phía tây là hoang mạc cát vàng, phía bắc khỏi nói. Thế kia thì làm đéo gì mà không tự mãng, ta đây đệ nhất
20 Tháng tám, 2020 19:26
phỉ tiềm nó uống rượu ở hứa huyện rồi kìa.
20 Tháng tám, 2020 18:40
thằng tq làm bá chủ sớm quá
đâm ra đánh mất lòng tiến thủ, suy yếu từ bên trong
20 Tháng tám, 2020 17:47
Tần Thủy Hoàng rồi đến Lưu Bang là một sự trùng hợp không hề nhẹ của tiến trình LS TQ, chứ không thì đéo có nổi một quốc gia tỉ dân như giờ đâu
20 Tháng tám, 2020 14:36
quang trung có thể uy hiếp để lấy lưỡng quảng là do trung quốc khi đó ko phải người hán mà là người mãn thanh. còn lưỡng quảng lại là người hán. cũng nằm xa khu vực quản lý của triều đình nhà thanh. nên lúc đấy có cho thì cũng cho thôi ko ảnh hưởng gì. chứ kể cả có lưỡng quảng mình cũng chưa chắc quản được.
BÌNH LUẬN FACEBOOK