Mạng sống của con người, tựa hồ như đều bình đẳng. Sinh, lão, bệnh, tử. Thế nhưng, cùng với sự tiến bộ của khoa học, sự bình đẳng ấy dần dần trở nên chênh lệch.
Vậy nên, việc truy cầu bình đẳng trong cuộc sống chỉ là một trò cười. Ở một mức độ nào đó, có thể duy trì sự bình đẳng trong phạm vi hạn chế, nhưng hễ vượt ra khỏi ranh giới đó, hoặc mở rộng thêm điều kiện kèm theo, thì cán cân vốn đã mong manh kia lại một lần nữa nghiêng lệch.
Nhất là tại Giang Đông, nơi xa xôi hẻo lánh. Từ thời Xuân Thu đến Đại Hán, Giang Đông luôn được xem như vùng biên địa. Đối với người Giang Đông, bọn họ ít khi bận tâm đến triều đình Đại Hán, cũng chẳng giống như đám sĩ tộc ở Ký Châu, Dự Châu có lòng tham gia vào lịch sử sâu sắc. Với người Giang Đông, trời cao đất rộng, Hoàng đế lại xa xôi.
Tâm lý này đã ăn sâu vào lòng người Giang Đông từ bao đời, được truyền thừa qua từng thế hệ, trở thành một hệ tư tưởng và lối sống kỳ lạ, khiến người ta không khỏi suy ngẫm. Tựa như việc Tư Mã Nam độ, đối với người Giang Đông mà nói, chẳng phải vì đau buồn cho đất Tấn bị người Hồ xâm lược, cũng không phải tiếc nuối cho dân tộc Hoa Hạ phương Bắc bị tàn sát, mà là vì những người xa lạ kia đã phá vỡ cuộc sống an nhàn, yên bình của họ, khiến họ vô cùng bất mãn. Đối với kẻ ngoại bang, họ càng không chút thiện cảm, "Người Ngô gọi người Trung Nguyên là 'Thô'".
Lẽ nào, khi ấy bọn họ không phải là người đất Tấn? Hay là họ không công nhận triều Tấn của Tư Mã?
Nếu đã không công nhận, vậy tại sao khi đại quân Tư Mã kéo tới, họ lại đầu hàng nhanh chóng như vậy? Hay trong xương tủy của người Giang Đông, chỉ cần cường quyền xuất hiện thì lập tức cúi đầu, bất kể là Tào thị hay Tư Mã thị, còn sau khi đầu hàng thì là chuyện khác? Một mặt khinh bỉ kẻ khác, mặt khác chính mình lại bất lực. Họ giỏi việc ngầm hãm hại người khác, cũng là cao thủ trong việc thu gom của cải, nhưng khi đối diện với quốc gia, với khái niệm dân tộc, người Giang Đông lập tức quay về với bản ngã: "Chúng ta là người Giang Đông, việc của bọn thôn dã kia thì liên quan gì đến chúng ta?"
Giống như hiện tại, Tôn Cảo cũng vậy.
Họ Tôn, hắn mang họ Tôn.
Hắn hưởng thụ trái ngọt từ sự thành công của Tôn thị.
Nhờ là con cháu của Tôn thị, hắn có được địa vị cao quý hơn người.
Tất cả những gì hắn có hiện nay đều được xây dựng trên nền tảng vững chắc của Tôn thị.
Thế nhưng, hắn lại cho rằng quyền lực và tài sản mà hắn đang sở hữu chẳng liên quan gì đến Tôn thị, tất cả đều là nhờ công sức của cha hắn và hắn đã cố gắng đạt được, tất cả đều là của hắn! Lẽ nào không phải sao? Làm sao mà không phải được? Làm sao có thể không phải chứ?
Còn những người từng đồng cam cộng khổ với tổ phụ, phụ thân hắn, Tôn Cảo đã sớm quên sạch, chỉ nhớ đến bản thân hắn mà thôi.
Tôn Cảo cười nhạo Tôn Kiên, cười nhạo Tôn Sách, cười nhạo Tôn Quyền, cười nhạo cả Tôn gia, dường như chỉ có hắn là kẻ tỉnh táo duy nhất trong cả gia tộc. Khi nghe Tôn Quyền tuyên bố muốn Bắc phạt, giãi bày lý tưởng của mình, hắn cười ha hả, cười đến ngã nghiêng, cười đến chảy nước mắt. Nghe thấy Tôn Quyền muốn giữ đạo hiếu, hiếu kính với Ngô lão phu nhân, hắn đóng cửa lại, cũng vẫn là cười ha hả, cười đến nỗi mặt mày hớn hở, cười đến nỗi kiêu căng ngạo mạn.
Tựa như những năm sau này, trong các vương triều phong kiến, có những kẻ con nhà quyền quý ở Giang Đông dẫn theo đám người của mình, dương dương tự đắc đi thăm tửu trang của mình, nghe thấy người khác bàn luận về các bè phái chính trị, về chuyện Yến Vân thập lục châu vẫn nằm trong tay ngoại bang, bọn họ vừa nâng chén rượu nho vừa cười đến nỗi rượu văng ra.
Nụ cười của đám quyền quý ấy chẳng chút che đậy, khó lòng kìm nén. Vậy rốt cuộc họ đang cười cái gì?
Tại sao lại khiến họ buồn cười đến thế?
Nguyên do nào khiến họ dám cười như vậy?
Giờ đây, Tôn Cảo cũng vẫn đang cười.
Hắn cười nhạo rằng Chu Du đã mắc bệnh rồi!
Trụ cột của Giang Đông ngã bệnh, nhưng Tôn Cảo lại chẳng có chút lo lắng hay đau buồn nào, hắn chỉ còn lại sự hân hoan!
"Hôm nay thật vui mừng!"
"Chuyện này là thật sao?" Tôn Cảo không giấu nổi niềm vui sướng, bật cười lớn: "Hay lắm, hay lắm! Chu tặc cũng có ngày hôm nay! Cũng có ngày hôm nay!"
Tôn Cảo hưng phấn đến mức đi vòng quanh sảnh đường, vung tay múa chân, tựa như một chiến sĩ sắp được giải thoát, giành lấy tự do mà hắn hằng ao ước!
Thế nhưng, sau khi đi được vài vòng, Tôn Cảo dần dừng lại, nhíu mày, nói: "Chu Công Cẩn xưa nay gian xảo, nếu quả thật hắn mắc bệnh nặng, ắt sẽ giấu kín, làm sao có thể để người ngoài biết được?"
"Phụ thân đại nhân, ý người là...?" Tôn Cung khẽ hỏi, "Chuyện này có thể là gian trá?"
Tôn Cảo trầm ngâm, nhất thời không đáp.
Tôn Cung tiếp lời: "Nếu đây là mưu kế của Chu Công Cẩn, vậy hắn muốn nhằm vào ai? Lẽ nào là nhắm vào phụ thân?"
Nghe vậy, ánh mắt Tôn Cảo lập tức lóe lên, hắn trừng mắt nhìn Tôn Cung.
Tôn Cung nhanh chóng hiểu ra, vội cúi đầu xin lỗi: "Phụ thân đại nhân, hài nhi lỡ lời, lỡ lời rồi..."
Tôn Cảo khoát tay, sau đó ngồi xuống: "Lời của Cung nhi, cũng có chút khả thi... Năm đó phụ thân hành sự không kín đáo... Haiz! Tất cả là do cái tên Ngu Trọng Tường khốn nạn kia lừa gạt ta... Khiến ta bỏ lỡ cơ hội tốt... Còn bây giờ, Chu Công Cẩn... Nếu thật sự hắn bệnh nặng, thì đây cũng là cơ hội..."
Tôn Cung liếc nhìn cha mình, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.
Tôn Cảo khẽ nghiêng đầu, nói: "Có gì muốn nói thì cứ nói! Đừng có mà rụt rè như anh trai ngươi, chỉ biết khúm núm..."
Trong lòng Tôn Cung thầm cười nhạt, tự nhủ rằng phụ thân không hề biết ở bên ngoài, anh trai hắn chẳng khúm núm chút nào. Dù vậy, Tôn Cung không nhắc đến vấn đề của anh trai mà hỏi: "Phụ thân đại nhân, vì sao... hài nhi không phải sợ chuyện này, chỉ là... ừm, tại sao chúng ta... nhất định phải làm việc này?"
Mặc dù lời hỏi của Tôn Cung có chút lấp lửng, nhưng Tôn Cảo hiểu rõ ý hắn.
Tôn Cảo nhắm mắt, thở dài: "Đây không phải là do ta muốn, hay là ngươi muốn, mà là cả nhà chúng ta, từ trên xuống dưới, đều phải làm vậy... Nếu không, sớm muộn gì cũng có một ngày, hừ, sớm muộn gì nhà chúng ta cũng sẽ bị tru diệt, hoặc là chết, hoặc bị giam cầm tại Vọng Giang Đài!"
Tôn Cung sững sờ.
"Ngươi nghĩ rằng nếu chúng ta không động thủ, người khác sẽ tha cho chúng ta sao?" Tôn Cảo lạnh lùng cười: "Chúng ta bị ép buộc! Không làm thì chết! Chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi... Ngươi hiểu chứ?"
Thời Tôn Kiên, Tôn Sách, là thời kỳ mở rộng ra bên ngoài, nên không ai có việc gì phải lo. Dù ai nắm quân đội, ai giữ binh quyền, tất cả đều có thể ngồi chung bàn cười nói, chia thịt, uống rượu, không khí hòa hợp. Cho dù có chút xung đột, cũng sẽ bị che lấp bởi những lợi ích mới thu được từ việc mở rộng lãnh thổ.
Thế nhưng, đến thời Tôn Quyền, Tôn thị đã dừng chân.
Không, chính Giang Đông đã dừng bước.
Miền Bắc cục diện đã ổn định, từ nhiều thế lực tranh bá, giờ đã trở thành lưỡng cực phân hóa. Giang Đông không còn phù hợp để tham gia tranh đấu nữa. Hoặc nói cách khác, người Giang Đông cảm thấy bây giờ không còn đáng để bỏ công bỏ sức nữa, thế nên họ không muốn tiếp tục. Người Giang Đông cho rằng việc hy sinh đổ máu chẳng có gì cao quý, thiếu phong độ, không hề tao nhã.
Khi bước chân dừng lại, những mâu thuẫn nội bộ vốn bị tạm thời gác lại trước đây liền được mang ra bàn luận trở lại.
Cửa lớn đóng lại, bên ngoài chưa chắc đã an toàn, còn bên trong, huynh đệ đã bắt đầu trừng mắt, lăm le đánh nhau rồi.
Sau khi quốc gia thống nhất, liền bắt đầu giết công thần. Thậm chí còn chưa đợi đến khi thống nhất xong, chỉ cần bên ngoài tạm ngưng, hơi hòa hoãn một chút, là lập tức bắt đầu ra tay với kẻ dưới. Dù là cho phụ nữ ra tay hay mượn chén rượu cũng được, tóm lại, kẻ ngồi trên nhìn xuống, thấy ai ai cũng có phản xương, còn người dưới nhìn lên, một phần thì nghĩ: ‘Mẹ nó, sao người ngồi trên không phải là ta?’, phần khác lại cho rằng: ‘Người trên đã muốn ra tay, chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết hay sao?’
Thậm chí có kẻ không liên quan gì đến trên hay dưới, chỉ đơn giản nghĩ đối thủ của mình có thể sẽ nắm quyền, thế là tranh thủ tiên hạ thủ vi cường, gán cho đối thủ một cái tội, tiêu diệt trước đã, còn hậu quả quốc gia ra sao thì kệ, để sau tính.
Chính vì thế, Tôn Cảo cho rằng hắn chỉ còn một con đường duy nhất.
Nhưng nên đi thế nào, hắn phải suy nghĩ thật cẩn trọng.
Trong lúc cha con Tôn Cảo đang mưu tính, đột nhiên có binh sĩ đến bẩm báo và trao cho hắn một phong thư.
Tôn Cảo mở thư ra, vừa nhìn qua liền sững người, "Đô đốc muốn tiến hành quân diễn?"
Cha con hai người nhìn nhau.
"Đô đốc nào cơ?" Tôn Cung có chút ngơ ngác.
"Còn ai nữa?" Tôn Cảo nhíu mày chặt lại.
"Nhưng... chẳng phải Chu đô đốc..." Tôn Cung không hiểu, "Chẳng phải nói Chu đô đốc..."
Ngươi hỏi ta, ta còn biết hỏi ai đây? Tôn Cảo bực bội, đặt tay sau lưng, đi qua đi lại trong đại sảnh, bỗng cảm thấy lo lắng, "Không lẽ đây là Hồng Môn Yến? Không được, ta phải tìm người hỏi rõ. Nếu bức thư này chỉ gửi cho mình ta... thì chắc chắn có âm mưu!"
"Đúng đúng!" Tôn Cung gật đầu liên tục, nhưng rồi lại ngập ngừng, "Nếu... nếu tất cả đều được mời..."
Tôn Cảo đi thêm hai vòng nữa rồi mới quyết định, "Vậy thì thừa cơ thăm dò hư thực!"
Quân diễn, không phải chỉ có Phỉ Tiềm ở Trường An mới làm, mà nhiều nơi, nhiều triều đại đều có.
Một mặt là để binh sĩ làm quen với những trận chiến lớn, mặt khác là phô diễn lực lượng, đồng thời đa phần còn mang ý nghĩa chính trị.
Suy cho cùng, chuyện binh gia, mỗi hành động đều vô cùng quan trọng, không phải là trò chơi qua loa, nói gì đến chuyện rèn luyện quân sĩ bằng vài ba trò đùa rồi bảo rằng tạo sự ăn ý là đủ luyện ra một đội quân tinh nhuệ.
Quân diễn lần này không phải tại Nhu Tu khẩu, mà diễn ra ở vùng lân cận Ngô Quận.
Dù điều này khiến Tôn Cảo và những người khác có phần bất ngờ, nhưng dường như cũng là hợp lý.
Quân chủ lực của Tôn thị ở quanh Ngô Quận, cộng thêm các tướng lĩnh tư binh từ nhiều nơi kéo đến, hơn vạn binh mã tụ hội quanh Ngô Quận, lập tức khiến nơi này doanh trại dày đặc, đồng ruộng trở nên thưa thớt. Một số người vì muốn giành lấy những khu đất tiện lợi để đóng quân mà phát sinh tranh chấp. Tất nhiên cũng có những người như Tôn Cảo, chẳng muốn dính dáng gì, liền giả bộ nhường nhịn, cách Ngô Quận mười dặm mới tìm một ngọn đồi nhỏ đóng trại.
Ngày thứ hai sau khi Tôn Cảo tới, quân diễn bắt đầu.
Quân diễn chia làm hai phần, ngày đầu là bộ binh diễn tập, ngày thứ hai sẽ chuyển sang thủy trại phía Bắc để thủy quân diễn tập.
Giang Đông dù mạnh về thủy quân, nhưng lục quân cũng không tệ. Nhất là khi bộ binh xếp thành hàng dày đặc, hàng loạt trường mâu vươn lên tựa rừng, ánh mặt trời chiếu xuống, lập tức khiến sát khí dâng trào.
Người dân và nông dân quanh Ngô Quận đứng xa nhìn xem, thấy cảnh tượng ấy thì bị khí thế áp đảo, miệng há hốc, không nói nên lời.
Tôn Cảo cũng đứng trên khán đài, không có hứng thú nói chuyện tán gẫu, chỉ không ngừng đảo mắt, tìm kiếm bóng dáng Chu Du.
Mọi người đều im lặng chờ đợi, bộ binh như rừng, còn tướng lĩnh và quan quân thì dắt ngựa, đứng trước trận địa.
Nếu nói Giang Đông không có chiến mã, vậy những con ngựa của các tướng lĩnh và quân sĩ này từ đâu mà có?
Nhưng nếu nói Giang Đông có chiến mã, quả thực trên thị trường lại chẳng thấy bóng dáng của chúng.
Vậy rốt cuộc, Giang Đông có chiến mã hay không? Chuyện này giống như những vật phẩm cứu trợ trong các triều đại phong kiến sau này, nói không có, nhưng rõ ràng là có; nói có, nhưng ngoài chợ lại chẳng thấy đâu.
Thật là kỳ lạ.
Theo lý, nhìn thấy binh mã Giang Đông hùng mạnh, Tôn Cảo lẽ ra nên vui mừng, nhưng hắn lại không thể nở một nụ cười thực sự, chỉ kéo dài khóe miệng, hé lộ vài chiếc răng to để biểu thị chút vui mừng gượng gạo.
Đây vốn là của Tôn thị…
Ngươi, Chu Công Cẩn, ngươi ra vẻ gì chứ?
Nếu sau cái chết của Tôn Sách, Tôn thị suy sụp, có lẽ hắn còn có cơ hội. Mọi thứ đều có thể tự do tranh đoạt bằng bản lĩnh của mỗi người. Nhưng khi Chu Du xuất hiện, hắn đã nâng Tôn Quyền lên, phá tan mọi ước mơ của Tôn Cảo!
Chu Du làm tất cả vì cái gì? Chẳng phải để bảo vệ địa vị của hắn sao! Trong lòng Tôn Cảo, Chu Du chỉ là một kẻ nhỏ nhen, ích kỷ. Miệng nói là vì Tôn thị, nhưng thực chất lại vì chính bản thân hắn!
Trong khi mọi người im lặng chờ đợi, bỗng thấy hàng chục chiến mã, dưới sự hộ tống của hơn trăm kỵ binh, từ xa lao tới.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó.
Chỉ thấy Chu Du mặc giáp bạc sáng loáng, tấm áo choàng đỏ tung bay sau lưng, dáng vẻ oai hùng lẫm liệt, chẳng có chút gì giống người bệnh tật.
Tôn Cảo không kìm được mà trợn tròn mắt, trong lòng dâng lên sự hoảng loạn.
Chẳng phải nói Chu Du bệnh nặng sao? Sao nhìn không giống chút nào? Nếu hắn không bệnh, thì tin đồn từ đâu mà ra? Là vô tình hay cố ý lan truyền? Hay Chu Du đang thao túng mọi chuyện từ sau màn?
Những ý nghĩ hỗn loạn ào ạt trỗi dậy trong đầu, khiến Tôn Cảo không biết từ lúc nào Chu Du đã lên tới đài cao, tiếng trống trận vang lên lúc nào hắn cũng chẳng hay…
Tôn Cảo chăm chú nhìn cái bóng đứng trên cao, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ, nhưng trong lòng lại càng thêm phẫn hận, bất bình. Lẽ nào vinh quang này không phải thuộc về ta sao? Đây là vinh quang của Tôn thị! Không phải của Chu gia hắn!
Không rõ là vị tướng nào đã hạ lệnh, từ sâu trong quân trận vang lên tiếng hô: "Vạn thắng! Vạn thắng!"
Ngay sau đó, tiếng hô vang dội lan rộng khắp nơi, từng binh sĩ giơ cao vũ khí, khản giọng hét lên: "Vạn thắng! Vạn thắng!"
Ngay cả những người xung quanh Tôn Cảo trên khán đài cũng không kìm được mà đồng thanh hô to, tay giơ lên hưởng ứng.
Tôn Cảo bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể làm theo, nhưng hắn chỉ mở miệng mà không phát ra tiếng.
Thật là giận mà! (`????)=3
Trời cao rộng lớn, dưới đài binh giáp dày đặc như rừng, hàng chục tướng sĩ cúi đầu bái lạy, hàng vạn binh mã hổ báo đều dõi mắt theo hắn. Đại trượng phu nên như vậy! Nhưng tại sao lại không phải là ta, mà lại là Chu Công Cẩn?!
Những dân phu xung quanh cũng cảm thấy phấn khích, nhìn thấy khí thế của binh sĩ, họ liền hô hào theo, tạo nên một cảnh tượng náo nhiệt, tiếng hô vang vọng khắp bốn phương.
Bất kể là thời đại nào, người dân luôn hy vọng quân đội của mình mạnh mẽ, có thể bảo vệ họ. Nhìn thấy khí thế của bộ binh Giang Đông hừng hực như vậy, đám dân chúng tự nhiên cũng mừng rỡ không thôi.
Tiếng reo hò như cơn sóng lớn cuộn trào, vang dội khắp trong ngoài Ngô Quận. Kể từ khi Tôn thị chiếm lĩnh Giang Đông, đặc biệt là sau khi Tôn Quyền lên ngôi, đã có không ít sự việc xảy ra. Trong những sự kiện ấy có nhiều nhân tố khác nhau, nhưng đối với thường dân mà nói, họ chẳng biết gì nhiều về những toan tính ấy, điều duy nhất họ mong muốn chỉ là được sống yên ổn mà thôi...
Không cần phải sống trong sợ hãi mỗi ngày, không phải tự dưng bị cấm ra ngoài vào ban đêm, cũng không phải vô duyên vô cớ bị gán cho cái mũ "loạn dân" mà bị bắt giữ. Lại càng không phải chịu đựng những khoản thuế nặng nề, lao dịch cực khổ mà vẫn không đủ cơm ăn áo mặc.
Chính sự trên triều, dân thường chẳng hiểu.
Những cuộc đấu đá nơi triều đình, kẻ thấp cổ bé họng cũng chẳng rõ.
Nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được, cái áp lực ngột ngạt trước khi cơn giông bão ập đến.
Kể từ khi Tôn Lãng và phu nhân Ngô gia liên tiếp qua đời, toàn bộ Giang Đông rơi vào tình trạng căng thẳng, tầng lớp trên lo âu, nặng nề, và điều đó tự nhiên lan tỏa xuống dân chúng.
Ai là kẻ thích chiến tranh?
Chỉ có những kẻ hưởng lợi từ chiến tranh.
Ai thích giết người?
Chỉ có những kẻ nghĩ rằng mình sẽ là kẻ giết chứ không phải kẻ bị giết.
À, đương nhiên, còn có những kẻ không bao giờ thiếu trong bất kỳ thời đại nào, ở bất kỳ hoàn cảnh nào – những kẻ chỉ tìm vui trong sự hỗn loạn. Đối với bọn chúng, nếu không có trò vui, thì cuộc đời sẽ như màn đêm vĩnh cửu.
Sự hoang mang, lo lắng không yên của dân chúng, bấy lâu như mây mù che phủ, vào ngày quân diễn này, khi nhìn thấy đội ngũ bộ binh Giang Đông vẫn mạnh mẽ, trật tự như xưa, tựa như đất nước vẫn còn ổn định, bóng tối trong lòng họ bị ánh sáng xua tan nhanh chóng. Những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu bỗng chốc bùng phát, khiến người dân Ngô Quận cuồng nhiệt reo hò, hướng về binh sĩ Giang Đông và Chu Du trên cao, hò hét bộc phát cảm xúc dồn nén.
Chu Du giơ một tay lên, nắm lại giữa không trung.
Tiếng hô vang trong quân trận từ từ lắng xuống, đám dân chúng xung quanh cũng dần im ắng.
Chu Du đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm chạm vào từng người.
Tôn Cảo cảm thấy dưới ánh nhìn ấy, người hắn như ngứa ngáy, nhưng không dám cử động bừa.
Trong khoảnh khắc này, trời đất như rơi vào im lặng.
Chỉ có tiếng gió thổi qua cờ hiệu, bụi cát âm thầm tung bay, tiếng thở và nhịp tim dồn dập vang lên bên tai…
Tôn Cảo nuốt khan một ngụm nước bọt, lén cúi thấp đầu xuống.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ vài hơi thở, có lẽ đã hết một nén nhang, thậm chí có thể lâu hơn, bỗng nghe tiếng Chu Du từ trên cao dõng dạc hô lớn: "Quân diễn, bắt đầu!"
Tiếng trống trận vang dội như sấm rền, các quan phụ trách hiệu lệnh và tay trống nhanh chóng truyền đạt chỉ thị xuống từng phân đội trong trận địa…
Đội hình diễn tập, tập hợp phân tán, đối kháng lẫn nhau, mô phỏng trận chiến, tất cả dường như chẳng khác gì những lần quân diễn trước đây.
Binh sĩ di chuyển giữa làn bụi đất, tiếng hò hét, mồ hôi rơi lã chã.
Dân chúng đứng từ xa hò reo, vỗ tay, nhảy múa hân hoan.
Thế nhưng, trong lúc ấy, Tôn Cảo lại chẳng để tâm đến buổi diễn binh, tâm trí hắn đang bị quấy nhiễu bởi một ý nghĩ: Vì sao vừa rồi Chu Du không nói thêm vài lời?
Đương nhiên, điều này có thể hiểu rằng Chu Du là một kẻ thực tế, không thích phô trương, chẳng ưa lời nói thừa thãi. Nhưng, chẳng phải lệnh bắt đầu quân diễn vừa rồi quá ngắn ngủi sao?
Trong lòng Tôn Cảo chợt dần hiện ra một câu trả lời khác.
Phải biết rằng, Tôn Cảo cũng là kẻ thường hay nghiên cứu binh pháp, hiểu rõ thế nào là hư hư thực thực, thực thực hư hư...
Trong lúc đám bộ binh đang khuấy động bụi mù, Tôn Cảo ngước lên nhìn, trong mắt hắn hiện lên một tia vui mừng.
Nếu… chỉ là nếu thôi…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
01 Tháng một, 2019 16:49
Khả năng con tác đổi ý. Chương 1117 mới tuyết rơi. Chương 1120, 1121 mùa đông con Phỉ ko có việc gì đang dưỡng béo với Bàng chim nhỏ. Chả thấy nói gì đến Nguyệt Anh. Đến 1122 chuyển sang Đảo xuân hàn (tháng 3 âm), đánh nhau luôn. Qua 1 chương bay mất 4 tháng mùa đông, chả chịu tạo em bé.
01 Tháng một, 2019 13:51
đầu mùa đông chưa kịp bắt đầu tạo người thì có Hàn Toại xua lưu dân tấn công Hữu Phù Phong và tiến sát Trường An đó. Tiềm đánh xong đợt này rồi đi Hán Trung, sau lại đánh Lũng Hữu rồi lại đánh tiếp Tả Bằng Dực và giờ về Bình Dương.
01 Tháng một, 2019 13:00
Bộ này tác giả giữ phong độ ghê nhỉ. 1k2 chương rồi mà vẫn hay ghê gớm. @@
01 Tháng một, 2019 12:23
Thủ tiết 3 năm, xong rồi lấy đạo hiệu bỏ đi tu do có tiếng mang thai,...
01 Tháng một, 2019 12:19
Vụ Trương Yến nhắn Triệu Vân nếu Tiềm không làm đc minh quân thì Triệu Vân phải cắt đầu Tiềm trả thù cho Yến
01 Tháng một, 2019 12:17
Cho lão phu hỏi rốt cục Triệu Vân tỏ tình gì vs Ku Tiềm mà nhém tý hắn ngã ngữa vậy :v
01 Tháng một, 2019 11:32
Chắc là thủ hiếu 3 năm rồi bác, chỉ là cho Thái Ung chết có thể khiến a Tiềm nhà ta có động lực
01 Tháng một, 2019 09:08
Thái Ung chết. Thái Diễm vừa tức lại vừa thẹn. Chưa làm gì mà bị vu oan. Nhưng trong lòng cũng có tình ý. Thế nên sẽ có cảm giác tội lỗi với cái chết của cha. Haizz, ko khéo lại thủ hiếu 3 năm.
01 Tháng một, 2019 09:02
Đợt trước con Tiềm hứa với Nguyệt Anh đến mùa đông thì làm em bé mà. Giờ tháng 7 rồi, đáng ra sắp sinh rồi chơ. Con Tiềm yếu sinh lý hay con tác quên rứa hầy?
01 Tháng một, 2019 08:27
chết xong có khi lại dc suy tôn, phong tước các loại. Dù sao chết rồi có dc hưởng gì đâu.
31 Tháng mười hai, 2018 23:51
Phỉ Tiềm lấy vợ từ chương 127, đến giờ vẫn chưa có baby. Biết bao giờ mới tu thành chính quả với Thái Diễm đây. Thái Ung lại bị viết chết ngày 31/12/2018 rồi.
31 Tháng mười hai, 2018 23:13
Đoạn Thái Ung chết cảm giác tình tiết lãng xẹt. Mà vì sao Thái Ung chết lại ko cưới được Thái Diễm?
31 Tháng mười hai, 2018 22:41
Rồi xong, Thái Ung chết, khỏi cưới Thái Diễm luôn. Dương gia với Hà Đông coi như chết, giết đại nho, vây học cung. Sĩ tộc nó quay sang Phỉ Tiềm hết.
31 Tháng mười hai, 2018 18:43
Mình cũng thích để Tiềm cưới Diễm về. Có điều Nguyệt Anh phải có con đã, để giữ gìn sự ăn ý với Hoàng hệ trong thế lực.
31 Tháng mười hai, 2018 17:34
Vụ lùm xùm liên quan đến Thái Diễm xong chắc để Tiềm cưới Diễm quá! Đằng nào cũng mang tiếng là có con với Tiềm rồi thì cưới luôn thể cho có miếng
30 Tháng mười hai, 2018 23:14
thanh niên rảnh rỗi ko có gì làm kkk
30 Tháng mười hai, 2018 16:42
Báo lỗi chương từ người đọc trên app
- Truyện: Quỷ Tam Quốc
- Chương: Chương 1232 - Tiễn tại trên dây
- Số thứ tự: 1232
- Nội dung: "ưa"
- Người báo lỗi: "virgor"
Báo lỗi chương từ người đọc trên app
- Truyện: Quỷ Tam Quốc
- Chương: Chương 1233 - Đại nghiệp làm trọng
- Số thứ tự: 1233
- Nội dung: "Q , x z cs. , c,a. q â ăz a,éc e cho e,"
- Người báo lỗi: "virgor"
Thân mời bạn Vigor copy dùm mình lỗi chính xác để mình còn sửa chứ đọc báo lỗi thế này mình cũng không rõ mình bị lỗi gì....
Cám ơn bạn
PS: Mấy bạn báo lỗi có gì copy vất ra đây để mình đọc và sửa chứ nhắn tin bằng app nó báo kiểu này mình không hiểu (_<_!!!)
30 Tháng mười hai, 2018 16:17
Đọc lịch sử nhiều rút ra. Các vương chiều sụp đổ là tất yếu vì địa chủ thâu tóm quá nhiều đất. Nông dân ko có đất canh tác. 1 năm thiên tai dân đói quá phải phản. 1 số anh địa chủ muốn làm vua nên kích động thêm vào thôi.
30 Tháng mười hai, 2018 13:27
Bộ mới của Tao Mi đọc ko sướng bằng Viên gia ngã tố chủ... Mà thôi có gì để mình đăng ký làm cho...
30 Tháng mười hai, 2018 09:05
Để mình đọc qua đã, nếu mình thích mình sẽ làm....
30 Tháng mười hai, 2018 08:45
Hôm nay trả đủ nhé. Anh em tàn tàn đọc.
PS: Trực với làm sml...Giờ mới mò máy được...
30 Tháng mười hai, 2018 00:32
nhu phong có làm bộ tam quốc hữu quân tử k. ta cv bằng đt nản quá.
29 Tháng mười hai, 2018 21:30
2 tuần rồi lão đại
25 Tháng mười hai, 2018 22:29
Thua rồi.... thất hứa bữa nay zồi. Bia say quá...
25 Tháng mười hai, 2018 17:46
ok
BÌNH LUẬN FACEBOOK