Mục lục
Quỷ Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Quyền ngồi ở vị trí cao nhất, trầm ngâm không nói.

Trong chốc lát, hắn khó có thể quyết đoán.

Quyền lực một khi đã trao ra, thì việc thu lại sẽ vô cùng khó khăn.

Như ngay cả trong nội bộ nhà họ Tôn, dù cùng chung dòng máu, mang cùng một họ, chẳng phải cũng đã xảy ra vô số vấn đề hay sao?

Trương Hoành đứng bên, nhẹ nhàng nói: “Chủ công, muốn được thì phải bỏ, có bỏ mới có được mà!”

Tôn Quyền ngước nhìn Trương Hoành, hỏi: “Đông Bộ nói thế nào?”

Trương Hoành trầm giọng đáp: “Hiện tại Giang Đông, mọi việc khác có thể tạm thời dời lại, hoặc cố gắng chèo chống, duy chỉ có việc quân vụ là không thể để xảy ra biến cố thêm nữa! Ngày trước khi tiên chủ còn tại thế, tự tay nắm giữ đại quân, thu phục chúng tướng, mười vạn binh sĩ Giang Đông không ai dám cất lời phản kháng. Nhưng nay… sự tình đã khác xa rồi…”

Trương Hoành nói đến đây thì dừng lại, không tiếp tục nữa.

Bởi lẽ điều này đã chạm đến nỗi đau suốt đời của Tôn Quyền.

Ngày xưa, dù là Tôn Kiên hay Tôn Sách, đều có thể dễ dàng chế ngự võ tướng. Còn Tôn Quyền, dù đối với quân sự đã có phần thông thạo, nhưng càng ngày hắn càng cảm nhận được sự khó khăn trong việc điều động những tướng lĩnh Giang Đông này. Hiện nay chiến sự ở tiền tuyến đang trong thời khắc then chốt, nếu việc đối phó với quân đội có điều gì không thỏa đáng, một khi loạn lạc nổ ra, thì vấn đề sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Hiện tại, các võ tướng vẫn còn tạm thời yên phận, chẳng qua là vì Chu Du vẫn còn sống.

Một khi Chu Du qua đời…

Tôn Quyền sẽ lập tức hiểu ra rằng việc quản lý các võ tướng khi họ dấy loạn sẽ khó khăn đến mức nào!

Trước đây, khi đối phó với sĩ tộc Giang Đông và các thế lực địa phương, Tôn Quyền đã nhiều phen kiệt sức, khó lòng chống đỡ. Nếu bây giờ võ tướng cũng nổi dậy thêm…

Tôn Quyền hít một hơi thật sâu, như muốn góp phần vào kế hoạch toàn cầu của hậu thế về việc làm ấm lên trái đất.

Cho nên, trong vấn đề quân sự, mọi việc đều phải vô cùng thận trọng.

Sắc mặt Tôn Quyền lại dần chuyển sang tím tái, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Hoành, như muốn bày tỏ sự bất mãn trước những lời “nguyền rủa” ẩn ý về việc Chu Du sẽ mất, nhưng cuối cùng hắn vẫn im lặng, chỉ buông một tiếng thở dài.

Tôn Quyền đại khái đã hiểu ý của hai Trương.

Đây chính là chính trị.

Kẻ không hiểu chính trị, ắt sẽ nghĩ rằng lời nói của hai Trương toàn là vô nghĩa, chỉ như trò nói lấp cho qua.

Nhưng xét về tình hình hiện tại, những lời của hai Trương vừa thông minh, lại vừa thể hiện sự lão luyện qua bao năm tháng.

Tuy nhiên, sự lão luyện này cũng đứng trên lập trường của họ.

Hai Trương dù không nói thẳng ra, nhưng cũng đã ngầm ám chỉ rằng vị “chủ công” hiện nay của Giang Đông, chẳng khác nào một kẻ vô dụng!

To tiếng, gây chú ý, nhưng chẳng có gì hơn thế…

Văn, không có.

Võ, chẳng nên thân.

Muốn đấu với các thế lực địa phương Giang Đông, cũng không thể thắng.

Muốn nổi bật giữa đám võ tướng, lại càng không có đủ năng lực.

Lúc này, Giang Đông quả thật đã đứng trước mối nguy cơ có thể bị lay chuyển từ gốc rễ.

Trước đây, Tôn Quyền còn có thể tranh cãi, đấu trí với các sĩ tộc Giang Đông, nhờ vào việc các võ tướng không can dự. Thậm chí, dưới sự chỉ đạo của Chu Du, các võ tướng còn giúp Tôn Quyền trong việc đàn áp và ổn định tình hình.

Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là một khi Chu Du mất đi, võ tướng Giang Đông không còn bị kiềm chế, thì dù họ bị sĩ tộc Giang Đông mua chuộc, hoặc tự mình hành động, đều có khả năng hoàn toàn chôn vùi quyền lực của nhà họ Tôn!

Ý của hai Trương chính là chuyển hoạ ra bên ngoài.

Hoặc có thể gọi là cài cắm gián điệp lẫn vào nhau.

Hiện tại quân đội đang gấp rút cần tiền bạc, vậy thì hãy gắn việc hỗ trợ tài chính với việc nhượng quyền quân sự. Con em sĩ tộc Giang Đông đóng góp bao nhiêu tiền bạc, sẽ nhận được một chức vụ nhất định trong quân đội.

Chiến lược này, kỳ thực không phải là do hai Trương sáng tạo ra, vì nó vốn dĩ là một biến thể của việc bán chức tước. Ngay cả về sau, Tưởng Giới Thạch cũng không thể không ký hàng loạt giấy bổ nhiệm.

Sự bất đắc dĩ của Giang Đông, hay nói rộng hơn là sự bất đắc dĩ của hầu hết các triều đại phong kiến, chính là dùng chính trị để thay thế kinh tế. Mặc dù trong các triều đại phong kiến cũng có người hiểu biết về kinh tế, tinh thông tài chính, nhưng quyết định cuối cùng vẫn dựa trên chính trị, chứ không phải theo nhu cầu kinh tế.

Đây chính là kế sách mà hai Trương nghĩ ra, không chỉ giải quyết vấn đề chi phí quân sự khổng lồ, mà còn giải quyết khoảng trống quyền lực sau khi Chu Du qua đời, có thể nói là vẹn toàn đôi đường.

Chỉ có điều không vẹn toàn với Tôn Quyền.

Một khi Tôn Quyền gật đầu chấp nhận, thì cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ chỉ còn là người đứng ngoài quan sát. hắn không thể trực tiếp can dự vào bất kỳ phe phái nào, mà chỉ có thể giữ vai trò trọng tài, đứng trên cao để điều hòa.

Xét từ một khía cạnh nào đó, đây cũng chính là kết quả mà sĩ tộc Giang Đông mong muốn.

Về phía võ tướng, họ cần tiền bạc, vũ khí, cùng các nguồn vật tư, nên cũng chẳng còn cách nào khác là phải nhẫn nhịn chấp nhận. Dù sao đi nữa, trước mắt họ vẫn còn chiến công như một mồi nhử, chưa kể đến việc chiến dịch Xuyên Thục chưa có kết quả cuối cùng, võ tướng phần lớn sẽ không tập trung vào việc tranh giành những vị trí nhỏ bé với quan văn.

Do đó, kế sách của hai Trương hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề hiện tại một cách hoàn hảo.

Còn về sau ư…

Bây giờ chẳng phải đã không còn tiền sao?

Ngay cả lúc này còn không thể tiếp tục sống được, thì làm sao mà nghĩ đến tương lai?

Phải vậy không?

Tôn Quyền đau đớn nhắm mắt lại, sắc mặt càng thêm tím tái, nói: “Ta… ta cần phải suy nghĩ kỹ càng…”

Hai Trương liếc nhìn nhau, rồi không nói thêm lời nào, lặng lẽ cáo lui.

Thực tế, không chỉ hai Trương, mà ngay cả Tôn Quyền cũng hiểu rõ, nếu hắn không đưa ra sự phản đối rõ ràng, thì kế sách này đã trở thành quyết nghị cuối cùng. Như câu nói xưa, khi chưa có bất kỳ phương án mới nào, thì phương án duy nhất chính là phương án tốt nhất.

Lịch sử chứng minh rằng Giang Đông quả thật đã đi theo con đường này.

Viên đá lớn mà Tôn Quyền ném vào hàng ngũ võ tướng có họ Lục.

Đồng thời, Tôn Quyền cũng không thể trực tiếp can dự vào hai bên nữa, hắn cuối cùng trở thành người phán xử, người cân bằng, ngồi cao trên đỉnh. Một khi hắn định nhúng tay vào, lập tức sẽ bị cả hai phe tấn công. Đến khi Tôn Quyền về già, có lẽ hắn nhận ra rằng thái tử của mình không thể đảm đương việc giữ vững sự cân bằng, nên cuối cùng đã lựa chọn đưa thái tử Lỗ Vương cùng một số người khác vào cõi vĩnh hằng.

Ngày nay, do sự xuất hiện của Phỉ Tiềm, mọi thứ đã được thúc đẩy nhanh hơn.

Giống như đang chạy trên một đường đua, nếu tất cả đều di chuyển chậm chạp, thì không ai vội vàng, nhưng nếu có ai đó bất ngờ tăng tốc, ắt sẽ kéo theo những người khác cùng tăng tốc.

Tào Tháo đã bị đẩy nhanh, và giờ đây Tôn Quyền cũng không thể không tăng tốc chạy theo…

Hai Trương, xét cho cùng, vẫn thuộc về hàng ngũ sĩ tộc. Dù không cùng một thể với sĩ tộc Giang Đông, nhưng trong việc đối phó với sự tranh đoạt quyền lực của võ tướng, lập trường của họ là nhất quán.

Trương Chiêu ngồi trong xe, cùng Trương Hoành từ biệt, rồi xe lắc lư trở về phủ.

Tôn Quyền nghĩ gì, Trương Chiêu tự nhiên cũng hiểu rõ.

So với Trương Chiêu, Trương Hoành còn trẻ hơn đôi chút, nhưng tuổi tác của Trương Chiêu đã không còn nhỏ nữa. Trong Hán đại, khi tuổi thọ trung bình chỉ khoảng bốn mươi, Trương Chiêu cũng không biết bản thân còn có thể sống được bao lâu. Vì vậy, hắn chỉ cần duy trì sự cân bằng trong suốt quãng đời còn lại của mình, còn sau khi chết thì hắn không còn quan tâm, cũng không muốn lo lắng thêm.

Nếu như Tôn Quyền có thể mạnh mẽ và tài năng như Phỉ Tiềm, thì không chừng Trương Chiêu sẽ dốc toàn lực phò trợ, giúp Tôn Quyền tiến lên những vị trí cao hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phỉ Tiềm và Tôn Quyền vốn không cùng một đẳng cấp. Chủ công đã như thế, bản thân mình ngày nào còn sống thì cố duy trì sự cân bằng ngày đó, giữ cho bản thân không mất đi thân phận và quyền vị. Trương Chiêu cũng có đủ tự tin rằng, chỉ cần còn minh mẫn, hắn vẫn có thể duy trì đại cục Giang Đông không đến mức tan rã.

Còn Chu Du…

Trương Chiêu khẽ thở dài.

Thật đáng tiếc.

Chu Du rõ ràng không biết quý trọng bản thân, mới rơi vào hoàn cảnh như hiện nay. Trương Chiêu tất nhiên không dại gì mà đi theo vết xe đổ, cố sức bảo vệ gia tộc Tôn thị.

Trời đất bao la, sinh mạng của mình vẫn là quan trọng nhất.

Lòng trung thành, chung quy cũng có giới hạn.

Giống như sự trung thành của Chu Du đối với gia tộc Tôn, mà ngay cả Chu Huy cũng không thể hoàn toàn hiểu nổi.

Chu Huy dĩ nhiên đã nghe những lời đồn đại về Bách Y Quán.

Nhiều lúc, nếu thực sự không còn chút hy vọng nào, con người có thể sẽ quyết liệt chấp nhận tất cả, giống như những người lao khổ bị tư bản dồn đến đường cùng, chắc chắn sẽ vùng lên phản kháng.

Nhưng nếu trước khi điều đó xảy ra, tư bản đưa ra một chút lợi lộc, những thứ thú vị, dễ chịu, kèm theo lời khuyến khích rằng đừng mất hy vọng, đừng tuyệt vọng. Họ tạo ra sự mê đắm từ những thứ như mỹ nữ, trò chơi ảo, video ảo, khiến cho những hệ thống thăng cấp hư ảo nổ ra những màn pháo hoa rực rỡ trên màn hình, trở thành niềm khoái cảm trong đời sống khổ đau của họ, như một thứ thuốc gây mê làm giảm nguy cơ nổi loạn, tăng cường khả năng kiểm soát.

Con người, phần lớn đều dựa vào hy vọng để giữ vững tấm lưng sắp bị đè cong.

Nếu không có hy vọng, thì phải tạo ra chút hy vọng, dù chỉ là ảo tưởng ngọt ngào.

Chu Huy hiện giờ cảm thấy Bách Y Quán chính là hy vọng, là cái ngọt ngào đó.

Mặc dù không phải là thân thích gần gũi với Chu Du, chỉ được coi là huynh đệ họ xa, nhưng với tư cách là người ở lại Giang Bắc, Chu Huy vẫn rất quan tâm đến tình hình của Chu Du tại Giang Đông.

Bởi lẽ, gia tộc Chu hiện giờ đã không còn được như xưa.

Gia tộc Chu trước kia rất hiển hách.

Cụ tổ của Chu Du là Chu Cảnh, cùng với cha hắn là Chu Trung, đều từng giữ chức Thái úy triều Hán. Chu Cảnh sau này làm Thứ sử Dự Châu, tiến cử Trần Phồn ở Nhữ Nam làm Biệt giá, mời Lý Ưng, Tuân Cán, Đỗ Mật ở Toánh Xuyên và Chu Dụ ở Bái Quốc làm Tòng sự. Gia tộc Chu có ân huệ lớn đối với những đại thần danh tiếng này.

Cha của Chu Du, Chu Dị, từng giữ chức Lệnh Lạc Dương.

Trước nữa, tổ tiên Chu Cảnh là Chu Vinh, một nhân vật kiệt xuất, từng giữ chức Thượng thư lệnh, Thái thú Toánh Xuyên. Khi Chu Vinh già yếu xin nghỉ hưu, các quận huyện hắn từng cai quản đều ghi nhận công lao và ca ngợi.

Tính đến đời Chu Du, gia tộc Chu đã có bề dày lịch sử và vinh quang trăm năm, chỉ có điều đến thế hệ của Chu Du, thì danh tiếng đã giảm sút đôi phần, ít nhất không còn nổi danh như Chu Vinh hay Chu Cảnh ngày trước.

Chu Huy gặp Chu Du, không kiềm được mà thở dài.

Năm xưa, Chu Huy cũng từng một thời hừng hực nhiệt huyết.

Khi Đổng Trác tàn phá Lạc Dương, Chu Huy từng hưởng ứng lời hiệu triệu của Viên thị, mang theo hơn ngàn người tiến về Lạc Dương, định dâng trọn lòng trung thành cho Hán Thiên Tử. Chỉ tiếc rằng Chu Du giỏi về tài năng quân sự, nhưng Chu Huy lại nổi trội trong việc tổ chức tiệc tùng, uống rượu ăn thịt. Vì thế, khi Chu Huy đang trên đường tiến quân, gặp phải quân của Đổng Trác, bị tấn công đột ngột khiến quân lính tổn thất nặng nề, gần như mất cả mạng mình, toàn bộ gia nhân, môn khách tụ hợp lại cũng bị diệt gần hết.

Sự việc này khiến các chư hầu lúc đó đang tụ họp tại Toan Táo tỏ ra phẫn nộ, đau lòng và hối tiếc. Họ gửi lời phản đối mạnh mẽ đến Đổng Trác, rồi sau đó tiếp tục mở tiệc bàn thảo đối sách tại Toan Táo…

Từ lần ấy, Chu Huy đã hiểu rõ thế nào là trung thành.

“Gặp lại tòng huynh…” Chu Du chào hỏi Chu Huy.

Chu Huy cúi mình đáp lễ.

Hai người này tuy là họ hàng xa nhưng mối quan hệ huyết thống không gần, ngoại hình cũng hoàn toàn khác biệt.

Chu Huy có thân hình to béo, trong khi Chu Du thanh mảnh.

Chu Huy là hậu duệ trực hệ của Chu Cảnh, trong khi Chu Du thì không. Cả hai chỉ là họ hàng xa. Sau khi phụ thân Chu Du qua đời, Chu Du chưa từng nghĩ đến việc nương tựa vào Chu Huy, người khi đó giàu có và quyền thế. Ngược lại, Chu Huy sau khi bị quân Đổng Trác tấn công cũng không nghĩ đến việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ Chu Du.

Nếu không phải vì những lời đồn đại lần này, nói rằng Giang Đông không cho phép Chu Du đi chữa bệnh, thì Chu Huy cũng chưa chắc đã đến Giang Đông.

Nhưng dẫu sao, huyết thống vẫn là máu thịt, dù là họ hàng xa cũng là người nhà. Đặc biệt là khi các thành viên trong gia tộc Chu hiện tại không mấy nổi bật và không giữ chức vị quan trọng, chỉ có duy nhất Chu Du là ngoại lệ, đứng ở vị trí cao vời vợi.

“Công Cẩn đệ…” Chu Huy cất lời, nhưng không có nhiều điều để nói với Chu Du. Suốt nhiều năm qua, họ chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp mặt, không hề quen biết nhau, cũng không có mối quan hệ sâu đậm gì. Vì vậy, Chu Huy chỉ nhìn quanh rồi khẽ hạ giọng: “Xin thứ cho huynh lời lẽ đường đột, hiện tại… đệ có phải đang gặp khó khăn gì chăng? Huynh lần này mang theo vài gia nhân giỏi về việc ẩn nấp, có thể hỗ trợ…”

Chu Du sững lại một lúc.

Dù thông minh đến mấy, Chu Du cũng không ngờ Chu Huy lại đến vì việc này…

Sau giây phút ngạc nhiên, Chu Du cảm thấy ấm áp trong lòng, không khỏi nở một nụ cười rạng rỡ, làm sáng bừng cả gian phòng, khiến Chu Huy cũng sững sờ trong giây lát. Sau đó, trên mặt Chu Huy lộ ra chút giận dữ, trong lòng bắt đầu dấy lên nghi ngờ liệu có phải tên họ Tôn ở Giang Đông này mê đắm dung mạo của Chu Du nên cố ý không cho đi hay không.

Chu Du không biết rằng chỉ trong chốc lát, Chu Huy đã bắt đầu dệt nên một vở kịch lớn trong đầu. “Tòng huynh từ Giang Bắc đến, không biết là có gì chỉ giáo?”

“Ừm.” Chu Huy thở dài, liếc nhìn xung quanh.

Chu Du mỉm cười khoát tay: “Nơi đây trong ngoài đều là tâm phúc của tiểu đệ, tòng huynh không cần lo ngại.”

Chu Huy nhướn mày, len lén dùng thân thể che chắn rồi khẽ chỉ tay về phía người hộ vệ mặc giáp đứng dưới đường.

Chu Du liền lớn tiếng gọi: “Chu Nhị Lang!”

Người hộ vệ mặc giáp dưới đường lập tức bước vào đại sảnh, ánh mắt sáng lên, cung kính hỏi: “Chủ công! Có gì sai bảo?”

“Đến đây,” Chu Du ra hiệu, “Đây là tòng huynh của ta, tên là Huy, tự là Tử Quang.”

Chu Nhị Lang liền cúi đầu chắp tay, bái kiến Chu Huy.

Chu Huy vội vàng đứng dậy đáp lễ.

Sau một hồi huyên náo, Chu Huy mới hiểu ra rằng những binh lính trong và ngoài sảnh đều là tư binh của nhà họ Chu, chứ không phải quân lính của Tôn Quyền cử đến để giám sát và giam lỏng Chu Du. Chu Huy thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy dễ chịu hơn, rồi nói: “Nếu đã vậy, sao Công Cẩn đệ không nhanh chóng lên Trường An chữa trị? Ta nghe nói ở Trường An có Bách Y Quán, nơi đó có nhiều danh y đương thời, có thể chữa trăm bệnh. Ví dụ như Hoa Y Sư, nghe nói có thể mở ngực lấy bệnh tật, cứu người từ cõi chết, thật là tài giỏi…”

Chu Huy lẩm bẩm mãi, không hiểu nổi tại sao Chu Du lại không quý trọng tính mạng của mình.

Đã không bị hạn chế hành động, cớ sao lại không đi chữa bệnh?

Rõ ràng Bách Y Quán không thể cử y sư đến Giang Đông, điều này không thể nghi ngờ, nên chỉ có thể đi đến đó chữa trị mà thôi. Hơn nữa, Chu Huy nghĩ rằng danh tiếng của phụ thân mình có lẽ vẫn còn tác dụng, có thể đảm bảo Chu Du sẽ được điều trị ở Trường An mà không gặp trở ngại gì.

Cha của Chu Huy, Chu Trung, từng xuất thân từ thời trẻ với các chức quan nhỏ, rồi dần dần thăng tiến lên chức Đại Tư Nông. Sau đó hắn cũng từng đảm nhận chức Thái úy, ghi danh trong sách sử. Khi gặp tai ương, hắn lại được phục chức Vệ úy, một thời gian theo Hán Hiến Đế từ Trường An trở về Lạc Dương, cống hiến rất nhiều công lao. Mãi đến khi bệnh tật qua đời, hắn vẫn là một người có danh tiếng.

Vì vậy, xét chung lại, Chu Trung dù ở dưới quyền Tào Tháo hay trong thành Trường An, cũng đều có chút danh tiếng. Nếu Chu Huy dùng danh nghĩa này, chưa biết chừng thực sự có thể đưa Chu Du đến Bách Y Quán chữa trị.

Tất nhiên, Chu Huy cũng không phải là hoàn toàn vô tư. Hắn cũng có tính toán riêng.

Chu Huy từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, do ông nội và cha đều là quan lớn, hắn được xem là “quan tam đại” hoặc “quan tứ đại”. Từ nhỏ hắn đã được hưởng thụ cuộc sống xa hoa, ăn mặc sang trọng, không lo thiếu thốn, nên cũng chẳng mấy thiết tha học hành. Khi còn trẻ, hắn chỉ biết dẫn mỹ nhân đi chơi, cưỡi ngựa, đấu chó, nuôi chim ưng, đi đâu cũng có hàng trăm cỗ xe theo hầu.

Đúng vậy, Chu Huy thời ấy chẳng khác gì một số “con nhà quyền quý” sau này, thường xuyên tụ tập thành “liên minh thú dữ” như trâu, ngựa, báo, rắn để gây náo loạn đường phố.

Về chuyện ăn chơi, Chu Huy rất thông thạo, nhưng khi nói đến văn võ, thì Chu Huy lại chẳng có chút bản lĩnh nào. Ban đầu, hắn không để ý, nghĩ rằng với danh tiếng của họ Chu, trời có sập cũng chẳng lo. Nhưng sau khi bị quân của Đổng Trác tấn công tan tác, gia nhân và môn khách chết gần hết, đội quân nghìn người sụp đổ trong nháy mắt, Chu Huy phải liều mạng tìm đường sống. Cha hắn, Chu Trung, sau đó cũng bệnh chết nơi đất khách. Trong thời gian để tang, lại gặp phải loạn lạc do Viên Thuật gây ra, Chu Huy mới nhận ra rằng trong thời loạn, nếu không có tài năng thực sự, chỉ biết ăn chơi, thì khi gặp biến cố, e rằng…

Không chỉ không thể bảo toàn bản thân, mà ngay cả gia quyến cũng không giữ được!

Nhưng đến lúc ấy, khi muốn học hỏi thì đã quá muộn. Thứ nhất là tuổi tác đã cao, trí nhớ không còn như thuở trẻ. Thứ hai là công việc gia đình ngày một nhiều, không còn như trước kia khi còn nhỏ có ông nội và cha gánh vác, có thể vô lo vô nghĩ mà chuyên tâm học hành. Cơ hội học tập đã qua, Chu Huy sau này muốn bù đắp cũng chẳng thể bù đắp nổi.

Vì vậy, Chu Huy bắt đầu quan tâm đến Chu Du, dù có chút huyết thống xa xôi. Nhưng trước đây Chu Du ở Giang Đông quyền thế lớn lao, phong quang vô hạn, Chu Huy cảm thấy nếu có đến cũng chẳng có ích gì. Lần này nghe tin về Bách Y Quán, hắn cảm thấy đây là một cơ hội. Nếu Chu Du thực sự bị Tôn Quyền kiềm chế, thì những môn khách mà hắn mang theo có thể gây ra một vài hành động như “gà gáy trộm cắp”, và Chu Du sẽ phải nhớ đến ơn cứu giúp này.

Nếu Chu Du không bị giam lỏng, thì Chu Huy cũng muốn khuyên y đến Trường An để điều trị. Dù sao, chữ “Chu” không thể viết thiếu nét của gia tộc Chu. Hiện tại, bất kể ở Giang Bắc hay Giang Đông, người duy nhất có thể gọi là trụ cột của dòng họ Chu chính là Chu Du. Nếu Chu Du cứ thế mà gục ngã, thì dòng họ Chu sao có thể…

Tôn Quyền là chủ của Giang Đông, không sai. Nhưng nhà Hán vẫn còn có Thiên Tử!

Lòng trung thành, cũng có giới hạn.

Nhưng điều mà Chu Huy không ngờ, là sau khi nghe hắn nói xong, Chu Du chỉ trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Tòng huynh có lòng, tiểu đệ hiểu rõ… nhưng về Bách Y Quán… tiểu đệ không muốn đi…”

“Cái gì?” Chu Huy trố mắt kinh ngạc. Chu Du, ngươi điên rồi sao?

Đến mạng sống còn không cần sao?

Đừng nói đến lòng trung thành với Giang Đông! Ngay cả nhà Hán giờ đây cũng không còn bảo đảm nữa, các đại thần dưới trướng Thiên Tử cũng chẳng còn trung thành mấy, ngươi còn bận tâm gì đến sự trung thành ở Giang Đông? Trung thành với ai quan trọng hơn sinh mệnh của chính mình?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Huy Quốc
03 Tháng năm, 2020 23:28
Càng đọc truyện này càng thích bàng thống, vừa giỏi mà vừa vui tính, hôm bữa đọc cái đoạn thích khách sợ ổng lại chết, hy vọng bàng thống sống tới cuối chuyện, ko có bàng thống thì có thể tiềm mắc mưu của tào rồi, mà giờ các thế lực ko chỉ nhắm tới tiềm mà cũng bắt đầu nhắm tới những ng bên tiềm, sống mà ngày nào cũng có đe doạ bị ám sát thấy ớn quá, ko biết sắp tới bên tiềm có tiêu hao ai ko
Huy Quốc
03 Tháng năm, 2020 23:24
Tất nhiên ko ai muốn đối thủ của mình ngồi không mà phát triển đơn giản v dc, ko hại ng khác thì sẽ hại mình, nên bây giờ bất kỳ thế lực mới nhú nào đều muốn nhắm vô tiềm, dù sao cõng nồi thì vẫn còn gương mặt tiêu biểu như tào tháo hay lưu biểu
quangtri1255
03 Tháng năm, 2020 23:22
các bác vào group FB Tàng Thư Viện xem nhé
nhuduydoan
03 Tháng năm, 2020 17:19
Bác quản trị sẵn gửi cho mình với. Fb Nhữ Duy Đoàn
Nhu Phong
03 Tháng năm, 2020 11:44
ông Đinh Quang Trí úp lên FB Tangthuvien đi ông....
cthulhu mythos
03 Tháng năm, 2020 10:43
bác quangtri sẵn cho tôi xin luôn ib fb Thanh Phong Tran thanks bác .
rockway
03 Tháng năm, 2020 10:08
Bác search face theo email [email protected] Thanks bác
Obokusama
03 Tháng năm, 2020 08:50
Lúc đầu đang còn nghi là lão Lưu Biểu cơ
Nguyễn Đức Kiên
03 Tháng năm, 2020 06:44
giang đông mới thực sự có lý do trọc phỉ tiềm bạn ơi. mục đích rất rõ ràng là ko phải ám sát phỉ tiềm mà chỉ đơn giản là phá hoại làm loạn. nếu là các phe khác làm thế chỉ chọc giận phỉ tiềm mà đứng mũi chịu sào đơn giản là tào tháo hoặc lưu biểu. nói chung các phe khác chọc xong là ăn hành vs phỉ mà giang đông chọc xong thì ít nhất trong ngắn hạn là chưa phải đối mặt phỉ tiềm chỉ cần toạ sơn quan hổ đấu. với lại phỉ tiềm cùng giang đông cũng ko phải ko có thù. nên nhớ tôn kiên là phỉ giết mặc dù giả danh lưu biểu. nhưng cái kim trong bọc lâu ngày ắt lòi ra.
quangtri1255
02 Tháng năm, 2020 23:04
ib fb để ta gửi hình chụp qua
Nguyễn Minh Anh
02 Tháng năm, 2020 22:06
ta ko thấy phe bên Giang Đông có lý do gì gửi người tới ám sát Phỉ Tiềm
rockway
02 Tháng năm, 2020 19:04
Bác nào có bản đồ các thế lực đến thời điểm hiện tại không. Cảm ơn :d
trieuvan84
02 Tháng năm, 2020 13:38
Thực ra là bộ tộc Hoa thuộc sông Hạ, để phân biệt với Thần Nông ở phía Nam, Xi Vưu và Hiên Viên. Hạ là quốc gia cổ đầu tiên của người Hoa thống nhất được vùng Nam sông Hoàng Hà (Hạ Hà), phân biệt với các bộ tộc nằm ở phía Bắc con sông (Hà Bắc). Sau chiến tranh của các bộ tộc thì gom chung lại thành tộc Hoa, Hạ quốc và các tiểu quốc cổ xung quanh. (Ngô, Việt, Sở, Tần, Yến, Thục, kể cả phần Hồ Nam, lưỡng Quảng đều bị xem là ngoại quốc, chỉ bị xáp nhập về sau). Tính ra xứ đông Lào cũng có máu mặt, từ thời Thần Nông tới giờ vẫn còn tồn tại quốc hiệu :v
trieuvan84
02 Tháng năm, 2020 13:28
Trong nội bộ Nho gia thực ra cũng không có thống nhất mà là chèn ép lẫn nhau. thực ra cái Bảo giáp mới là động cơ để bị am sát: thống kê dân cư và tăng cường giám sát ở địa phương
trieuvan84
02 Tháng năm, 2020 13:24
Sĩ tộc giang nam. không loại trừ là Tôn Quyền ra lệnh qua Trương Chiêu mà vượt quyền Chu Du
Nguyễn Đức Kiên
02 Tháng năm, 2020 12:45
các ông nói người giang lăng là chu du sắp đặt hay thế lực khác.
xuongxuong
02 Tháng năm, 2020 11:23
Mấy con tốt chờ phong Hậu ấy là Chèn ép Nho gia cầu chân cầu chánh hay ngắn gọn là tạo Triết học; bình dân thi cử; Colonize;...
xuongxuong
02 Tháng năm, 2020 11:18
Tiềm như ván cờ đã gài đc xa mã hậu đúng chổ, tượng cũng trỏ ngay cung vua, chốt thì một đường đẩy thẳng thành hậu thứ hai là ăn trọn bàn cờ. Không đánh ngu thì không chết, chư hầu chỉ còn nước tạo loạn xem có cửa ăn không thôi.
xuongxuong
02 Tháng năm, 2020 09:43
Diễm Diễm lâm nguy, hu hu.
Nhu Phong
02 Tháng năm, 2020 08:54
Một trong những nguồn mà tôi tìm đọc trên Gúc gồ nghe cũng có lý nè: Danh từ Hoa Hạ là 1 từ ghép có nguồn gốc là địa danh khởi nguồn của dân tộc đó, Người Hoa ngày nay tự cho tổ tiên họ gổc sinh sống ở ven núi Hoa thuộc tỉnh Thiểm Tây và sông Hạ thuộc tỉnh Hồ Bắc ngày nay. (Dân núi Hoa sông Hạ). Vì vậy dân tộc của họ xưng danh là "Hoa Hạ" có nghĩa là đẹp đẽ, gợi nhớ đến nhà nước Hạ cổ của họ. Dân tộc Hoa Hạ còn có 1 tên gọi khác là dân tộc Hán, danh từ "Hán" xuất hiện từ khoảng thế kỉ III TCN xuất phát từ nhà Hán, một triều đại kế tiếp của nhà Tần. Người Hoa coi thời gian trị vì của nhà Hán, kéo dài 400 năm, là một trong những giai đoạn vĩ đại nhất trong toàn bộ lịch sử của họ. Vì thế, đa phần người Hoa ngày nay vẫn tự cho mình là "người Hán", để vinh danh dòng họ Lưu và triều đại mà họ đã sáng lập ra. ( Trước có độc giả nói là "Hãn" nên đọc phần này để bổ trợ kiến thức). Người Hoa cổ đại vốn sống ở khu vực Trung Á, sống kiểu du mục, chăn nuôi gia súc lớn, đến khoảng 5000 năm TCN thì họ mới bắt đầu tiến xuống phía nam ( khu vực lưu vực sông Hoàng Hà ngày nay). Ở đây với điều kiện tự nhiên thuận lợi, đất đai mầu mỡ, đồng bằng rộng lớn do có sông Hoàng Hà bồi đắp nên tổ tiên của người Hoa đã bỏ lối sống du muc, chuyển sang sống định cư và canh tác nông nghiệp với các loại cây trồng và vật nuôi phù hợp với khí hậu, thổ nhưỡng của vùng ôn đới lạnh, khô ở đồng bằng Hoa Bắc ( vì thế các học giả gọi văn hóa Hán là văn minh nông nghiệp khô), điều này đã chứng minh qua các nghiên cứu khảo cổ và dân tộc học được chính quyền Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa công bố và thừa nhận. Bắt đầu từ 'cái nôi' Hoàng Hà mà người Hoa cổ đại đã gây dựng nên văn minh Trung Hoa rực rỡ, với những nhà nước đầu tiên là Hạ, Thương, Chu. Lãnh thổ của họ thời này chỉ nằm trong phạm vi miền bắc và trung Trung Quốc ngày nay, (Vùng đất này về sau người Hán tự gọi là Trung Nguyên để đề cao vai trò của nó trong lịch sử Trung Quốc). Trải qua khoảng 1500 năm đến khi Tần Doanh Chính xưng đế lãnh thổ của Hoa tộc mới được mở rộng đáng kể về phía nam, lấn chiếm lưu vực sông Dương Tử, đồng hóa các dân tộc nhỏ hơn để mở mang bờ cõi, hình thành nên đế quốc của riêng họ, danh từ "Trung Quốc" được hiểu như 1 quốc gia rộng lớn bắt đầu từ đây, đến mãi đời nhà Thanh về cơ bản lãnh thổ của Hán tộc mới giống hiện nay, trải dài gần 10 triệu km2 với gần 1,4 tỉ người. Như vậy, rõ ràng văn hóa Hán có nguồn gốc du mục, sau đó là nền nông nghiệp ở xứ lạnh, khô, khác xa với văn hóa Việt cổ vốn mang tính chất nông nghiệp lúa nước ở xứ Nhiệt đới ẩm gió mùa. Đây là sự khác biệt về cội rễ giữa nền văn hóa Việt và văn hóa Hán
Nguyễn Minh Anh
02 Tháng năm, 2020 01:00
ko thể ép tác giả như vậy được, vì dù sao cũng là viết cho người hiện đại đọc, nhiều thành ngữ điển cố còn chưa xảy ra vẫn phải lấy ra dùng mà.
Cauopmuoi00
02 Tháng năm, 2020 00:55
tác hơi bị nhầm chỗ này
Cauopmuoi00
02 Tháng năm, 2020 00:54
ý là nhắc đến hoa hạ thì người nghe main nói sao hiểu dc đấy là nói về đất hán nhân ấy
Nhu Phong
01 Tháng năm, 2020 16:43
Gúc Hoa hạ là ra nha bạn.
Nhu Phong
01 Tháng năm, 2020 16:40
Sáng mai tôi cafe thuốc lá xong tui úp nhé!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang