Thái Hưng năm thứ tám.
Xuân, tháng hai.
Tại một ngọn núi trong vùng sông suối Ngũ Khê thuộc Vũ Lăng, có không ít người Nam Man đang tìm kiếm và hái lượm một số mầm non và rau dại trong rừng cây bụi.
Đối với những người Nam Man ở vùng Vũ Lăng, thiên nhiên chính là ruộng nương lớn nhất của họ, và đây còn là loại ruộng nương không cần chăm sóc cẩn thận, chỉ cần tính toán thời điểm đến thu hoạch. Nếu lỡ thời gian, những mầm non ban đầu sẽ trở thành cành già chỉ trong vài ngày, và vị mềm ngọt sẽ biến thành thô ráp như vỏ cây.
Chính vì phương thức sản xuất không cần khai phá kỹ lưỡng để trồng trọt hoa màu này khiến số lượng người mà mỗi đơn vị diện tích có thể nuôi sống thường thấp hơn so với đất Hán. Vì vậy, đối với những người Man ở vùng Vũ Lăng, các sơn trại của họ phân bố rất rải rác, và cũng khó nuôi dưỡng thêm nhiều nhân khẩu. Nếu không có sự cải tiến về kỹ thuật sản xuất tương ứng, cho dù trong giai đoạn nào đó có sinh thêm nhiều trẻ em, thì cũng sẽ nhanh chóng bị lượng lương thực có hạn đẩy trở lại tình trạng cũ, cho đến khi họ nhận ra nút thắt vô hình này và cố gắng thay đổi mới có thể tiếp tục mở rộng bộ lạc.
Ngoài ra, diện tích canh tác của họ bị giới hạn bởi núi sông, đồng thời giống hạt cũng rất phổ thông, lại thêm sự thiếu hiểu biết về phân bón nông gia, dẫn đến điều kiện sống thực sự không mấy tốt đẹp.
Từ đầu năm nay, khắp Giang Đông đều thiếu lương thực, Vũ Lăng Man cũng không ngoại lệ. May thay họ vẫn còn có núi lớn để săn bắn và hái lượm trái cây, mặc dù trong rừng cũng có côn trùng và dã thú nguy hiểm, nhưng ít ra cũng còn là một đường sinh lộ.
Vũ Lăng Man tử tuy không thiếu dũng sĩ, nhưng người Giang Đông đã quen với việc giao chiến lâu dài với những Nam Man này, họ đã rất quen thuộc với những đơn vị không giáp của Nam Man, và thường xuyên sử dụng phương thức kết trận để bao vây và tiêu diệt những chiến binh cá biệt trong đám Nam Man dũng mãnh.
Những dũng sĩ của Vũ Lăng Man, có lẽ trong rừng núi họ có thể lần lượt giải quyết mười, thậm chí nhiều hơn những binh lính Giang Đông, nhưng khi đối mặt với trận pháp của binh lính Giang Đông, có lẽ họ không thể đánh bại được ngay cả năm người lính Giang Đông kết thành trận.
Vì vậy, trong chiến đấu tay đôi hoặc các trận đánh hỗn loạn, những dũng sĩ Nam Man có lợi thế, nhưng nếu đối mặt với trận pháp của binh lính Giang Đông, thì những dũng sĩ Nam Man sẽ chịu thiệt thòi. Khi binh lính Giang Đông ngày càng quen thuộc với chiến thuật của Nam Man, hoạt động của Nam Man càng trở nên khó khăn, phạm vi hoạt động bị thu hẹp, khiến cho người Vũ Lăng Man cũng ít có cơ hội ra ngoài săn bắn và hái lượm, từ đó ảnh hưởng đến cuộc sống và sự phát triển của họ.
Sau đó, việc chính quyền Giang Đông tăng thêm thuế khóa, càng khiến cho cuộc sống vốn đã khó khăn của Nam Man thêm phần gian truân.
Để sinh tồn, thậm chí những phụ nữ và trẻ nhỏ lẽ ra phải ở trong sơn trại cũng phải ra ngoài, hy vọng thu lượm được nhiều mầm lá non và rau dại hơn trong rừng, còn một số đứa trẻ nửa lớn nửa nhỏ thì leo trèo lên cây để tìm nhặt trứng chim.
Đột nhiên, một tiếng kêu sắc bén của mũi tên vang lên trên không.
Tất cả mọi người lập tức như bị đông cứng, hành động chững lại!
Rồi lại có thêm một tiếng cảnh báo của mũi tên vang lên!
Một chiến binh Man lao vào rừng, lớn tiếng hô hét.
Tức thì, cả khu rừng náo loạn, tiếng khóc than vang lên không ngớt, những người Nam Man đang hái lượm săn bắn đua nhau chạy ra khỏi rừng, có người làm rơi những mớ rau dại hoặc trứng chim mà họ khó nhọc thu lượm, nhưng không ai bận tâm đến nữa.
Chúng nhân tại sơn lâm phi tẩu, họ vốn quen thuộc với cuộc sống nơi núi non, tuy trong đó có không ít phụ nữ và trẻ em, nhưng bọn họ băng qua những ngọn đồi này lại chẳng hề gặp khó khăn gì.
Mấy dũng sĩ đeo sau lưng các thuẫn bài đầy hoa văn, vung tay thúc giục điều gì đó, tiếng hô hào vang vọng. Càng ngày càng nhiều Nam Man từ đâu đó xuất hiện, rồi tụ lại thành dòng người, hối hả chạy trên những lối nhỏ trong rừng sâu.
Từ xa, trên sơn trại đã có bóng người qua lại.
Đại bộ phận người Nam Man sau khi trốn vào sơn trại, cổng trại lập tức bị đóng chặt. Những kẻ ở phía sau chưa kịp chạy vào, hoặc nắm lấy dây thừng từ trên tường thành thả xuống mà trèo vào, hoặc chạy vòng qua phía sau núi trại.
Dưới chân núi, giữa những khoảng trống trong rừng thưa, cờ xí đã lộ ra, trong đó có một mặt đại kỳ mang chữ “Chu” to lớn.
Đao thương.
Tàn sát.
Huyết lệ.
Hỏa diễm.
Dẫu đã liên tiếp công hạ mấy tòa sơn trại, Chu Hoàn vẫn chẳng lấy gì làm vui mừng.
Chu Hoàn vốn là người khiêm tốn, xưa nay hành sự cẩn trọng. Là một tướng lĩnh trung tầng của Giang Đông, trước giờ hắn vẫn luôn tránh né những đấu đá giữa các quan viên cấp cao ở Nam Quận. Nhưng lần này, có lẽ hắn cũng khó tránh khỏi việc bị cuốn vào vòng xoáy đó.
Binh mã dưới trướng Chu Hoàn được chia thành hai phần: bản bộ tinh binh và đội hộ vệ mở rộng.
Đây cũng là bố trí cơ bản của các tướng lĩnh Giang Đông. Nếu có chiến sự đột ngột, hoặc khi cần điều động thêm quân, bản bộ tinh binh sẽ trở thành thân vệ đội của hắn, còn đội hộ vệ mở rộng thì giữ vai trò truyền lệnh hoặc làm quân cảnh tại chiến trường.
Ban đầu, Chu Hoàn đóng tại Nam Quận Vũ Lăng, ý định vừa là để rèn luyện binh sĩ, vừa củng cố quân lực. Vì vậy, hắn đối với việc xử lý Nam Man không quá hà khắc.
Nhưng kể từ khi Hoàng Cái đến, các thôn trại của Nam Man quanh khu vực sông ngòi đã bị quét sạch, không giống trước kia chỉ bắt người hoặc đánh tan là xong, mà là giết hết không chừa ai.
Bất kể nam nữ già trẻ, tất thảy đều bị đồ sát.
Lúc đầu, Chu Hoàn cho rằng hành động này sẽ làm sâu thêm hận thù giữa người Vũ Lăng Man và Giang Đông, khiến việc cai trị khu vực này sau này của Giang Đông trở nên khó khăn. Thế nhưng, Hoàng Cái dường như không để tâm, cũng chẳng giải thích, chỉ yêu cầu Chu Hoàn tuân lệnh, nếu có ý kiến thì cứ thượng tấu. Còn lại, không tuân theo thì sẽ bị xử theo quân pháp.
Thế nên, Chu Hoàn chẳng thể làm gì hơn ngoài việc theo lệnh Hoàng Cái, từng bước từng bước công phá các sơn trại. Những ngày gần đây, Chu Hoàn cảm nhận rõ ràng lực lượng của đám Vũ Lăng Man đã có sự tiến bộ. Ban đầu, bọn họ chỉ có lòng can đảm liều chết, nhưng giờ đây, họ bắt đầu chú trọng kỹ xảo, trang bị cũng dần cải thiện. Binh sĩ Giang Đông khi giao chiến với họ, không còn cảm giác dễ dàng như trước.
Từ hậu phương, mệnh lệnh của Hoàng Cái truyền đến, không chỉ thúc giục Chu Hoàn tiến quân, mà còn thông báo rằng tại toàn bộ vùng Vũ Lăng, các bộ tộc Nam Man đã dần dần có động tĩnh…
Đây là một tín hiệu nguy hiểm.
Tiếng tù và rền vang, trong tiếng trống trận dồn dập, Chu Hoàn nhẹ thở dài. hắn chẳng có chút tự tin nào với trận chiến sắp tới, nhưng cũng không còn đường lùi, chỉ còn cách từng bước đi tới mà thôi.
“Hoàng Công Phúc… hay phải chăng là Chu Công Cẩn…” Chu Hoàn thầm suy nghĩ trong lòng, “Rốt cuộc, đây là ý gì?”
…
(Tôn Quyền nhảy dựng: “Ta lẽ nào lại không có chút mặt mũi nào ư? Cớ sao không nghĩ đến đây là mưu lược do ta bày ra chứ?!”)
Xuyên Thục.
Thành Đô.
Một phong mật hàm niêm phong dấu “tuyệt mật” được đặt trên bàn của Từ Thứ.
Từ Thứ xem xong, rồi trao lại cho Gia Cát Lượng, bình thản nói: “Giang Đông quân đang thanh trừng các sơn trại của Man nhân tại vùng Vũ Lăng, đi đến đâu tàn sát đến đó… Đây chính là chiến thuật kiên bích thanh dã.”
Gia Cát Lượng tiếp lấy mật hàm, xem qua một lượt, rồi cất lời: “Giang Đông thực hành sách lược này thật khéo léo, là một mũi tên trúng hai đích.”
Từ Thứ gật đầu: “Tuy nhiên, hành động này của Giang Đông… E rằng trong Xuyên Trung đã có không ít nội gián của Giang Đông, cần phải thanh lọc lại một phen.”
Gia Cát Lượng mỉm cười đáp: “Chuyện này ta cũng sẽ thông báo cho Sa đầu lĩnh của Vũ Lăng Man.”
Cuộc đối thoại của hai người tuy có vẻ nhảy từ vấn đề này sang vấn đề khác, nhưng thực chất lại liên quan mật thiết với nhau.
Nói về binh pháp, có lẽ ai cũng hiểu những điều như “binh mã chưa động, lương thảo phải đi trước,” nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy. Ví như Giang Đông thanh trừng sơn trại của Nam Man, đột nhiên phá bỏ mọi quy củ, san bằng tất cả các trại gần sông, không phải vì Giang Đông có mối thù sâu với người Man nhân, mà là vì họ đang chuẩn bị cho một trận chiến lớn, thậm chí là một cuộc chiến lâu dài.
Giang Đông sở trường về thủy quân, thuyền bè chính là phương tiện chuyển lương tốt nhất. Để đảm bảo an toàn cho tuyến vận lương, các sơn trại Man nhân dọc hai bên bờ sông tự nhiên trở thành yếu tố bất ổn. Vì thế, trước khi đại chiến thật sự bắt đầu, Giang Đông đã tiến hành tàn sát sạch các trại bên sông, không chỉ đảm bảo an toàn cho tuyến đường sông, mà còn sử dụng chiến thuật kiên bích thanh dã để gây khó khăn cho quân Phiêu Kỵ. Do đó, Gia Cát Lượng mới nói đây là một mũi tên trúng hai đích.
Còn việc Từ Thứ nhắc tới nội gián của Giang Đông tại Xuyên Trung, chính là vì hắn nghi ngờ tin tức về Sa Ma Kha đã bị lộ khi y đến Ba Đông. Sa Ma Kha đến Xuyên Thục để liên lạc, kêu gọi xuất binh, cũng là nguyên nhân khiến Giang Đông quyết định thực thi chiến thuật kiên bích thanh dã. Nếu Sa Ma Kha trở về, chẳng phải sẽ đe dọa đến sự an toàn của tuyến vận lương Giang Đông hay sao?
Về phần Gia Cát Lượng nói sẽ thông báo cho Sa Ma Kha về việc các sơn trại Man nhân bị tấn công, điều này nhằm tăng cường mối thù giữa Man nhân và Giang Đông, khiến Sa Ma Kha hoàn toàn đứng về phía Phiêu Kỵ.
Từ Thứ chậm rãi nói: “Chủ công đã có lệnh, có thể thử nghiệm một phen.”
Gia Cát Lượng liền chớp mắt, nhắc lại: “Thử nghiệm?”
Từ Thứ gật đầu.
Gia Cát Lượng trầm ngâm trong giây lát, rồi lên tiếng: “Sứ quân, ta luôn tự hỏi tại sao Giang Đông lại cử Hoàng Công Phúc làm Đô đốc… Mới vừa rồi bỗng nhiên ta nghĩ đến… Nếu đây cũng là cách Giang Đông ‘thử nghiệm’ thì sao?”
Từ Thứ hơi nhíu mày, vuốt râu rồi nói: “Khổng Minh, ngươi muốn nói rằng Giang Đông… thực ra có ý định nhắm đến Giang Bắc?”
“Hoàng Công Phúc vốn thường trú tại Sài Tang, đối đầu với Tào quân ở Tân Thành và Hợp Phì. Dù nay đã có Trình Đức Mưu thay thế…” Gia Cát Lượng khẽ cười, “Nhưng Trình Đức Mưu lại giỏi kỵ binh.”
Nghe vậy, Từ Thứ nhướng mày, rồi chìm vào suy tư.
Giang Đông có nhiều tướng tinh thông thủy chiến, nhưng về kỵ binh thì chỉ có vài người nổi bật, như Chu Du, một tướng quân toàn diện, và Trình Phổ. Năm xưa, Tôn Sách từng tấn công Tổ Lang, bị quân Tổ Lang vây khốn. Trình Phổ cùng một kỵ binh đã hộ vệ Tôn Sách, thúc ngựa xông pha, dùng trường mâu đâm địch. Quân Tổ Lang phải dạt ra hai bên, nhờ vậy mà Tôn Sách mới có thể thoát khỏi vòng vây theo Trình Phổ. Qua đó có thể thấy, Trình Phổ cũng là một trong số ít tướng Giang Đông có sở trường về kỵ chiến.
Hoàng Cái với tài chỉ huy thủy quân, dĩ nhiên mạnh hơn Trình Phổ. Nếu không, trong trận Xích Bích lịch sử, người được phái đi giả hàng đã có thể không phải là Hoàng Cái, mà là Trình Phổ rồi. Nay Giang Đông điều Hoàng Cái từ Sài Tang đến vùng Vũ Lăng, để Trình Phổ làm tướng thủ vệ Sài Tang, cho thấy sức mạnh thủy quân trên mặt nước của Giang Đông đã suy giảm phần nào.
Trước đây, Tào Tháo từng định đóng thủy quân ở cả phía nam Kinh Châu và tại Tân Thành, Hợp Phì, để hai nơi tạo thành thế “gọng kìm” phòng thủ trước những cuộc tấn công của thủy quân Giang Đông. Điều đó đủ để thấy Hoàng Cái là mối đe dọa lớn đối với thủy quân của Tào quân ở Giang Bắc. Nhưng nay, khi Hoàng Cái bị điều đi, dường như Giang Đông đã từ bỏ ý định tiến công Giang Bắc.
“Giang Đông muốn giảng hòa với Giang Bắc sao?” Từ Thứ cau mày nói, “Nếu vậy, Quan Trung…”
Gia Cát Lượng mỉm cười: “Nếu ta không lầm, chủ công đã có sẵn kế hoạch, mới cho phép sứ quân bảo ta, rằng ‘thử nghiệm’ được rồi!”
Từ Thứ gật đầu đáp: “Nếu vậy, ta sẽ dâng biểu lên Quan Trung, tường thuật việc này… Còn về cuộc thử chiến tại Ba Đông, giao cho Khổng Minh và Hưng Bá phụ trách. Dù biết Hưng Bá là tay chỉ huy thủy quân không tồi, nhưng vẫn phải cẩn thận.”
Những ngày sau đó, quân Xuyên Thục bắt đầu điều binh về phía Ba Đông, theo dòng sông mà vận chuyển nhân lực và lương thực tới Tử Quy. Tiền quân thủy binh cũng tiến lên đến gần vùng Di Đạo, đồng thời bắt đầu xây dựng thủy quân trại tại đó, chuẩn bị làm căn cứ tiến công.
Di Đạo, vốn trước đây vì chiến tranh và dịch bệnh mà gần như trở thành phế tích.
Thêm vào đó, vị trí của Di Đạo lại là nơi yếu địa, trước đây khi Ngụy Diên đến thì Ngụy Diên chiếm được, sau đó Tào Tháo đến lại chiếm lấy, rồi khi Tào quân rút lui, Giang Đông nhân cơ hội đoạt lại. Khi Giang Đông thoái lui, quân Xuyên Thục lại trở về chiếm lĩnh.
Trải qua nhiều lần tranh đoạt, Di Đạo giờ chẳng khác gì một tiểu thư hoa dung nguyệt mạo, bị tàn phá đến nỗi chỉ còn là cành khô lá úa.
Tại bến đò, những ngôi nhà ngói đổ nát vẫn chưa được sửa chữa hoàn toàn. Những phế tích này có lẽ từng là các đồn gác, hoặc là chợ búa cạnh bến, chẳng rõ chúng bị phá hủy trong trận chiến nào, và cũng đã bị lửa thiêu qua. Những cột gỗ đen xì, chỏng chơ nửa thân dưới lớp đất vàng và gạch xanh vỡ vụn, trông như tàn tích của thời loạn.
Kể từ khi Kinh Châu dần yên ổn trở lại, Di Đạo với tư cách là vùng đệm đã không được khôi phục hoàn toàn, vì vậy các ruộng đất xung quanh vẫn phần lớn hoang vu. Binh sĩ thường trú nơi đây phải dựa vào lương thực và vật tư từ hậu phương chuyển đến để duy trì sinh kế.
Nay, khi thủy trại Di Đạo đang dần được xây dựng, sự qua lại của thuyền bè ngày càng nhộn nhịp, khiến cho quân Tào ở Kinh Châu luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ, lập tức báo cáo tình hình về Tương Dương.
Tại Tương Dương, Tào Nhân đặt bản báo cáo chiến sự mới nhận xuống, nhìn sang Tào Chân bên cạnh, rồi chuyển tin tức cho hắn. Tào Nhân xoa xoa thái dương, vẻ mặt lộ ra chút mệt mỏi.
Tình thế của Tào quân, muốn nói là xấu cũng không hẳn, nhưng nói là tốt thì cũng không được. Đặc biệt là tại Kinh Châu, sau trận chiến Kinh Châu làm tổn hao sinh lực nghiêm trọng, dân số bị chia ba giữa các phe, tốc độ khôi phục của Kinh Châu thực sự quá chậm.
Điều này cũng dễ hiểu. Mặc dù các vị thống trị thường nghĩ dân đen như cỏ rác, có thể sống bất cứ nơi đâu, nhưng thực tế, những “cỏ rác” ấy phải mất hàng chục năm mới có thể từ lúc chào đời đến khi thành lao động, chứ không phải là nguồn tài nguyên có thể mọc lên chỉ sau vài tháng hay vài ngày.
Việc mất mát lớn về dân số ở Kinh Châu đã khiến cho vùng này gần như cạn kiệt khả năng tái sinh. Dù thời gian qua, Tào Nhân không tiến hành bất kỳ cuộc hành quân lớn nào, mà chỉ cố gắng để Kinh Châu an cư lạc nghiệp, nhưng tốc độ khôi phục vẫn rất chậm.
“『Từ Di Đạo mà đi về phía Đông, chính là Giang Lăng, bên cạnh Giang Lăng lại là Giang Hạ…』” Tào Chân chậm rãi nói, “『Mặc dù Giang Lăng đã gần như hoang tàn vì nạn dịch trước đó, nhưng… cũng không thể lơ là.』”
Tình hình ở Giang Lăng giống như ở Quảng Lăng vùng Dương Châu, hiện nay đã trở thành vùng đệm giữa Tào quân và Giang Đông. Tại Giang Lăng, ba thế lực lớn ngầm thỏa thuận biến nơi này thành vùng trung lập.
Trong vùng đệm này, Tào quân chiếm ưu thế hơn cả, bởi không xa phía Bắc Giang Lăng chính là Tương Dương, nơi Tào quân lấy làm căn cứ để kiểm soát vùng xung quanh. Tuy nhiên, Tào quân cũng không dám đầu tư quá nhiều nhân lực và vật lực vào Giang Lăng, bởi nơi đây hệ thống sông ngòi dày đặc. Nếu không chiếm được ưu thế tuyệt đối trên mặt nước, Tào quân sẽ khó lòng chống lại các cuộc quấy phá của thủy quân Giang Đông.
Vì thế, ngoại trừ thành Giang Lăng ra, các khu vực khác chẳng khác nào thành trống, gần như không có bao nhiêu binh sĩ trú đóng. Những nơi này không đáng tin cậy, ai đến cũng có thể khiến người trong thành đầu hàng. Chính vì lẽ đó, những hào kiệt sĩ tộc ở Giang Lăng đã sớm nhận được tin tức và đang vội vã kéo nhau đến Tương Dương…
Vậy tại sao các sĩ tộc Giang Lăng vẫn còn cử người ở lại trong vùng đệm? Đơn giản thôi, giống như những kẻ giữ cổ phiếu bị “cắt nửa,” chỉ cần vẫn giữ lấy là có thể tự an ủi mình rằng chỉ là lỗ vốn… Nếu phải bỏ hẳn những mảnh đất khó nhọc mới thu được, thì coi như mất trắng.
Nhìn chung, tại vùng Giang Lăng, Tào quân có ưu thế nhờ có căn cứ, Giang Đông có ưu thế về thủy quân, còn về phần phiêu kỵ quân Xuyên Thục thì ai cũng biết rằng binh sĩ của họ tinh nhuệ và vũ trang đầy đủ. Nếu có cuộc giao tranh giữa ba bên, chẳng ai dám chắc bên nào sẽ thắng, bên nào sẽ thua, chỉ có thể cố gắng trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng.
Tào Chân nói: “『Vùng Giang Lăng, ngoài hai nghìn binh sĩ đóng tại thành Giang Lăng, còn có năm trăm ở Đương Dương, một nghìn ở Kinh Lăng, bốn trăm ở Hoa Dung, và năm trăm ở Chi Giang, tổng cộng hơn năm nghìn binh sĩ, đủ để thủ thành, nhưng nếu tiến công thì lực lượng không đủ. Thêm vào đó, mặc dù thuyền bè có đủ, nhưng thủy quân tinh luyện lại thiếu, nếu đối đầu với thủy quân Giang Đông… e rằng khó phân thắng bại.』”
Lời nói của Tào Chân có phần khiêm tốn. Thực tế, nếu không nhờ sự kiềm chế của Tân Thành và Hợp Phì, thì có lẽ đã chẳng còn gì gọi là “khó phân thắng bại.”
Thủy quân Kinh Châu mặc dù chưa từng tham gia trận Xích Bích lịch sử, nhưng trong trận Kinh Châu cũng đã tổn thất không ít, nhiều thuyền bè bị thiêu cháy, binh sĩ hoặc bị bắt, hoặc bị giết. Sau đó, thủy quân Kinh Châu lại có vài cuộc giao tranh nhỏ với Giang Đông, khiến cho sức mạnh của thủy quân này chưa bao giờ được phục hồi như xưa, chứ chưa nói đến việc phát triển thêm.
Tào Nhân tự nhiên hiểu rõ những điều này, nên hắn ta gật đầu ra hiệu đã biết, rồi nói: “『Giang Đông tuy nói là đang chuẩn bị chinh phạt Xuyên Thục, lý do có vẻ hợp lý… Nhưng phiêu kỵ quân chiếm cứ Di Đạo, rốt cuộc là có ý đồ gì?』”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

13 Tháng tám, 2020 00:29
T tưởng giỏi nhất đổng trác là lý nho

13 Tháng tám, 2020 00:29
T đọc đâu thấy từ vinh nào đâu

13 Tháng tám, 2020 00:22
yêu ma hóa Trư ca là nói ai đấy mọi người?

13 Tháng tám, 2020 00:13
Thấy sắp endgame, a Tháo chưa nuốt được 3 thằng con nhà Thiệu thì lấy sức đâu ra. Nhớ hình như Từ Vinh có theo Tiềm mà sao lặn mất tăm. Hay nhớ nhầm truyện. Chứ Từ Vinh mình thấy phải là tướng giỏi nhất của Trác.

13 Tháng tám, 2020 00:03
Tào tháo cảm phục vũ dũng của hứa chử, đánh ngang hoặc hơn điển vi 1 xíu, sau đó tào khuyên nhũ hàng, xét về võ thì hứa chử cũng thuộc hàng đầu ở tam quốc, còn vì sao lên lên chức vụ cao thì k nhớ lắm, chỉ nhớ hứa chử lập nhiều công

12 Tháng tám, 2020 22:30
ai cho hỏi trong tam quốc diễn nghĩa hứa chử về vs tào tháo như nào mà trở thành hộ vệ được vì vị trí này khá là nhạy cảm.

12 Tháng tám, 2020 17:28
Lâu lâu tích 10 chương đọc hay thiệt sự, đúng là con người dù muốn hay ko đều có lòng đố kỵ, trương liêu kỳ này thua 1 phần vì hhđ cx ko phải dạng vừa, 1 phần vì đố kỳ, hy vọng sau cái chết của trương thần thì có thể làm tl tỉnh ra, mà nói tới liều ăn nhiều thì chắc trong truyện nguỵ diên làm chùm, thánh may mắn, chúa liều lĩnh, cược toàn từ hoà đến thắng, mà sao trong truyện này thấy hhu ngu ngu bóp bóp sao á, a tháo mà biết bóp mất 1 đại tướng hứa chử chắc tức ói máu quá, mà hứa chử nhiều khi chạy xong qua ngô lại mệt

12 Tháng tám, 2020 15:37
Hôm nay tạm ko úp chương bên này nhé.
Bên Triệu thị Hổ tử đang đánh trận hay nên mình đọc, edit và úp bên đó.
Mong anh em qua cổ vũ, ủng hộ và quỳ cầu đề cử....
Hahaha

12 Tháng tám, 2020 12:52
có, bác đăng chậm phút nào thì app lại thêm lượt click. tối qua cứ vào phút lại vào xem bác đăng chương mới chưa.

12 Tháng tám, 2020 12:45
Nhiều người không chết lúc khó khăn, mà chết lúc sắp cận kề chiến thắng. Tăng tốc độ, giảm đà chạy, chào người hâm mộ, sa chân hố ga... âu cũng là thường tình vậy.

12 Tháng tám, 2020 11:27
Hửa Chử sắp về đội Tiềm rồi, chạy không thoát :))

12 Tháng tám, 2020 11:26
Vụ cu Tiềm không thủy chiến đã nói bóng gió lúc đánh đất Thục rồi, cơ bản mấy chương trước đã sắp sẵn Can Ninh bị mấy con hàng Kinh Châu hố nên dễ anh Cam về đội anh Tiềm lắm. Nói đến tướng Thủy Sư thì 10 truyện TQ có 9 truyện Cam Ninh về với main. Cơ bản con hàng Cam Ninh này muốn tuyển là tuyển đc ngay, không phải sĩ tộc nên làm gì cũng dễ. =]]

12 Tháng tám, 2020 10:40
chương 354 tác giả cũng khóc với cái truyền thống nhận giặc làm cha của dân tộc :v

12 Tháng tám, 2020 10:08
ở đất bắc phi ngựa nhiều nên ở sông ngòi lộ ra điểm yếu dòy :v

12 Tháng tám, 2020 09:52
Có lẽ câu "Trì trung cầu chính" ý nói: Mọi việc khi đã nắm chắc trong tay thì nên đường đường chính chính hành sự, như phong cách của Phí Tiền là dùng Dương mưu ấy. Không nên dùng kỳ binh, đi đường hiểm để rồi không chuyện ngoài dự tính...

12 Tháng tám, 2020 09:46
ý của con tác qua lời Phí Tiền có nghĩa là làm gì cũng phải quang minh, làm cho người khác thấy là hố thì cũng phải nhảy, chứ đừng ra làm ẩu mà hư chuyện. Ý thứ 2 khuyên Trương Liêu làm việc nên nhìn lợi ích chung mà đừng hiềm lợi ích cá nhân rồi nhảy bước nên hỏng chuyện, qua sự việc cần phải rút ra bài học, rút không rút thì mặc kệ cưng, chuyện của cưng về viết báo cáo rồi nộp Quân ủy, à nhầm, Giảng võ đường để các tướng lĩnh về sau noi đó mà làm gương, thảo luận đứa chơi dại lấy kỵ binh vượt sông mà đánh với bộ binh đã dàn sẵn quân trận. Cuối cùng cũng là tìm ra được nhược điểm của Phí Tiền: Thủy sư hầu như chưa có nạp tiền mua cây kỹ thuật thủy chiến :v

12 Tháng tám, 2020 09:11
hứa chử đợt này theo tiềm rồi

12 Tháng tám, 2020 08:32
Game này hình như Hứa Chử chưa đi đâu cả.
Chỉ có anh Hứa Chử đi lên Trường An đầu Phí Tiền thôi.
Lúc đó Phí Tiền còn tiếc rẻ mà.

12 Tháng tám, 2020 00:33
Nhầm Vợ Trương Tể, không phải Trương Mạc

12 Tháng tám, 2020 00:31
Anh Hứa Chử đã ở dưới trướng Tiềm ca rồi, giờ Chử cũng tới nốt!

12 Tháng tám, 2020 00:29
@Nhu Phong: Trì trung cầu chính là Tay nắm quyền hành thì làm việc phải đàng hoàng, quang minh chính đại. Chứ không phải kiểu Hạ Hầu Uyên “tay giơ hơi cao”, “dùng khuỷu tay đỡ người tự nhiên chảy máu mũi”
Còn vụ tẩu tử là vụ Tháo ngủ với vợ Trương Mạc, nên bị phản kích dù Tháo được Điển Vi cứu nhưng lại khiến Tào Ngang chết.
Trong truyện do có Tiềm ca nên vụ đấy ko xẩy ra, còn T.Ngang chết vì bị ám sát ở Hứa huyện.

12 Tháng tám, 2020 00:19
ai nhớ hứa chử về với tào tháo như nào ko. sao giờ vẫn còn ở hứa gia bảo nhỉ. mà khéo tiềm lui quân. có lẽ yêu sách cho lưu hiệp đi trường an 1 lần rồi lại điện hạ muốn đi đâu thì tùy.

12 Tháng tám, 2020 00:03
Hứa Chử sau khi xin gia nhập sẽ phải leo dần lên từ cấp thấp, nếu có sẵn bộ khúc (tráng đinh nhà họ Hứa) thì có thể xuất phát cao một chút thôi. Mà dù không xét đến quy tắc này thì việc cho Hứa Chử chức hộ vệ cũng rất vô nghĩa, ai dám bảo đây không phải khổ nhục kế.

12 Tháng tám, 2020 00:00
có hộ vệ lâu năm bỏ không dùng, cấp chức vị quan trọng này cho 1 người mới xin gia nhập, làm lãnh đạo không phải làm như vậy.

11 Tháng tám, 2020 23:47
khả năng là Hoàng Húc vẫn làm hộ vệ. còn Hứa Chử làm tướng bên ngoài. 3 quốc diễn nghĩa viết hứa chứ hữu dũng vô mưu. nhưng nên nhớ ông là 1 trong những tướng chết già thời tào ngụy tấn. mà võ nghệ Hứa Chử thì thôi rồi. hổ si
BÌNH LUẬN FACEBOOK