Một phong thư, vài ám hiệu, dĩ nhiên cũng có thể coi là một sự "trùng hợp".
Nhưng lỡ như thì sao?
Giống như người chuyển phát nhận được phần thưởng bất ngờ, hoặc người thu phí trên đường cao tốc nhận tờ tiền có vết mực. Có lẽ đó chỉ là một sự việc hư không, nhưng nếu bỏ qua không để ý, e rằng có thể sẽ là vấn đề sống còn của nhiều mạng người!
Có lẽ mỗi lần việc nhỏ xé ra to chỉ là công dã tràng, nhưng ít ra trong quá trình ấy, những gì thể hiện sẽ khiến người ngoài nhìn vào thấy lòng an ủi.
Xưa kia, Tuân Du đã từng đưa vợ con lên Trường An sinh sống một thời gian, nhưng vì nhạc phụ mẫu đã già yếu, không thể đi cùng, nên sau đó vợ hắn lại về lại Toánh Xuyên để tận hiếu. Trưởng tử của Tuân Du cũng theo mẹ về quê, vì vậy có thể nói Tuân Du chẳng hề có ý gì phản nghịch với Phỉ Tiềm.
Dưới triều Hán, cũng như trong các vương triều phong kiến sau này, hiếu thuận với cha mẹ, kể cả nhạc phụ mẫu, cũng là lẽ thường. Phải nhớ rằng, năm xưa khi Tuân Du còn chưa có thế lực, gia đình vợ đã nguyện gả con gái cho hắn, đó cũng là điều đáng trân trọng.
Phỉ Tiềm từng gặp con của Tuân Du một lần, nhưng không để lại ấn tượng gì sâu sắc, bởi ký ức của Phỉ Tiềm về thời Tam Quốc phần lớn đến từ La lão tiên sinh, do đó những nhân vật ngoài Tam Quốc Diễn Nghĩa, Phỉ Tiềm gần như chỉ biết sơ lược.
Tuân Du rất giỏi, điều đó Phỉ Tiềm biết rõ, nhưng con của hắn thì Phỉ Tiềm không chắc liệu có xuất chúng không...
Trước đây Tuân Du đã để vợ con về lại Toánh Xuyên, Phỉ Tiềm cũng không can thiệp. Dù bỏ qua chuyện trung hiếu, đa phần các gia tộc lớn đều làm như vậy, trưởng tử thường ở lại quê nhà kế nghiệp, trong khi các con thứ ra ngoài lập nghiệp. Dẫu rằng địa vị của Tuân Du tại Quan Trung cao hơn nhiều so với ở Sơn Đông, nhưng Toánh Xuyên, Dự Châu vẫn là quê hương, có tình cảm với quê nhà là điều dễ hiểu.
Phỉ Tiềm có thể thoát khỏi sự ràng buộc của họ Phỉ, một phần vì gia tộc của hắn ở Hà Lạc không lớn, số người cũng ít. Mặt khác, Phỉ Tiềm do đã quen với tư tưởng thời hậu thế, không có sự tôn sùng hay gắn bó sâu nặng với gia tộc như những sĩ tộc sinh ra và lớn lên dưới Hán đại.
Không chỉ là chuyện gia tộc, ở hậu thế nhiều người già cũng không muốn rời bỏ nơi mình quen thuộc, như bạn cũ ở công viên hay khu phố, dù rằng điều kiện sống ở thành phố có thể tốt hơn nhiều.
nhạc phụ mẫu của Tuân Du không muốn rời quê là điều dễ hiểu. Nhưng trên đời, đa phần mọi chuyện đều không hoàn toàn tốt đẹp, như câu nói: "Đời người mười phần thì có tám, chín phần không như ý".
nhạc phụ mẫu của Tuân Du thấy quê hương tốt, nhưng những người tộc nhân của Tuân Du chưa chắc đã nghĩ Tuân Du là người hay. Có kẻ ngoài miệng luôn nói huynh đệ làng xóm, nhưng hành động thì chưa chắc.
Nói gì xa, Tuân Du đâu có đem lại lợi ích trực tiếp cho tộc nhân của mình, trong hoàn cảnh như vậy, lòng kính trọng của tộc nhân dành cho Tuân Du được bao nhiêu?
Một kẻ cướp bóc tàn bạo có thể được ca tụng ở quê hương, vì hắn chia của cải cướp được cho dân làng.
Ngược lại, một quan viên thanh liêm, chính trực có thể bị dân làng chỉ trích vì hắn không thiên vị, không bảo vệ người thân.
Vậy thì ai là người tốt, ai là kẻ xấu?
Tiêu chuẩn là gì?
Vị trí mà người ta đứng nằm ở đâu?
Là bậc cha mẹ, đa phần đều muốn dành những điều tốt nhất cho con cái.
Đối với nhạc phụ và nhạc mẫu của Tuân Du, họ cho rằng vài mẫu ruộng, mấy gian nhà tại Toánh Xuyên chính là của cải tốt nhất để lại cho Tuân Du và con gái họ. Ít nhất, khi sau này nếu Tuân Du không thành đạt, y vẫn còn một con đường lui, có thể trở về quê cày ruộng, chẳng đến nỗi không có miếng cơm để ăn. Nếu họ rời xa quê hương, những thửa ruộng không ai chăm sóc sẽ hoặc bỏ hoang, hoặc bị người chiếm đoạt, những ngôi nhà không có người ở sẽ hoặc đổ nát, hoặc bị hủy hoại...
Nhạc phụ và nhạc mẫu của Tuân Du tình nguyện giữ vững con đường lui này cho y.
Là bậc cha mẹ, Tuân Du cũng muốn dành cho con mình điều tốt nhất. Trường An tuy tốt, nhưng lại quá phồn hoa, khiến đứa trẻ với tâm tính chưa chín chắn dễ lạc lối trong cảnh giàu sang, xa hoa. Chi bằng để con ở lại quê nhà, an tâm học hành, tích lũy kiến thức, về sau mới có tương lai rộng mở hơn.
Dẫu sao, Tuân Du ở Trường An hàng ngày bận rộn sớm đi tối về. Nếu y không để ý chăm sóc con, đứa trẻ cuối cùng có thể sẽ trở nên như Vi Khang, chỉ biết mánh lới, xảo trá, sống bằng cái khôn vặt, thì chẳng phải cả đời coi như hỏng rồi sao?
Tuân Du cho rằng chỉ có năng lực và tài trí của bản thân mới là chỗ dựa vững chắc, và là con đường lui chân thực nhất.
Kế hoạch thì tốt, suy nghĩ cũng chẳng sai, nhưng hiện tại có lẽ vì lý do nào đó mà có kẻ đã trút giận lên gia đình của Tuân Du, gây ra sự việc khiến con trai của y nhận ra được mối nguy hiểm...
Gần đây, họ Tuân không được yên bình.
Không phải ai cũng tìm nguyên nhân ở bản thân mình, nhiều người thích chỉ trích lỗi lầm của người khác, như thể chỉ cần chỉ ra được lỗi của kẻ khác thì bản thân sẽ không còn sai trái.
Đúng vậy, cơn giận dữ sẽ tích tụ, như dòng nước lũ, luôn tìm cách trút lên người khác, bất kể sự giận dữ đó là chính đáng hay sai lệch.
Phỉ Tiềm suy nghĩ giây lát, liền ra lệnh: "Người đâu, truyền Hám ty trưởng đến đây!"
Dù không rõ con trai của Tuân Du ở Toánh Xuyên đã đóng vai trò gì, nhưng một khi Tuân Du đã đến cầu xin, và nói con mình có thể gặp nguy hiểm, Phỉ Tiềm đương nhiên không thể làm ngơ.
Chẳng bao lâu, Hám Trạch đến, y bái kiến Phỉ Tiềm và Tuân Du.
Phỉ Tiềm hỏi Hám Trạch: "Dạo này ở Toánh Xuyên có gì mới không?"
Theo lẽ thường, nếu có tin tức quan trọng, Hám Trạch sẽ tấu trình, nhưng những chuyện không quá cấp bách hoặc quan trọng thì y sẽ tập hợp lại và báo cáo theo định kỳ ba, năm ngày một lần.
Vì Phỉ Tiềm hỏi đến, Hám Trạch không dám chậm trễ, liền suy nghĩ rồi đáp: "Bẩm chủ công… Gần đây chỉ nghe nói thiên tử định tổ chức lễ lớn, đó là một chuyện. Còn việc của Khổng Văn Cử vẫn chưa có kết luận. Ngoài ra…"
Hám Trạch liếc mắt nhìn Tuân Du.
Phỉ Tiềm xua tay: "Không sao, cứ nói thẳng."
Hám Trạch cúi người bẩm báo: "Chỉ là Tuân Văn Nhược vẫn đang điều tra các nông công học sĩ, đồng thời từ Toánh Xuyên điều động thêm con em hàn môn vào làm người thay thế."
Không lạ khi Hám Trạch liếc mắt nhìn Tuân Du, vì rõ ràng là họ Tuân đang gây chuyện.
Tuy nhiên, sau sự việc liên quan đến nông công học sĩ như Vương Minh, Thái Dục lần trước, Phỉ Tiềm đã ra lệnh cho những người có liên quan tạm thời không nên hành động quá mạnh tay. Nếu cảm thấy nguy hiểm, họ còn có thể rút lui.
Việc Tuân Úc liên tục tiến hành thanh tra là điều bình thường, bởi có tiền lệ trước đó, kiểm tra toàn diện một lần cũng là hợp lý. Gián điệp, nội gián không phải đều nhờ qua được những cuộc kiểm tra nội bộ mà không bị lộ, rồi từ đó leo lên những vị trí cao hơn và tiếp cận những tin tức quan trọng hơn sao?
“Đức Nhuận, đây là thư của khuyển tử...” Dù Hám Trạch chưa nói gì, nhưng Tuân Du hiểu sự lo ngại của y, nên chủ động giải thích: “Trong thư có dấu hiệu ám chỉ…”
Hám Trạch nhận thư, xem qua, rồi sau một lúc suy tư, nhíu mày nói: “Thần không hề che giấu điều gì… xin thứ lỗi, thật sự không có tin tức nào liên quan…”
Tuân Du có chút thất vọng, nhưng cũng thông cảm được.
Dù sao, Cơ Quan Do Thám không phải là toàn năng, không thể biết hết mọi chuyện. Những gián điệp và tình báo Trực thuộc hữu văn ty thường chỉ báo cáo những việc quan trọng, chứ sao có thể để tâm đến chuyện tranh chấp trong một gia tộc? Dù có ai đó tình cờ biết, e rằng họ cũng bỏ qua, chẳng muốn mạo hiểm báo cáo những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Hám Trạch liếc nhìn Phỉ Tiềm, “Chủ công, có cần thần điều người…”
Phỉ Tiềm không trả lời ngay mà quay sang hỏi Tuân Du: “Công Đạt, việc này... khanh định thế nào?”
Phỉ Tiềm gọi Tuân Du là “Công Đạt”, rồi đổi giọng xưng “khanh”, rõ ràng mấy năm qua y cũng đã học hỏi không ít.
Tuân Du cười khổ: “Thần... vốn nghĩ Văn Nhược ít nhiều cũng có thể chiếu cố đôi chút... Nay xin chủ công ra tay tương trợ, mong giúp thần cứu lấy vợ con thoát khỏi nguy hiểm…”
Nói xong, Tuân Du đứng dậy, quỳ xuống đất bái lạy.
Phỉ Tiềm vội bước tới đỡ Tuân Du lên, vỗ vai an ủi.
Trong mắt Phỉ Tiềm, việc Tuân Du làm có phần giống những người xa quê làm công sau này, để vợ con lại nơi quê nhà. Dĩ nhiên việc này có lợi điểm, nhưng vấn đề của những đứa trẻ ở lại quê cũng không ít. Chỉ khác là, sau này những đứa trẻ bị bỏ lại phần lớn vì cha mẹ không đủ điều kiện kinh tế, còn Tuân Du, có lẽ do suy nghĩ của y chưa thật sự thay đổi.
Có lẽ Tuân Du vì nỗi nhớ quê hương, hoặc quá tin tưởng vào Tuân Úc, hay vì một lý do nào khác, đã không nghĩ đến những vấn đề có thể xảy ra với vợ con mình tại Toánh Xuyên. Y cứ tưởng rằng dưới sự chăm sóc của Tuân Úc, vợ con sẽ sống an nhàn.
Nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện không như thế.
Nói chi đến Tuân Du, ngay cả ba huynh đệ Gia Cát Lượng trong lịch sử cũng gặp phải vấn đề tương tự.
Những gia tộc sĩ tộc lớn thường có thói quen phân tán sự đầu tư, nhưng đôi khi kết quả của việc phân tán ấy không hề tốt, như ba huynh đệ Gia Cát Lượng, cuối cùng cũng chẳng ai đạt được hạnh phúc trọn vẹn.
Ngay cả chính quyền nhà họ Tào cũng không luôn luôn thuận buồm xuôi gió. Những người trong họ Hạ Hầu, như con cháu của các "liệt sĩ" đã mất sớm, cũng phải lao động như dân thường, phải ra ngoài thành đốn củi kiếm sống...
Nếu nhà họ Tào, họ Hạ Hầu còn như vậy, thì nói gì đến họ Tuân.
Tuân Úc mỗi ngày đều bận rộn với rất nhiều việc, làm sao có thể luôn quan tâm chu đáo đến đám trẻ ở lại quê nhà? Cùng lắm là đôi khi hỏi han, gửi chút đồ lễ vào dịp tết nhất. Nếu có kẻ muốn hãm hại con của Tuân Du, hoặc lợi dụng danh nghĩa nào đó để gây khó dễ, thì dù con trai Tuân Du muốn tìm Tuân Úc cầu cứu, có lẽ chưa chắc đã vào được cửa. Hơn nữa, nhạc phụ mẫu của Tuân Du lại không phải là người trong họ Tuân, nên những người trong họ Tuân muốn giúp đỡ cũng sẽ đôi phần ngại ngần.
Giúp lý hay giúp người thân?
Thực tế, phần lớn họ sẽ giúp người thân hơn là giúp lý lẽ.
Trong nội bộ họ Tuân và ngoài họ Tuân, lẽ nào còn phải phân vân lựa chọn ư?
Câu "Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi" thật không sai.
Tuân Du đã tỏ rõ ý muốn đưa cả gia đình vợ con ra khỏi nơi nguy hiểm, vậy có hai cách có thể chọn. Một là đường đường chính chính, công khai đưa người ra; hai là bí mật sắp xếp người đưa đi lặng lẽ. Mỗi cách đều có ưu và nhược riêng.
“Thiên tử muốn tổ chức lễ hội...” Phỉ Tiềm suy tư, nếu cả hai cách đều có lợi thế riêng, chi bằng dùng cả hai. “Chẳng bằng nhân dịp này, công khai lấy cớ chúc mừng thiên tử... Nếu có thể, đưa vợ con Công Đạt đến dưới sự bảo hộ của sứ đoàn. Còn nếu không, sẽ ngầm đưa họ ra ngoài!”
“Đa tạ chủ công!” Tuân Du bái tạ.
Sau đó, Tuân Du cảm tạ Hám Trạch rồi lui xuống, nói rằng sẽ viết một bức thư giao cho Hám Trạch làm tín vật. Dù lòng rất lo cho con cái, nhưng công việc tại Thượng Thư Đài còn chất đống, Tuân Du không thể bỏ mặc mọi chuyện được.
Hám Trạch thì cần ở lại để bàn bạc về các chi tiết cụ thể.
Khi ấy, Hứa Chử, người đang làm hộ vệ, đã nghe rõ mọi chuyện. Trên mặt hắn lộ ra nét đắn đo, dường như có điều gì muốn nói.
“Trọng Khang, có điều gì muốn thưa chăng?” Phỉ Tiềm nhận thấy biểu cảm của Hứa Chử, liền hỏi.
“Hồi bẩm chủ công…” Hứa Chử cúi đầu cung kính nói: “Chuyện là… gia tộc của hạ thần cũng có một số thân quyến, cha mẹ và vợ con... ngày trước chưa thể mang tất cả theo…”
Năm xưa, khi Hứa Chử dẫn tộc nhân tới Trường An, vì chưa biết có thể an cư lâu dài hay không, nên một số tộc nhân không đưa theo cha mẹ, vợ con cũng là điều dễ hiểu.
Tuy có người như Lưu Bị từng bỏ hết mà chạy, nhưng không phải ai cũng đồng tình với quan điểm của Lưu Bị, coi việc bỏ vợ bỏ con là chuyện thường tình.
Nói đến việc A Đẩu, Lưu Bị dù có sinh ra A Đẩu, nhưng trước khi A Đẩu ra đời, không có con cái sống sót, cũng chưa chắc rằng những thiếp thất bên cạnh y trong thời kỳ lưu lạc không từng mang thai. Nhưng khi chính thất bỏ chạy, những đứa trẻ ấy có thể cuối cùng lại bị nhận bởi người khác, không còn thuộc dòng dõi Lưu gia nữa.
Đại Hán vốn có nhiều tập tục tương tự người Hồ, chẳng hạn như cách đối xử với con cái, không quan tâm đến huyết thống, chỉ cần trên danh nghĩa là được. Chắc hẳn, một số kẻ hiện đại cũng sẽ rất hài lòng với lối suy nghĩ này…
Chỉ cần chấp nhận việc có thể bị đối xử như Lưu gia, dùng thì giữ, không dùng thì bỏ, là đủ.
Phỉ Tiềm thu lại dòng suy nghĩ, khẽ gật đầu, “Đây quả là vấn đề. Không chỉ Công Đạt, Trọng Khang... còn rất nhiều quan lại gốc Sơn Đông, hiện tại và cả sau này, có thể sẽ gặp phải vấn đề tương tự như Công Đạt…”
“Việc này không thể làm rầm rộ...” Phỉ Tiềm vuốt râu, suy nghĩ rồi nói: “Số lượng người không ít… Vậy thì, trước hết, hãy cho phát văn bản từ Thượng Thư Đài, rằng nếu có quan lại quê quán không ở Quan Trung, mà muốn đưa gia quyến đến Quan Trung, sẽ được nhận một khoản phí an cư, số tiền cụ thể sẽ căn cứ theo cấp bậc bổng lộc…”
Phỉ Tiềm viết một lệnh tay, truyền đến Thượng Thư Đài.
Những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền, thường không phải là vấn đề lớn. Như thế, phần lớn quan lại trung cấp và hạ cấp có thể tự do lựa chọn, tùy theo hoàn cảnh của mình mà định liệu.
Dù hiện nay hai miền Đông và Tây đang đối địch, nhưng giao thương chưa hoàn toàn bị cắt đứt. Những quan lại trung hạ cấp, nếu thực sự muốn đến Quan Trung, có thể đi theo các đoàn thương buôn, cũng không quá khó khăn.
Còn những người như Tuân Du mới là đối tượng cần đặc biệt quan tâm, và cũng là trường hợp phiền phức hơn cả.
"Thêm vào đó, Hữu Văn Ty đã lập riêng một cơ quan chuyên trách vận chuyển, chịu trách nhiệm kết nối và sắp xếp các tuyến đường chuyển vận, nhằm đối phó với tình huống khẩn cấp..." Phỉ Tiềm tiếp tục nói, "Còn con đường này, không cần phải đi theo thương đoàn nữa..."
Một lối đi mới cần được mở ra.
Phỉ Tiềm suy nghĩ. Thương đoàn có tính thời vụ, vào mùa mưa hay mùa tuyết họ đều không đi. Vậy nếu xảy ra tình huống đột xuất, chẳng lẽ lại để người ta đợi đến chuyến thương đoàn kế tiếp?
Hơn nữa, những người có thể theo thương đoàn thường là những người không có vấn đề gì, hoặc ít được chú ý. Còn những người gấp rút muốn rời đi thường là gặp phải phiền phức, và phiền phức này có thể trở thành gánh nặng cho thương đoàn, thậm chí có khả năng họ sẽ bị thương đoàn bán đứng...
Suy cho cùng, thương nhân ngày nào cũng cân nhắc lợi ích, nên một khi nhận thấy lợi ích của mình bị đe dọa, cái gọi là "gia quốc đại nghĩa" chưa chắc đã đủ nặng để thuyết phục họ, cho dù thương nhân ấy hàng ngày vẫn khoác lác ra vẻ oai phong thế nào đi nữa.
Hứa Chử đứng bên, khẽ ho khan rồi nói: “Chủ công... việc này, thuộc hạ có biết một con đường... nhưng e là không hoàn toàn hợp lẽ...”
"Con đường gì, nói ta nghe thử xem," Phỉ Tiềm nói.
Hứa Chử trầm ngâm một lúc, rồi thận trọng nói: “Chủ công, đất Sơn Đông xưa nay có nhiều kẻ du hiệp... nói là du hiệp, nhưng phần lớn chỉ là những kẻ nhàn rỗi, ngày thường nhận tiền để làm việc... chỉ có điều, nếu đã nhận tiền, đa phần họ giữ chữ tín…”
Có người giữ chữ tín, dĩ nhiên cũng có kẻ không giữ chữ tín. Điều này không chỉ riêng du hiệp, mà ở bất kỳ ngành nghề nào cũng vậy.
Phỉ Tiềm trước đây từng dọn dẹp bọn du hiệp ở Tam Phụ, vùng Quan Trung, vì chúng chứa chấp quá nhiều kẻ xấu. Dù du hiệp có tiếng trọng nghĩa khinh sinh, từng có những câu chuyện về việc đưa người yêu ngàn dặm… như chuyện Quan Vân Trường ngàn dặm một mình vượt trùng vây, thực ra bắt nguồn từ văn hóa du hiệp Hán đại.
Nhưng trong giới du hiệp, kẻ nhàn rỗi, lêu lổng, mỗi ngày không chèn ép kẻ này thì ức hiếp kẻ kia, hạch sách người buôn bán mới, hay đến ngồi quán mà không trả tiền suốt ngày... là không thiếu.
Vì vậy, để phát triển kinh tế Quan Trung, Phỉ Tiềm đã hạ lệnh thanh trừng những kẻ lêu lổng, không phân biệt kẻ tốt người xấu, trong lúc làm việc tất phải bỏ qua nhiều chi tiết.
"Đất Sơn Đông, đặc biệt là vùng Ký và Dự, phong trào du hiệp rất thịnh," Hứa Chử tiếp tục khi thấy Phỉ Tiềm không tỏ vẻ chán ghét hay phản đối, "Những người này thường lấy việc chống đối quan phủ làm vinh. Họ có quan hệ rộng, từ làng mạc đến quận binh, nhiều người quen biết nhau... Nếu gấp rút cần đi, tìm bọn họ, chắc chắn sẽ có những con đường bí mật tránh được trạm gác.”
Du hiệp cũng là con người, họ cũng cần ăn uống. Kẻ càng nổi tiếng thì phải nuôi dưỡng càng nhiều người. Vậy nên không ít người bề ngoài là đại hiệp chính trực, nhưng sau lưng lại làm những chuyện mờ ám. Dù thế nào, đây có vẻ cũng là một con đường khác, khác hẳn với thương đoàn. Những đại hiệp vì muốn giữ danh tiếng, có lẽ sẽ thực sự làm như lời Hứa Chử nói, đối đầu với quan phủ.
Quan phủ càng muốn bắt, họ càng ra sức bảo vệ, nhờ vậy mà càng có nhiều người đến tìm họ, góp phần làm cho họ càng trở thành "đại hiệp" hơn.
Phỉ Tiềm không quan tâm đến kết cục của những đại hiệp đó. Y chỉ cần bỏ tiền ra, rồi để họ đưa những người gặp tình huống khẩn cấp đến Quan Trung an toàn là đủ.
Nhưng việc này cần có cầu nối.
Phỉ Tiềm nhìn Hứa Chử, rồi chợt hiểu ra. Hứa Chử chính là cầu nối ấy...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
27 Tháng tám, 2020 23:30
Chương 1296 thanh hoàng thời điểm là lúc bị nạn châu chấu. Con xanh con vàng nên gọi thanh hoàng nha a nhũ
27 Tháng tám, 2020 20:30
Hi vọng bom k xịt :v
27 Tháng tám, 2020 18:31
may mà nay tôi cũng trốn ra nhậu, hê hê hê hê hê.
mai quỳ bàn phím có cái để giải trí
27 Tháng tám, 2020 17:53
Quăng 1 để báo. Tối mai tôi bạo bên này nhé.
Hôm nay tôi nhậu.... Hê hê hê hê hê hê hê hê
27 Tháng tám, 2020 12:01
Thằng đệ đệ nào đó của mã siêu với bàng đức mới đúng :v
27 Tháng tám, 2020 04:41
c1737 đá đểu vụ mấy nc kêu gào đòi nhân quyền cho hồng kông đây mà =))
26 Tháng tám, 2020 19:22
trư ca lên tiếng rồi. liệu một tiếng hót làm kinh người không đây.
25 Tháng tám, 2020 01:08
chắc do dịch nhầm thôi, chứ mã siêu nằm phơi xác rồi mà
25 Tháng tám, 2020 00:20
Chơi game còn có mã siêu trẻ, mã siêu già, mã siêu tết nguyên đán các thứ cơ mà. Thím cứ bình tĩnh XD
24 Tháng tám, 2020 22:57
Trò này tui chơi hoài.
Đùa chứ mấy bữa nay đầu óc không thích hợp để convert truyện nhiều não ông ơi!!!
Cho thư giãn mấy bữa đi...
24 Tháng tám, 2020 21:25
Các con nghiện của cvt đang đói thuốc mà chơi gì kỳ...-_-
24 Tháng tám, 2020 21:11
dòng thời gian nó có tính ngẫu nhiên mà cũng có tính tất nhiên mà. Giả sử xem như một con sông, biến số là có một nhóm người muốn vạch một đường làm thay đổi dòng chảy con sông. Nhưng bởi vì địa hình nên con sông thay đổi một đoạn rồi lại chảy về đúng con đường nó chảy qua trước đây.
24 Tháng tám, 2020 11:26
Em thằng mã siêu với bàng Đức ông ơi, con tác nhầm đấy, sau này nó đính chính lại
24 Tháng tám, 2020 10:41
mã siêu chết, mới dẫn đến tiên linh khương đại bại, hàn toại đầu hàng để diệt mã thị vs trấn áp khương nhân phản loại, giờ lại lòi đâu ra chi mã tặc do mã siêu vs bàng đức dẫn quân :))
24 Tháng tám, 2020 10:36
chấm hỏi
mã siêu chết dưới kí huyện sao dùng phép hồi sinh ở chương 1464 rồi???
23 Tháng tám, 2020 23:44
Bắc hải trịnh là trịnh huyền đấy a nhũ
23 Tháng tám, 2020 21:48
Nói một cách khác là tạm thời treo chương truyện bên này... Chờ nhiều làm tiếp....
Kakaka
23 Tháng tám, 2020 21:40
Mấy hôm nay tôi tìm mấy truyện yy đọc và làm cho nó thư giãn tinh thần.... Cầu anh em qua ủng hộ.... Chứ đấu trí mãi cũng nổ não.
https://truyen.tangthuvien.vn/doc-truyen/trinh-quan-ham-te
23 Tháng tám, 2020 21:32
truyện hay nhưng hành văn dở? có chuyện như vậy à
23 Tháng tám, 2020 21:05
một thanh niên cho hay...
23 Tháng tám, 2020 13:29
Vậy ý tác là thời Hán sơ cho đến Hán Vũ Đế, để đất nước đồng lòng thì phải có một cái gì đấy tụ hợp được nhân tâm (một cái để chĩa mũi dùi vào). Anh Phỉ chuẩn bị lấy cái gì ra đoàn kết lòng dân đây?
23 Tháng tám, 2020 13:10
Đi thám hiểm/hành quân trong rừng mà ỉa ngu cũng chết. Truyện phân tích chi hồ giả dã ra cho đúng bối cảnh thì chê. Vậy chắc bạn đọc YY tự sướng cho nhanh. Giờ sống ở thời chỉ hươu bảo ngựa mà không hiểu thì có *** mà thu phục tướng lãnh, đấu mưu đấu kế được.
23 Tháng tám, 2020 10:49
ngoài ra nhiều vấn đề với 1 số người là hiển nhiên là chắc hẳn phải vậy mới đúng nhưng chưa chắc đã hiểu hết nguyên nhân hậu quả tại sao lại vậy. ko rõ ràng những cong ngoặt trong đó. giống như đại não vậy nhiều khi nhìn một số vấn đề có thể thốt ngay ra đáp án nhưng để làm từng bước ra đáp án đó có khi trình bày nửa ngày không xong. cảm thấy nửa ngày đó là lãng phí thì người bên ngoài sẽ ko thể hiểu được tại sao lại có kết quả như vậy
23 Tháng tám, 2020 10:45
nói tác câu chương câu chữ thì t công nhận nhưng ví dụ mà bác nói thì chưa chính xác. ý nghĩa đoạn văn này thể hiện rằng nếu triệu vân đi cứu trương liêu thì những này quân bị coi như bỏ (chất luợng đồ sắt thời bấy giờ thì chỉ 2 đến 3 ngày dội mưa là sẽ bắt đầu han gỉ, cứu viện trương liêu ko có 5 7 ngày thời gian rất khó hoàn thành, trong khoảng thời gian này cũng ko thể bảo dưỡng trang bị). mà đồ sắt 1 khi đã han gỉ thì trừ khi đem đi đi nấu lại thành nước sắt chế tạo lại còn lại dù bảo dưỡng thế nào thì với kỹ thuật thời bấy giờ cũng xem như nửa phế liệu rồi. mà nếu chủ tướng bình thường sẽ chấp nhận bỏ đi những trang bị này vì một cái cứu viện có thể có có thể không sao. đây là chiến tranh là sinh mệnh ko phải trò chơi. mình ở thị giác thượng đế thì nhìn nhận vấn đề rất đơn giản nhưng phải đặt bản thân vào nội tâm nhân vật mới thấy hết được cái hay của truyện.
23 Tháng tám, 2020 09:45
đọc truyện này tac câu chương khó chịu thật kiểu như truyện kể về đi thàm hiểm khu rừng chẳng hạn, ng ta tối giản những chi tiết thừa tránh lan man vd như ỉa ntn chẳng hạn. dm đằng này tac cái gì cũng nhét vào kiểu như đoạn Triệu Vân xuất quân cứu Trương Liêu. đậu xanh nói cả về áo giáp sắt bị gjir xong phải bỏ gỉ mài mài... câu gần trăm chữ .... còn rất nhiều chỗ nữa. đọc thấy mạch truyện thì hay nhưng hành văn thì dở.
BÌNH LUẬN FACEBOOK