Mục lục
Quỷ Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này, Tào Thuần dẫn đại quân ra ngoài tập luyện dã chiến, mục tiêu dĩ nhiên là nhằm mục đích huấn luyện sát thực chiến.

Phiêu Kỵ Đại tướng quân , Phỉ Tiềm, từ Trường An một đường thẳng tiến đến Lũng Hữu, tin tức này vừa đến tai Tào Thuần liền gây cho hắn một cú sốc không nhỏ.

Tào Thuần, ít ra cũng là một tướng kỵ binh có danh tiếng, hắn có sự nhạy bén nhất định đối với lĩnh vực kỵ binh.

Trái lại, những tử đệ sĩ tộc Sơn Đông đối với việc Phiêu Kỵ quân tiến công Lũng Hữu chẳng hề mảy may quan tâm, cũng không thấy có gì đáng kinh ngạc. Dù là tám trăm hay chín trăm dặm, chẳng phải chỉ là cưỡi ngựa xa hơn một chút đó sao? Có gì lạ đâu mà phải bàn tán? Rồi không quên lẩm bẩm vài câu như “lao dân thương tài, tận binh độc vũ” (làm khổ dân, tốn tiền vô ích, chiến tranh quá đà).

Với các tử đệ sĩ tộc Sơn Đông, thứ họ quan tâm trước nhất luôn là Sơn Đông, sau đó mới đến những nơi khác. Ngay cả Quan Trung còn phải xếp sau mỹ nhân, rượu ngon.

Còn như việc đại Hán và thiên tử, với họ chẳng khác nào những vì sao xa xôi, nhìn thấy thì cũng tốt, còn không thấy cũng chẳng sao.

Nhưng đối với Tào Thuần thì không như vậy…

Ngoài vấn đề về tốc độ, với tư cách là một tướng kỵ binh, Tào Thuần hiểu rõ việc tập hợp mười hay hai mươi kỵ binh trong thoáng chốc là dễ dàng, nhưng khi số lượng tăng lên, thời gian tập hợp cũng kéo dài. Quân số càng lớn, vấn đề càng nhiều, việc chuẩn bị quân nhu càng phức tạp. Có khi phải mất một hai tháng mới tập hợp xong đại quân, vài tháng thậm chí nửa năm cũng là chuyện thường thấy!

Vậy mà Phiêu Kỵ quân tại sao có thể tập hợp nhanh chóng rồi xuất phát ngay lập tức?

Điều này làm sao có thể?

Càng nghĩ sâu, Tào Thuần càng cảm thấy bất an, nên mới dẫn kỵ binh ra khỏi thành Ngư Dương để tiến hành huấn luyện dã chiến, mục đích là tìm hiểu rõ những vấn đề này, rồi từ đó cải tiến theo góc độ sát với thực tế chiến trường.

Do đó, việc hành quân gấp không thể thiếu. Tào Thuần dẫn quân phi nước đại về phía trước, còn Hạ Hầu Thượng theo lệ cũ dẫn theo người áp tải quân nhu phía sau. Tào Thuần không yên tâm với năng lực thống lĩnh của Hạ Hầu Thượng, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.

Tào Thuần nghĩ rằng đại địch đã cận kề, áp lực từ Phiêu Kỵ quân quá lớn, nên dù Hạ Hầu Thượng có ngốc nghếch đến đâu cũng không thể phá hoại trong âm thầm, vì thế hắn tập trung hết tâm trí vào việc làm sao để cùng với thuộc hạ và kỵ binh Hồ mới chiêu mộ đạt được hiệu quả hành quân thần tốc giống như Phiêu Kỵ quân.

Nhưng điều mà Tào Thuần không ngờ tới chính là vấn đề không nằm ở Hạ Hầu Thượng, mà là ở Hạ Hầu Tử Giang…

Trong triều đại phong kiến, không thiếu những kẻ là con cháu của các gia tộc lớn, sẽ đến quân đội “học việc” rồi đắp thêm hào quang cho mình, chuyện này rất bình thường. Vậy nên dù Tào Thuần không thích Hạ Hầu Tử Giang, hắn cũng không nói gì, chỉ giao Hạ Hầu Tử Giang cho Hạ Hầu Thượng quản lý, với ý tứ rằng đây là người nhà Hạ Hầu, các người tự sắp xếp mà xử lý.

Nhưng vấn đề là, năng lực thống quân của Hạ Hầu Thượng thì…

Tào gia và Hạ Hầu gia, thân như huynh đệ.

Thân như huynh đệ nghĩa là, thực ra không phải huynh đệ máu mủ.

“Kẻ phản bội! Phản đồ nhà Hạ Hầu!” Hạ Hầu Tử Giang phẫn nộ hét lớn, dường như muốn tiếng gào của hắn vang đến tận đại trướng của Hạ Hầu Thượng.

Những hộ vệ đang canh giữ bên ngoài trướng của Hạ Hầu Thượng liếc nhìn nhau, nhưng im lặng không nói một lời.

Cái tên Hạ Hầu Tử Giang và Hạ Hầu Tử Tang, trong sử sách liền cái danh tự cũng không có, điều này đủ chứng tỏ thái độ của Tào Ngụy đối với hai kẻ này là: Chúng thậm chí không xứng có tên.

Đại đa số mọi người đều hiểu rõ rằng, Tào gia và Hạ Hầu gia hợp thì lợi, chia thì bại. Phần lớn thành viên của hai nhà đều hành động theo phương châm này. Nhưng vấn đề là, luôn có những kẻ tự cho mình là thông minh hơn người, ngỡ rằng mình đã phát hiện ra điều gì vượt trội.

Cái chết của Hạ Hầu Tử Tang không hề trở thành bài học cho Hạ Hầu Tử Giang. Thậm chí, Hạ Hầu Tử Giang còn nghĩ: “Chuyện đó thì liên quan gì đến ta? Tại sao Hạ Hầu Tử Tang chết rồi, ta lại phải thay thế hắn đến U Bắc?”

Tại sao?

Hắn không muốn!

Điều đó trái với mong ước của hắn!

Vì sao không ai muốn lắng nghe những gì hắn cần?

Hắn chỉ muốn tự do, chỉ là một chút tự do thôi. Chẳng lẽ yêu cầu nhỏ nhặt như vậy cũng không thể đáp ứng sao?

Sau khi trút giận một hồi, đầu óc của Hạ Hầu Tử Giang bắt đầu xoay chuyển. Hắn quyết định thay đổi cách diễn đạt.

“Những trái táo” là tình yêu, “cái mông” là sự nghiệp. Tình yêu cộng với sự nghiệp, ấy chính là quyền lực!

Nếu không ai thích nghe về “trái táo” và “cái mông”, vậy thay bằng tình yêu, sự nghiệp và quyền lực thì sao?

Hạ Hầu Tử Giang quyết định thử.

“Hiện nay, cơ nghiệp ít nhất cũng có một nửa là của nhà Hạ Hầu chúng ta! Hạ Hầu gia! Không phải để Tào gia một tay che trời! Ngươi là Hạ Hầu Thượng! Là họ Hạ Hầu, không phải họ Tào! Ngươi muốn đi liếm gót chân Tào gia, thì đừng lôi lão tử theo! Lão tử là người nhà Hạ Hầu!” Hạ Hầu Tử Giang gầm lên, “U Bắc trở nên thảm hại như thế này, không phải do nhà Hạ Hầu gây ra, mà là do Tào gia!”

Hạ Hầu Tử Giang đi vòng quanh trong lều, càng nói càng chắc chắn vào quan điểm của mình, như thể có kẻ đối đầu với hắn đang đứng trước mặt, càng tranh luận hắn càng hưng phấn. “Tào gia không dám đối đầu với Phiêu Kỵ quân, cho nên họ mới chiêu mộ Hồ kỵ! Nhưng Hồ kỵ thì có ích gì? Bọn họ căn bản không trung thành với chúng ta! Hôm nay họ nhận tiền của chúng ta, liều mạng cho chúng ta, nhưng ngày mai họ cũng sẽ nhận tiền của kẻ khác mà liều mạng cho kẻ đó!”

Phải nói rằng, trong thời loạn lạc, thiếu niên thường phải trưởng thành nhanh chóng. Dù tính cách của Hạ Hầu Tử Giang có phần ngỗ ngược, nhưng lời hắn nói cũng có chút đạo lý. Càng loạn lạc, lòng trung thành càng trở nên khan hiếm, và đối với kẻ không trung thành, đánh giá của người đời luôn là không cao.

“Bọn Hồ kỵ đó có thật lòng nghe lệnh chúng ta không? Thật là chuyện viển vông!” Hạ Hầu Tử Giang vung tay, lớn tiếng hô, “Chúng nó nhìn chúng ta như kẻ ngốc! Chúng chỉ muốn vơ vét tiền của chúng ta! Vậy tại sao chúng ta phải tử tế với chúng? Chúng chỉ là chó của chúng ta! Chúng phải biết ai là chủ nhân của mình! Các ngươi, đúng rồi, các ngươi hai người, vào đây! Ta có chuyện cần nói!”

Hai tên hộ vệ của Hạ Hầu Thượng đứng ngoài lều liếc nhìn nhau lần nữa, rồi bước vào trong lều, cúi đầu chào Hạ Hầu Tử Giang, “Thiếu lang quân có điều gì chỉ dạy?”

“Ta với Bá Nhân tướng quân (Hạ Hầu Thượng) không có thù oán gì. Chúng ta đều là người nhà Hạ Hầu, phải không?” Hạ Hầu Tử Giang vung tay mạnh mẽ, nhấn mạnh lời nói, “Người nhà Hạ Hầu! Không phải họ Tào! Ta biết các ngươi khó xử, nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều là người nhà Hạ Hầu! Hạ Hầu! Ta và Bá Nhân tướng quân tranh chấp, không phải vì điều gì khác, mà là vì danh tiếng của nhà Hạ Hầu!”

hộ vệ của Hạ Hầu Thượng cũng không khỏi sững sờ.

Sao lại dính dáng đến danh tiếng nhà Hạ Hầu nữa rồi?

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hạ Hầu Tử Giang.

Hạ Hầu Tử Giang chầm chậm bước đi trong trướng, gương mặt thoáng hiện vẻ lo âu, nói: “Phiêu Kỵ lợi hại, chính là nhờ kỵ binh tinh nhuệ! Phải nói, Phiêu Kỵ tung hoành nam bắc, đánh Hung Nô, bình Phù Dư, dù chúng ta có ở sau lưng bàn luận thiệt hơn, cũng không thể không thừa nhận, kỵ binh của Phiêu Kỵ quả thực xuất sắc! Đây không phải là tán dương người khác, làm giảm uy thế của mình, mà là chúng ta cần phải nhìn rõ sự chênh lệch! Chỉ khi thừa nhận sự khác biệt, mới có thể tiến bộ!”

Lời này… dường như có vài phần hợp lý?

Tào Tháo đã già.

Dù chưa già như thời Xích Bích trong sử sách, nhưng không thể ngăn cản những kẻ khác suy tính về việc sau khi Tào Tháo qua đời. Tào Tháo bây giờ nắm giữ cơ nghiệp rộng lớn, cho dù sau này Tào Phi kế vị, thì giữa các thúc bá huynh đệ chắc chắn vẫn phải định đoạt địa vị, phân chia lợi ích trong đó!

Tào Tháo tín nhiệm Hạ Hầu Đôn không cần bàn cãi, nhưng còn Tào Phi thì sao?

Tào Phi liệu có còn thân thiết và tin tưởng nhà Hạ Hầu như Tào Tháo chăng?

Và những người khác của Tào gia thì thế nào?

“Nhà Hạ Hầu chúng ta, chung quy vẫn là nhà Hạ Hầu!” Hạ Hầu Tử Giang nhìn chằm chằm vào hai tên hộ vệ của Hạ Hầu Thượng, nói: “Ta không nói con cái của Tào gia và tướng quân có gì sai, nhưng trong thời loạn thế này, quân quyền mới là gốc rễ! Cha ta nhờ công lao hơn người mà đứng vững dưới trướng Tào gia, mới có được địa vị như hiện nay! Nhưng lần này lên phía Bắc diễn luyện, nhà Hạ Hầu chúng ta đang làm gì? Hả? Đang làm gì? Đang lau giày cho con cháu Tào gia! Đang đưa cỏ khô cho ngựa! Đây có phải là việc mà con cháu nhà Hạ Hầu nên làm không? Làm những việc này, có thể đạt được công lao gì sao? Hả?! Chẳng lẽ sau khi trở về, người ta sẽ ban thưởng chỉ vì chúng ta lau giày sạch sẽ hay sao?!”

Trong trướng, dù là hộ vệ của Hạ Hầu Thượng hay hộ vệ của Hạ Hầu Tử Giang, đều không khỏi có chút khó xử.

“Hãy nghĩ mà xem, nếu chúng ta cứ nhục nhã rút lui như thế, làm tổn hại danh tiếng của nhà Hạ Hầu, khi tin tức truyền về, liệu Tào gia có thể lấy cớ này để tước bỏ quân quyền của chúng ta không? Dù sao chúng ta chỉ biết lau giày, đưa cỏ, thì cứ làm như thế suốt đời đi! Đến khi đó, nhà Hạ Hầu chúng ta còn gì nữa? Đây chính là dương mưu của Tào gia! Dương mưu! Họ muốn nhà Hạ Hầu chúng ta suốt đời, thậm chí đời con cháu, phải nghe theo sự điều khiển của họ! Phụ thân và các trưởng bối đã gây dựng cơ nghiệp này, sao có thể để chúng ta làm hỏng trong tay mình? Ta muốn xuất quân! Nhưng hắn sống chết không chịu! Vì thế, ta và Hạ Hầu Bá Nhân cãi nhau một trận. Nhưng hắn không tin, không nghe! Giờ ta hỏi các ngươi, ta nói có đúng hay không?!”

Hả?

Không phải vì chuyện “trái táo” sao?

Điều này khiến cho hộ vệ của Hạ Hầu Thượng hết sức ngạc nhiên, nửa tin nửa ngờ.

Hạ Hầu Tử Giang nói đến chỗ xúc động, thậm chí ánh mắt còn ẩn chứa vài giọt lệ, “Chư vị đều là người nhà Hạ Hầu, chúng ta cùng vinh thì vinh, cùng nhục thì nhục, lẽ nào không hiểu lý lẽ này? Ta xin các vị, theo ta một phen liều mạng, sau này phú quý chẳng phải cùng hưởng với mọi người sao? Lời đã hết, chư vị hãy suy nghĩ kỹ càng!”

Mọi người trong trướng không khỏi cảm thán. Đây…

Thật là bất ngờ! Thì ra Hạ Hầu Tử Giang lại lo lắng cho quốc sự như vậy, vì đại nghiệp nhà Hạ Hầu mà bận tâm, thật sự là đã xem nhẹ hắn trước kia rồi!

Nhìn thấy mọi người đều đang suy nghĩ, Hạ Hầu Tử Giang liền thừa cơ nói tiếp: “Tào Tử Hòa đang toan tính điều gì, ta không rõ, nhưng ta biết hắn từ lâu đã không coi trọng nhà Hạ Hầu chúng ta! Các ngươi ở U Bắc đã không ít thời gian, thái độ của Tào Tử Hòa đối với chúng ta như thế nào, chỉ cần không mù thì đều thấy rõ! Các ngươi hãy thử nghĩ xem, nếu sau này nhà Hạ Hầu mất quân quyền… không, để ta nói rõ hơn, nếu nhà Hạ Hầu mất quyền chỉ huy kỵ binh… Ha, kết cục sẽ ra sao, các ngươi không nghĩ kỹ lại sao? Hiện giờ có cơ hội, tại sao không tranh thủ giành lấy? Thế mà Bá Nhân tướng quân lại không cho phép! Các ngươi nói xem, ai đúng ai sai đây?!”

Hạ Hầu Tử Giang nói đến mức làm động lòng người, tất cả trong trướng ai nấy đều cảm động.

Những người con cháu nhà Hạ Hầu trên chiến trường này, tự nhiên đều gắn liền vinh nhục với hai chữ “Hạ Hầu.” Hơn nữa, Tào gia và Hạ Hầu gia vốn khởi nghiệp từ quân sự, ai nấy đều hiểu rõ tầm quan trọng của quân quyền. Hiện giờ Tào Tháo nắm quyền Thừa tướng, mà trong Tào gia và Hạ Hầu gia, ngấm ngầm đã bắt đầu nổi lên những cuộc đấu đá nội bộ, tranh giành lợi ích. Không còn sự đoàn kết như khi xưa khởi binh chống lại Đổng Trác.

Trên đất Trung Nguyên, kỵ binh là lực lượng chiến đấu mạnh mẽ nhất.

U Bắc là vùng đất duy nhất của quân Tào lấy kỵ binh làm chủ lực.

Hiện tại, ở Ký Châu và Dự Châu, các phe phái tranh đấu lẫn nhau, chỉ mong bắt được điểm yếu của đối thủ mà hạ gục. Cộng thêm việc trước đó đại quân Tào Tháo phải chịu nhục nhã khi đối mặt với kỵ binh của Phỉ Tiềm, buộc phải phòng thủ co rút, khiến tầm quan trọng của kỵ binh trong quân Tào càng trở nên rõ ràng. Rồi nếu suy ngẫm thêm, việc Hạ Hầu Đôn phái Hạ Hầu Tử Giang đến đây, liệu có phải là để tranh giành quyền kiểm soát kỵ binh với Tào gia?

Suy nghĩ thêm chút nữa…

Nhà Hạ Hầu gặp nguy, tức là con cháu nhà Hạ Hầu gặp nguy; con cháu nhà Hạ Hầu gặp nguy, nhà Hạ Hầu cũng vậy. Vì lợi ích tông tộc, cũng là vì lợi ích cá nhân, nhà Hạ Hầu cần phải nắm giữ kỵ binh, thậm chí cần đánh một trận lớn tại U Bắc, để các phe khác không còn gì để nói về việc nhà Hạ Hầu thống lĩnh quân ngựa!

Suy nghĩ như vậy, có vẻ hợp lý rồi!

“Nhưng vấn đề hiện tại là, Hạ Hầu Bá Nhân không đồng ý!” Hạ Hầu Tử Giang nhìn chằm chằm hai hộ vệ của Hạ Hầu Thượng, “Giờ các ngươi đã hiểu chưa? Ai mới là kẻ phản bội, hử? Ai mới thực sự là kẻ phản bội nhà Hạ Hầu?!”

Hai tên hộ vệ được Hạ Hầu Thượng phái đến giám sát Hạ Hầu Tử Giang nhất thời không biết nói gì.

“Giờ, nếu các ngươi cảm thấy tướng quân các ngươi có lý, thì không còn gì để nói, nhưng nếu không có lý…” Hạ Hầu Tử Giang lắc đầu, “Vậy thì đành phải làm khó các ngươi rồi!”

“thiếu lang quân, ngài muốn làm gì?” Hộ vệ của Hạ Hầu Thượng hỏi.

Hạ Hầu Tử Giang cười nói: “Yên tâm, không có gì đâu. Ta chỉ muốn xuất doanh thôi! Ta khác với chủ của các ngươi, nhà Hạ Hầu cần phải tự mình thống lĩnh quân đội! Đó mới là nhà Hạ Hầu!”

Hai tên hộ vệ của Hạ Hầu Thượng nhìn nhau, ngập ngừng, “Xin lỗi, chúng tôi nhận lệnh…”

“Vậy đành làm khó các ngươi rồi! Bắt lấy!” Hạ Hầu Tử Giang quát lớn, ngay sau đó, hộ vệ của hắn liền xông lên, dồn người của Hạ Hầu Thượng vào góc, rồi trói lại.

Nếu không phải vì lời nói của Hạ Hầu Tử Giang trước đó, chắc chắn hộ vệ của Hạ Hầu Thượng sẽ phản kháng, nhưng những lời lẽ của Hạ Hầu Tử Giang đã khiến họ do dự, dẫn đến việc họ bị trói mà không có chút kháng cự…

Trong bóng đêm tĩnh mịch, nơi cổng trại quân doanh bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Binh sĩ trực tại cổng doanh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nhóm hơn mười kỵ binh hộ tống Hạ Hầu Tử Giang tiến lại gần.

Binh sĩ trực doanh vô thức hỏi: “Các ngươi định làm gì?”

Dưới ánh sáng bập bùng của ngọn đuốc ở cổng trại, Hạ Hầu Tử Giang sắc mặt nghiêm nghị: “Phụng mệnh tướng quân, xuất doanh thám sát!”

Việc cử người đi do thám vào ban đêm không phải chuyện hiếm gặp, bởi lẽ trong chiến sự, đôi khi cả ngày lẫn đêm đều cần cử đội thám báo ra ngoài theo định kỳ. Thế nhưng, vấn đề nằm ở chỗ, hiện giờ không phải trong lúc giao chiến mà chỉ là huấn luyện. Mà việc đích thân Hạ Hầu Tử Giang xuất doanh để thám sát quả thật có chút lạ lùng.

Binh sĩ trực doanh cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa tay ra: “Nếu đã vậy, lệnh bài đâu?”

Hạ Hầu Tử Giang dẫn người tiến lên trước mặt binh sĩ, bất ngờ thổi một tiếng còi, lập tức có người xông lên khống chế binh sĩ trực doanh, một người khác bóp chặt cổ họng binh sĩ, không để hắn cất tiếng gọi.

Ánh mắt Hạ Hầu Tử Giang lộ vẻ hung ác, đảo mắt nhìn quanh: “Ai dám động đậy?!”

Đám binh sĩ ở cổng trại của quân Tào nhìn nhau bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hạ Hầu Tử Giang lạnh lùng nói: “Con cháu nhà Hạ Hầu, vinh quang là do ngựa chiến mà có! Rụt cổ trong doanh trại, thì tính là hảo hán gì?! Nếu các ngươi còn là hảo hán của nhà Hạ Hầu, không muốn trở thành trò cười của tông tộc khi trở về quê hương, không hy vọng chỉ còn là rùa rút đầu trong đây, thì ít nhất hãy ngậm miệng lại! Ai dám báo cho Tào tướng quân, đao của ta sẽ không nhận người đâu! Mở cổng doanh ra!”

Tên quân giáo do Tào Thuần cử đến trực cổng đã bị khống chế, mà Hạ Hầu Tử Giang lại lấy danh nghĩa nhà Hạ Hầu ra đe dọa, không có đại tướng nào đủ uy để trấn áp hắn tại chỗ. Đám binh sĩ trực cổng đều bị dọa đến ngây người, chẳng ai dám nói lời nào.

Lúc này, có kỵ mã từ phía sau được dắt ra, khiến binh sĩ trực doanh càng thêm tin rằng Hạ Hầu Tử Giang thật sự đã nhận được quân lệnh, hoặc nhà Hạ Hầu đang gặp phải chuyện lớn. Mấy binh lính nhỏ bé không hiểu nổi mưu toan của các đại nhân vật, chỉ biết ngây ngốc nhìn cổng doanh mở toang, đợi đến khi Hạ Hầu Tử Giang cùng đồng bọn cưỡi ngựa xông ra ngoài, mới vội vã chạy báo cho Tào Thuần theo lệnh của tên quân giáo đang ho sặc sụa.

Hạ Hầu Tử Giang cưỡi ngựa phóng ra khỏi doanh trại, hít sâu một hơi, như thể không khí lúc này ngọt ngào lạ thường.

“Thiếu chủ, chúng ta giờ đi đâu?” Hộ vệ của Hạ Hầu Tử Giang hỏi.

Hạ Hầu Tử Giang đưa tay chỉ về phía xa: “Đi tìm người Hồ bên kia mà lấy nhân mã!”

“Hả?” Hộ vệ của hắn ngạc nhiên.

“Ngươi không phải ngốc đấy chứ?” Hạ Hầu Tử Giang cười lớn: “Ngươi nghĩ chỉ dựa vào đám người này mà ta đi đánh trận ư? Chúng ta phải thu nạp thêm binh mã của người Hồ, sau đó dẫn quân đánh một bộ tộc nào đó! Khi đó, danh tiếng nhà Hạ Hầu sẽ lừng lẫy khắp nơi!”

Thực ra, Hạ Hầu Tử Giang đã tính toán kỹ lưỡng. Hắn sẽ tìm người Hồ, giống như cách vừa ép buộc quân giáo ở cổng trại, để bọn chúng theo mình. Sau đó dẫn quân tiến về phía tây, tìm một bộ tộc nhỏ lẻ mà đánh một trận. Thắng trận rồi, hắn sẽ có công trạng rõ ràng, à không, sẽ có lý do chính đáng để yêu cầu người Hồ dâng nạp cô gái mà hắn đã để mắt từ lâu.

Còn nếu thua ư?

Làm sao có chuyện thua được!

Hắn đã điều tra kỹ, phía tây không có đại quân của Phiêu Kỵ đóng thường trực, chỉ có vài trại nhỏ hoặc đồn canh. Nếu thấy quân số của hắn đông đảo, nhiều lắm cũng chỉ nổi lửa báo động, chẳng dám ra đánh. Nếu mấy tên lính gác nhỏ lẻ dám ra ngoài, thì nhân cơ hội đó mà tiêu diệt chúng, không phải lại càng thêm công trạng sao?

Giao chiến với đại tướng Phiêu Kỵ, Hạ Hầu Tử Giang không có gan. Nhưng đánh vài tên lính nhỏ của Phiêu Kỵ thì chẳng có gì khó khăn. Nếu không, há chẳng phải làm nhục chữ “Hạ Hầu” ư?!

Đây đúng là thắng lợi toàn diện, không, là thắng lợi gấp bội, mọi thứ đều nằm trong tay Hạ Hầu Tử Giang!

Hạ Hầu Tử Giang dẫn người, hùng dũng xông về phía trước…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Nguyễn Đức Kiên
04 Tháng năm, 2020 19:35
chuẩn bị đánh nhau to đến nơi rồi. tác này có vẻ cũng muốn end sớm thì phải.
lazymiao
04 Tháng năm, 2020 16:39
Cái giảng kinh chủ yếu là Phỉ ka ko muốn để Nho học tiến hóa lên Nho giáo, gông cùm Hoa Hạ - ý hắn là vậy, ý trc mắt có lẽ là kết dính, thống nhất đường lối lại bầy quan văn dưới trướng. Nói chung sau 1 thời gian chinh chiến, Phỉ muốn chậm lại để tiêu hóa thành quả, vỗ béo tập đoàn lợi ích và làm chút gì đó cho hậu thế.
Huy Quốc
03 Tháng năm, 2020 23:28
Càng đọc truyện này càng thích bàng thống, vừa giỏi mà vừa vui tính, hôm bữa đọc cái đoạn thích khách sợ ổng lại chết, hy vọng bàng thống sống tới cuối chuyện, ko có bàng thống thì có thể tiềm mắc mưu của tào rồi, mà giờ các thế lực ko chỉ nhắm tới tiềm mà cũng bắt đầu nhắm tới những ng bên tiềm, sống mà ngày nào cũng có đe doạ bị ám sát thấy ớn quá, ko biết sắp tới bên tiềm có tiêu hao ai ko
Huy Quốc
03 Tháng năm, 2020 23:24
Tất nhiên ko ai muốn đối thủ của mình ngồi không mà phát triển đơn giản v dc, ko hại ng khác thì sẽ hại mình, nên bây giờ bất kỳ thế lực mới nhú nào đều muốn nhắm vô tiềm, dù sao cõng nồi thì vẫn còn gương mặt tiêu biểu như tào tháo hay lưu biểu
quangtri1255
03 Tháng năm, 2020 23:22
các bác vào group FB Tàng Thư Viện xem nhé
nhuduydoan
03 Tháng năm, 2020 17:19
Bác quản trị sẵn gửi cho mình với. Fb Nhữ Duy Đoàn
Nhu Phong
03 Tháng năm, 2020 11:44
ông Đinh Quang Trí úp lên FB Tangthuvien đi ông....
cthulhu mythos
03 Tháng năm, 2020 10:43
bác quangtri sẵn cho tôi xin luôn ib fb Thanh Phong Tran thanks bác .
rockway
03 Tháng năm, 2020 10:08
Bác search face theo email [email protected] Thanks bác
Obokusama
03 Tháng năm, 2020 08:50
Lúc đầu đang còn nghi là lão Lưu Biểu cơ
Nguyễn Đức Kiên
03 Tháng năm, 2020 06:44
giang đông mới thực sự có lý do trọc phỉ tiềm bạn ơi. mục đích rất rõ ràng là ko phải ám sát phỉ tiềm mà chỉ đơn giản là phá hoại làm loạn. nếu là các phe khác làm thế chỉ chọc giận phỉ tiềm mà đứng mũi chịu sào đơn giản là tào tháo hoặc lưu biểu. nói chung các phe khác chọc xong là ăn hành vs phỉ mà giang đông chọc xong thì ít nhất trong ngắn hạn là chưa phải đối mặt phỉ tiềm chỉ cần toạ sơn quan hổ đấu. với lại phỉ tiềm cùng giang đông cũng ko phải ko có thù. nên nhớ tôn kiên là phỉ giết mặc dù giả danh lưu biểu. nhưng cái kim trong bọc lâu ngày ắt lòi ra.
quangtri1255
02 Tháng năm, 2020 23:04
ib fb để ta gửi hình chụp qua
Nguyễn Minh Anh
02 Tháng năm, 2020 22:06
ta ko thấy phe bên Giang Đông có lý do gì gửi người tới ám sát Phỉ Tiềm
rockway
02 Tháng năm, 2020 19:04
Bác nào có bản đồ các thế lực đến thời điểm hiện tại không. Cảm ơn :d
trieuvan84
02 Tháng năm, 2020 13:38
Thực ra là bộ tộc Hoa thuộc sông Hạ, để phân biệt với Thần Nông ở phía Nam, Xi Vưu và Hiên Viên. Hạ là quốc gia cổ đầu tiên của người Hoa thống nhất được vùng Nam sông Hoàng Hà (Hạ Hà), phân biệt với các bộ tộc nằm ở phía Bắc con sông (Hà Bắc). Sau chiến tranh của các bộ tộc thì gom chung lại thành tộc Hoa, Hạ quốc và các tiểu quốc cổ xung quanh. (Ngô, Việt, Sở, Tần, Yến, Thục, kể cả phần Hồ Nam, lưỡng Quảng đều bị xem là ngoại quốc, chỉ bị xáp nhập về sau). Tính ra xứ đông Lào cũng có máu mặt, từ thời Thần Nông tới giờ vẫn còn tồn tại quốc hiệu :v
trieuvan84
02 Tháng năm, 2020 13:28
Trong nội bộ Nho gia thực ra cũng không có thống nhất mà là chèn ép lẫn nhau. thực ra cái Bảo giáp mới là động cơ để bị am sát: thống kê dân cư và tăng cường giám sát ở địa phương
trieuvan84
02 Tháng năm, 2020 13:24
Sĩ tộc giang nam. không loại trừ là Tôn Quyền ra lệnh qua Trương Chiêu mà vượt quyền Chu Du
Nguyễn Đức Kiên
02 Tháng năm, 2020 12:45
các ông nói người giang lăng là chu du sắp đặt hay thế lực khác.
xuongxuong
02 Tháng năm, 2020 11:23
Mấy con tốt chờ phong Hậu ấy là Chèn ép Nho gia cầu chân cầu chánh hay ngắn gọn là tạo Triết học; bình dân thi cử; Colonize;...
xuongxuong
02 Tháng năm, 2020 11:18
Tiềm như ván cờ đã gài đc xa mã hậu đúng chổ, tượng cũng trỏ ngay cung vua, chốt thì một đường đẩy thẳng thành hậu thứ hai là ăn trọn bàn cờ. Không đánh ngu thì không chết, chư hầu chỉ còn nước tạo loạn xem có cửa ăn không thôi.
xuongxuong
02 Tháng năm, 2020 09:43
Diễm Diễm lâm nguy, hu hu.
Nhu Phong
02 Tháng năm, 2020 08:54
Một trong những nguồn mà tôi tìm đọc trên Gúc gồ nghe cũng có lý nè: Danh từ Hoa Hạ là 1 từ ghép có nguồn gốc là địa danh khởi nguồn của dân tộc đó, Người Hoa ngày nay tự cho tổ tiên họ gổc sinh sống ở ven núi Hoa thuộc tỉnh Thiểm Tây và sông Hạ thuộc tỉnh Hồ Bắc ngày nay. (Dân núi Hoa sông Hạ). Vì vậy dân tộc của họ xưng danh là "Hoa Hạ" có nghĩa là đẹp đẽ, gợi nhớ đến nhà nước Hạ cổ của họ. Dân tộc Hoa Hạ còn có 1 tên gọi khác là dân tộc Hán, danh từ "Hán" xuất hiện từ khoảng thế kỉ III TCN xuất phát từ nhà Hán, một triều đại kế tiếp của nhà Tần. Người Hoa coi thời gian trị vì của nhà Hán, kéo dài 400 năm, là một trong những giai đoạn vĩ đại nhất trong toàn bộ lịch sử của họ. Vì thế, đa phần người Hoa ngày nay vẫn tự cho mình là "người Hán", để vinh danh dòng họ Lưu và triều đại mà họ đã sáng lập ra. ( Trước có độc giả nói là "Hãn" nên đọc phần này để bổ trợ kiến thức). Người Hoa cổ đại vốn sống ở khu vực Trung Á, sống kiểu du mục, chăn nuôi gia súc lớn, đến khoảng 5000 năm TCN thì họ mới bắt đầu tiến xuống phía nam ( khu vực lưu vực sông Hoàng Hà ngày nay). Ở đây với điều kiện tự nhiên thuận lợi, đất đai mầu mỡ, đồng bằng rộng lớn do có sông Hoàng Hà bồi đắp nên tổ tiên của người Hoa đã bỏ lối sống du muc, chuyển sang sống định cư và canh tác nông nghiệp với các loại cây trồng và vật nuôi phù hợp với khí hậu, thổ nhưỡng của vùng ôn đới lạnh, khô ở đồng bằng Hoa Bắc ( vì thế các học giả gọi văn hóa Hán là văn minh nông nghiệp khô), điều này đã chứng minh qua các nghiên cứu khảo cổ và dân tộc học được chính quyền Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa công bố và thừa nhận. Bắt đầu từ 'cái nôi' Hoàng Hà mà người Hoa cổ đại đã gây dựng nên văn minh Trung Hoa rực rỡ, với những nhà nước đầu tiên là Hạ, Thương, Chu. Lãnh thổ của họ thời này chỉ nằm trong phạm vi miền bắc và trung Trung Quốc ngày nay, (Vùng đất này về sau người Hán tự gọi là Trung Nguyên để đề cao vai trò của nó trong lịch sử Trung Quốc). Trải qua khoảng 1500 năm đến khi Tần Doanh Chính xưng đế lãnh thổ của Hoa tộc mới được mở rộng đáng kể về phía nam, lấn chiếm lưu vực sông Dương Tử, đồng hóa các dân tộc nhỏ hơn để mở mang bờ cõi, hình thành nên đế quốc của riêng họ, danh từ "Trung Quốc" được hiểu như 1 quốc gia rộng lớn bắt đầu từ đây, đến mãi đời nhà Thanh về cơ bản lãnh thổ của Hán tộc mới giống hiện nay, trải dài gần 10 triệu km2 với gần 1,4 tỉ người. Như vậy, rõ ràng văn hóa Hán có nguồn gốc du mục, sau đó là nền nông nghiệp ở xứ lạnh, khô, khác xa với văn hóa Việt cổ vốn mang tính chất nông nghiệp lúa nước ở xứ Nhiệt đới ẩm gió mùa. Đây là sự khác biệt về cội rễ giữa nền văn hóa Việt và văn hóa Hán
Nguyễn Minh Anh
02 Tháng năm, 2020 01:00
ko thể ép tác giả như vậy được, vì dù sao cũng là viết cho người hiện đại đọc, nhiều thành ngữ điển cố còn chưa xảy ra vẫn phải lấy ra dùng mà.
Cauopmuoi00
02 Tháng năm, 2020 00:55
tác hơi bị nhầm chỗ này
Cauopmuoi00
02 Tháng năm, 2020 00:54
ý là nhắc đến hoa hạ thì người nghe main nói sao hiểu dc đấy là nói về đất hán nhân ấy
BÌNH LUẬN FACEBOOK