Mục lục
Quỷ Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lư Dục bối rối, không biết phải làm sao.

Lư Dục còn trẻ, vừa mới vào Trực Gián viện, chưa từng gặp qua những nhân vật như Trương Thôn, nên càng không có kinh nghiệm đối phó. Hơn nữa, Lư Dục vốn là người ngay thẳng, tuy cũng từng đến Thanh Long tự biện luận với người khác, nhưng khi biện luận trên cao đài, mỗi người đều nói rõ từng đoạn, không ai như Trương Thôn cướp lời giữa chừng. Mỗi khi Lư Dục muốn lên tiếng, Trương Thôn đã nhanh chóng lớn giọng lấn át, rồi lại ném ra hàng loạt câu hỏi, khiến Lư Dục như bị nghẹn lời, không biết đối đáp ra sao.

Trương Thôn ngày càng đắc ý.

Quần chúng vây quanh bàn tán rì rầm.

“Có vẻ hắn nói cũng có lý…”

“Lý lẽ cái khỉ gì chứ!”

“⊙_⊙ Ý là sao?”

“Không hiểu à? (¬_¬)”

“À… thật sự là không hiểu…”

“Ngươi có kiếm, rồi có kẻ cướp kiếm của ngươi đi giết người, ngươi chịu trách nhiệm hay kẻ kia?”

“Sao lại là ta chịu trách nhiệm? Tất nhiên là kẻ kia rồi!”

“Đấy, thế mà hắn bảo, vậy cũng tính cho Phiêu Kỵ…”

“Hả? Vậy sao lúc nãy ngươi còn cổ vũ cho hắn?”

“Khụ khụ! Này, đừng nói thế chứ… Ta không cổ vũ, thì hắn dám hung hăng thế sao? Hắn không hung hăng, thì làm sao có trận đấu này hay đến vậy?”

“…”

Kẻ kia lặng lẽ quay đi, lại thấy người bên cạnh đang vỗ tay tán thưởng…

Lư Dục nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng tiếng cười nói xung quanh cứ liên tục cắt ngang. Hắn thiếu kinh nghiệm đối phó với tình huống này, lại thêm danh tiếng không vang dội như Trịnh Huyền, không đủ sức chế ngự cục diện. Nhìn thấy Lư Dục đỏ mặt, mọi người càng hả hê cười đùa, gây náo động không ngừng.

Đám đông này không hẳn có ác ý với Lư Dục, mà chỉ đơn giản là vì thích xem trò vui. Một phần vì lòng ganh ghét với chức vị của Lư Dục, còn bọn họ chỉ là dân thường. Cũng có những kẻ đầu óc rỗng tuếch, nghe ai nói gì cũng vỗ tay tán thưởng theo.

Thực ra, sự việc Tây Vực, đối với những quan chức trung thượng tầng hoặc những ai hiểu về chính trị, đều có thể nhận ra vấn đề thực chất. Chính trị mà không phải là sự trao đổi lợi ích, nhượng bộ lẫn nhau, đấu đá mưu mô, thì còn gọi gì là chính trị? Nếu chỉ biết đánh giết hay yêu đương, thì chẳng khác nào biến chính trị thành phim thần tượng! Kiếm đeo bên hông, quét ngang thiên hạ vô địch, miệng khẽ cười, từ lão thần tiên tám mươi đến thiếu niên mười tám đều đua nhau tìm đến, bất kể là thần thánh hay tổng tài, lính đặc nhiệm hay pháp y, tất cả đều quay ra… yêu đương!

Lư Dục càng lo lắng, đầu óc càng rối ren, lý lẽ càng thêm mơ hồ, không thể nói nên lời, càng không thể phản biện lại khí thế áp đảo của Trương Thôn…

Đám đông càng nhìn, càng cười lớn, bầu không khí càng thêm náo nhiệt.

Khi tình hình dường như không thể kiểm soát, bỗng một tiếng quát lớn từ ngoài đường vọng vào: “Các ngươi đang làm gì đó?! Đây là công đường mà các ngươi dám làm loạn sao?!”

Nếu âm lượng của Lư Dục chỉ là một, thì của Trương Thôn là ba, nhưng tiếng quát mới đến ít nhất phải là năm. Người còn chưa xuất hiện, tiếng quát đã khiến mọi người trong ngoài công đường đều phải rùng mình kinh hãi.

Thập bội âm lượng trở lên ư? Vậy thì phải đi hỏi Trương Tam gia rồi…

Quần chúng vội quay đầu lại, liền thấy Nỉ Hành đang sải bước lớn đến, gương mặt đầy vẻ giận dữ. Hắn lớn tiếng quát:

“Ai dám la lối trên công đường?! Kẻ nào lớn gan đứng ra!”

“Ồ, Nỉ Chính Bình tới rồi!”

“Tặc tặc, trận này lại càng thêm thú vị…”

“Suỵt! Im miệng!”

Đám đông vây quanh lập tức im lặng, đồng thời nhanh chóng tách ra hai bên, làm thành một lối đi, ai nấy đều giả vờ như mình chẳng liên quan, kiểu như “ta chỉ là đi ngang qua”, “vừa tình cờ ghé thăm”, hoặc “chỉ đến đây vì việc vặt”, đưa Trương Thôn ra trước mặt Nỉ Hành.

Nỉ Hành đưa mắt quét nhìn quanh một lượt, rồi dừng lại ở Trương Thôn.

Mũ vàng nạm ngọc, đai ngọc trắng, quạt vẽ họa tiết vàng…

“Hừ!”

Nỉ Hành hừ lạnh một tiếng, tiếp tục sải bước tiến tới.

Quần chúng xung quanh vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Trương Thôn nuốt nước bọt.

Những người đứng ngoài công đường nhận ra Nỉ Hành, mà bản thân Trương Thôn cũng nhận ra hắn. Nỉ Hành, tự Chính Bình, nổi danh thiên hạ là đại biện luận sư của Thanh Long Tự, ai mà không biết chứ?

Hắn chẳng phải đang ở Thanh Long Tự sao? Tại sao lại đến đây?

Việc này ngoài dự liệu hoàn toàn… Hắn đến đây để làm gì?

Khi Trương Thôn còn đang bối rối, chưa kịp nghĩ ra đối sách, thì Nỉ Hành đã sải bước lớn đến trước mặt, nhìn Trương Thôn từ trên xuống dưới, rồi lạnh lùng hỏi:

“Ngươi là Trương gia tử? Ngươi muốn dâng tấu lên Phiêu Kỵ Đại tướng quân?”

“Ừm… dạ…” Trương Thôn liếc nhìn quanh, thấy đám con cháu sĩ tộc theo mình đến nay đều cúi đầu, giống như đàn chim cút, không ai dám lên tiếng, khiến lòng hắn không khỏi chột dạ. “Phải, chính tại hạ…”

“Tấu chương đâu?!” Nỉ Hành quát lớn, “Mang ra đây ta xem!”

“Việc này…” Trương Thôn quay đầu lại, “Cái này…”

“Tấu chương ở đây.” Lư Dục bước tới, trình dâng tấu chương lên cho Nỉ Hành, “Ra mắt Nỉ huynh.”

“Ừm.” Nỉ Hành nhìn qua Lư Dục một lượt, chỉ khẽ gật đầu rồi nhận lấy tấu chương, bắt đầu đọc.

Trương Thôn vô thức nuốt khan, đột nhiên hắn nhận ra âm thanh nuốt nước bọt của mình vang lên rõ ràng đến mức chính bản thân cũng nghe được…

Nỉ Hành đọc tấu chương rất nhanh, nhưng đối với Trương Thôn, thời gian dường như trôi qua vô cùng chậm chạp. Hắn tự nhủ trong lòng: “Phải bình tĩnh! Phải đứng vững!” Trương Thôn tự động viên mình, chỉ cần vượt qua cửa ải này, nhất định mọi việc sẽ thuận lợi!

Vừa rồi đã khiến Lư Dục bại trận tơi bời, giờ phải tranh thủ thắng luôn cả Nỉ Hành. Nếu đánh bại được hắn, chẳng phải sẽ…

Ôi trời!

Nghĩ đến tương lai tươi sáng trước mắt, tim Trương Thôn không khỏi đập thình thịch, lưng hắn vô thức thẳng lên một chút, cố gắng giữ vững khí thế.

Nhưng khoan đã, Nỉ Hành chỉ là một viên chức của Thanh Long Tự, không phải người của Trực Gián viện, làm sao hắn có quyền xem tấu chương của ta chứ? Nghĩ tới đây, Trương Thôn bỗng giật mình, liền nghiêng mắt nhìn sang Nỉ Hành, đúng lúc Nỉ Hành cũng liếc nhìn hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, Trương Thôn theo phản xạ tránh né ánh nhìn của Nỉ Hành.

Hả? Không đúng, sao ta lại né tránh? Chết tiệt! Trương Thôn lập tức quay đầu nhìn lại, nhưng Nỉ Hành đã thu lại ánh mắt, tiếp tục đọc tấu chương.

Việc này…

Hay là đợi hắn đọc xong, ta sẽ bất ngờ vạch trần điểm này?

Ừ, nhất định có thể khiến Nỉ Hành trở tay không kịp!

Haha, trận này lại chắc thắng rồi…

“Trương gia tử! Đây là thứ gì? Ngươi muốn dâng tấu gì đây?!” Trương Thôn chưa kịp tận hưởng khoảnh khắc đắc ý thì Nỉ Hành đột nhiên nổi giận, hướng về phía Trương Thôn gầm lên: “Khổng Tử có dạy: ‘Trung thần chi gián, hữu ngũ nghĩa yên!’ Thứ nhất là Khước gián, thứ hai là Tráng gián, thứ ba là Giáng gián, thứ tư là Trực gián, thứ năm là Phong gián! Đều phải tùy vào chủ nhân mà thi hành! Ta hỏi ngươi! Lời gián của ngươi thuộc loại nào?!”

Tiếng quát của Nỉ Hành như sấm rền, như muốn nhấc bổng nóc nhà Trực Gián viện!

Không chỉ đám người dưới công đường vội cúi đầu né tránh, mà cả đám gia nhân đứng ngoài cũng bị dọa cho một phen, rón rén lùi bước, tránh xa khỏi nơi này.

“Ta… ta đây dĩ nhiên là Trực gián…” Trương Thôn chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, nhưng vẫn cố gắng giữ khí thế mà đáp, “Đây là Trực Gián viện, chẳng lẽ không phải là nơi để Trực gián sao? Còn nữa, Nỉ Chính Bình ngươi…”

“Ngươi dám nói đây là Trực gián?!”

“Được, cứ coi như ngươi là Trực gián! Vậy thì tại sao trong tấu chương ngươi lại viết đầy những ‘ta nghe nói’, ‘ta được biết’, ‘tiền nhân nói’, ‘tục ngữ rằng’?! Thế nào là Trực gián?! Trực gián là ngươi toàn dựa vào nghe ngóng, lời gió thoảng sao?!” Nỉ Hành chẳng chút nể nang, cầm tấu chương của Trương Thôn lên lắc lắc, gần như đập vào mặt hắn, “Ngươi có học Khổng Mạnh hay chưa?! Ngươi có hiểu Trực gián là gì không?! Ngươi gọi đây là Trực gián, nhưng cả bài lại chỉ toàn lời đồn thổi! Đây gọi là Trực gián ư?!”

Mặt Trương Thôn lúc đỏ lúc trắng, lúng túng nói: “Ta… ta đây chính là Phong gián…”

“Ngươi lại dám nói đây là Phong gián?! Ngươi tưởng chữ ‘Phong’ nghĩa là ‘gió thổi’ sao? Ha ha ha! Phong gián là lời khéo léo uyển chuyển! Chứ không phải là dùng lời gió thoảng, nghe đâu nói đấy! Nào nào, ngươi còn định sửa tấu chương thành loại gián nào nữa? Cứ nói hết ra đi!” Nỉ Hành cười nhạo Trương Thôn không thương tiếc, “Nhìn ngươi đầu đội mũ quan, thân mặc cẩm bào, trông dáng vẻ thư sinh vậy mà lại không thông kinh thư, chẳng hiểu điều nghĩa lý, há chẳng phải trò cười thiên hạ ư? Ngươi nói xem! Ngươi theo học ai? Do đâu mà nên người? Ta đây cũng muốn biết xem sư phụ ngươi là nhân vật gì mà dạy ra được một kẻ như ngươi!”

“Ta…” Mặt Trương Thôn trắng bệch, sau lại đỏ bừng như gan heo, lắp bắp không nói thành lời.

Hắn nào dám nói ra thầy mình là ai?

Bên dưới, đám người trao đổi ánh mắt, cười thầm không dứt, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.

“Còn nữa! Luật Trực gián của Phiêu Kỵ Đại tướng quân không phải là để hạn chế các ngươi tiến gián, mà là để quy định rõ ràng văn từ trong tấu chương!” Nỉ Hành giơ tấu chương của Trương Thôn lên, lắc lắc như thể đang phủi bụi, “Nhìn kỹ lại tấu chương này, cả bài đều là lời đồn thổi! Không có chứng cứ, không có kết luận cụ thể! Tây Vực loạn đến mức nào? Loạn tới mấy huyện, mấy xã? Dân chúng chịu khổ bao nhiêu? Số người chết bao nhiêu? Lã Bố phạm tội gì, vi phạm điều luật nào? Tội của Phiêu Kỵ Đại tướng quân là gì? Tất cả đều không có! Toàn bộ bài gián chỉ là ‘ngươi nghe nói’, ‘ngươi cho rằng’! Đây gọi là Trực gián sao?! Trực gián phải có chứng cứ, phải nói thẳng vào vấn đề!”

Nỉ Hành khinh bỉ nhìn Trương Thôn, cái gì cũng là “ngươi cho rằng”, “ngươi nghe nói”, vậy sao không lên trời mà nói cho xong?!

“Thêm nữa, tấu chương phải có giải pháp! Có hỏi thì phải có đáp! Vì sao mà có, làm sao mà có, muốn làm gì, làm thế nào để giải quyết!” Nỉ Hành tiếp tục lắc tấu chương của Trương Thôn, “Ngươi nhìn xem, cả bài chỉ toàn là câu hỏi, không có một câu trả lời! Ngày xưa Sở Vương muốn du ngoạn Kinh Đài, Trực gián không được chấp nhận, Tử Tây dùng Phong gián khuyên Sở Vương mà đưa vua về. Khổng Tử khen ngợi Tử Tây rằng, lời gián của hắn thấm đến mười dặm, lưu truyền đến trăm đời sau! Đó mới gọi là gián! Có hỏi phải có giải đáp! Ngươi xem tấu chương của ngươi có gì?! Ta xem mà cảm thấy dơ bẩn mắt mình, phải tìm nước sạch rửa cho sạch! Ngươi còn dám dùng những lời lẽ bẩn thỉu này để hãm hại Phiêu Kỵ Đại tướng quân sao?!”

Trương Thôn lúng túng không thốt nên lời, mồ hôi như mưa, “Ta… cái này…”

“Cái này cái nọ gì?!” Nỉ Hành tức giận tiến sát Trương Thôn, gầm lên: “Huống chi Phiêu Kỵ đã có định luật, bất cứ tấu chương hay chiến lược nào đều có thể mang tới Thanh Long Tự, lên diễn đàn cao đàm, bàn luận rộng rãi! Nếu là diệu kế khả dụng, lập tức được thu nhận, tất sẽ có phong thưởng! Còn kẻ nào tụ tập dân chúng mà gây rối bên ngoài, nhẹ thì bị phạt, nặng thì chịu lao dịch! Ngươi nếu có diệu kế có thể chế ngự Tây Vực, cớ sao không lên cao đài Thanh Long Tự mà thảo luận rộng rãi, hửm?! Tại sao lại đến đây mà tụ tập gây loạn? Ý đồ của ngươi là gì?! Tội trạng của ngươi phải luận thế nào?!”

Trong lòng Nỉ Hành rất rõ ràng, thậm chí còn rõ hơn cả khi hắn ở Sơn Đông.

Trong mắt Nỉ Hành, con người có thể bất cứ lúc nào biến thành các dị thú, hóa thành quỷ quái, hoặc biến thành một cái miệng lớn chạm trời chạm đất. Nhưng thứ có thể kiềm chế họ không trở thành quái vật chính là luật pháp.

Luật pháp không phải là những lời đồn, nghe ngóng, hay cảm nhận cá nhân, mà là những điều được ghi chép cụ thể, vững chắc như sắt đá.

Ở đất Trường An, những quái vật trong mắt Nỉ Hành đã giảm đi rất nhiều.

Bởi vì xung quanh lúc nào cũng có những điều luật ràng buộc, ngăn không cho con người trở thành quỷ quái, biến thành dị dạng.

Luật pháp chính là sợi dây thừng, là giới hạn, ràng buộc con người không vượt qua biên giới để hóa thành quỷ.

Ví như hút thuốc, uống rượu, điều đó không thành vấn đề. Nhưng nếu quá độ mà thành nghiện thuốc phiện, hay say rượu đến mức mất tự chủ, đó đã là vượt quá giới hạn. Đọc sách, ăn cơm, đi vệ sinh đương nhiên không vấn đề gì, nhưng nếu đọc sách lậu, cướp cơm của người khác, hoặc giữa phố mà làm chuyện bất nhã, thì đó là quá mức.

Những điều ấy có thứ không thể vượt qua, có thứ không được vượt giới hạn.

Con người cần luật pháp và giới hạn.

Có luật pháp và giới hạn, mới được gọi là con người.

Cũng giống như người phải mặc y phục, còn thú vật thì không cần.

Nhưng đôi khi con người cũng cởi bỏ y phục, mà thú vật lại khoác lên mình y phục.

Giống như khi Nỉ Hành ở Sơn Đông, một thế giới đảo lộn, nơi mọi thứ đều có thể xảy ra, và mọi người đều có thể hóa thành quái vật.

Trường An thì bình thường hơn nhiều.

Người đi trên đường phần lớn là người thật, và đã lâu Nỉ Hành không thấy quỷ quái, hay người đột nhiên hóa thành quỷ.

Vì ở Trường An Tam Phụ, có luật pháp, có giới hạn.

Nỉ Hành rất vui khi ở Thanh Long Tự, bởi hắn có thể cùng người khác bàn luận kinh điển, tranh biện. Chứ không phải đối diện với quỷ quái, mà cả hai đều chán ghét nhau. Nhưng tâm trạng tốt này đã bị Trương Thôn phá hỏng.

Vì Nỉ Hành nhận ra rằng Trương Thôn đã hóa thành quái vật ngay tại Thanh Long Tự…

Trương Thôn đã vượt qua giới hạn, đã bước qua lằn ranh.

Vì vậy, Nỉ Hành mang theo cơn giận mà tới, ánh mắt trừng trừng nhìn Trương Thôn.

Mặc dù Trương Thôn đội mũ vàng viền ngọc, mặc áo lụa là, thắt đai ngọc, nhưng trong mắt Nỉ Hành, hắn đã không còn là người.

Nỉ Hành không thấy sợ, chỉ cảm thấy hắn xấu xí.

Hắn nhìn quanh, thấy đám người dưới công đường, có lúc biến thành người, có lúc lại thành quỷ, liền hừ một tiếng, không thèm nhìn nữa.

Trước đây, khi còn ở Sơn Đông, hắn từng sợ những quỷ quái này. Hắn cho rằng con người không thể đối đầu với quỷ quái, nên hắn trốn tránh, hắn im lặng, và thậm chí cố gắng nói lý với chúng, giải thích rõ ràng, nhưng sau cùng hắn phát hiện ra rằng, quỷ quái không thể nói lý. Bởi khi người đã biến thành quỷ quái, lời nói của chúng chỉ là những thứ kỳ quái, không còn là tiếng người nữa. Đôi khi những lời nói của con người khiến quỷ quái phản ứng, đó chỉ là do cảm xúc của người nói ra làm chúng vui mà thôi.

Giờ đây, Nỉ Hành không còn sợ quỷ quái nữa, bởi hắn phát hiện ra rằng, quỷ quái thật ra còn sợ con người!

Trương Thôn á khẩu không biết nói gì, mồ hôi nhỏ giọt như mưa, “Ta… cái này…”

“Cái này cái nọ gì?!” Nỉ Hành nổi giận, bước tới gần Trương Thôn hơn, ánh mắt như muốn xuyên qua, “Huống hồ Thanh Long Tự đã có quy luật rõ ràng, tất cả đều khắc lên hai bên cửa chính! Ngươi đừng bảo là mắt mù không thấy gì!”

“Ta…” Trương Thôn lắp bắp không trả lời được câu nào. Hắn bỗng cảm thấy sợ hãi, bởi ánh mắt Nỉ Hành không như đang nhìn thẳng vào hắn, mà như đang nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó phía trên trán hắn, ánh mắt như của một kẻ điên.

Liệu có thể cãi lại một kẻ điên sao?

Hơn nữa, liệu hắn có thể nói với Nỉ Hành rằng hắn không có tiền để nộp phí thuê sân khi ấy không?

Thấy Trương Thôn lúng túng không nói nên lời, Nỉ Hành liền giũ mạnh tờ tấu chương, “Tờ tấu chương này, toàn là nghe đồn đoán mò, không có căn cứ thực tế! Không bằng chứng, không giải pháp! Vậy nên bị bác bỏ!”

Nỉ Hành ném tờ tấu chương vào lòng Trương Thôn, “Ngươi có ý kiến gì không?”

Trương Thôn hai tay ôm lấy tờ tấu chương, như đang ôm một vật nặng ngàn cân, mồ hôi rơi lộp độp, “Không… không có ý kiến…”

Trương Thôn cảm thấy sợ hãi, cũng có phần hối hận.

Sớm biết vậy thì lúc trước…

Tinh thần Trương Thôn suy sụp, định vội vàng rời đi. Nhưng chưa kịp bước đi hai bước, hắn đã nghe Nỉ Hành quát lớn, “Đứng lại! Lời của ta còn chưa nói xong, ngươi định đi đâu?!”

Chân trước của Trương Thôn vừa bước ra, liền đứng khựng lại, rồi như bị cứng đờ, hắn đành quay lại, “Còn… còn điều gì chỉ giáo?”

“Ngươi tự ý tụ tập trước Thanh Long Tự, lời nói và hành động gây rối! Theo luật phải phạt! Xem xét ngươi chưa gây án nghiêm trọng, không luận tội nặng, chỉ phạt năm nghìn quan tiền! Người đâu, viết phiếu phạt, nộp phạt rồi mới được rời đi!”

Nỉ Hành vẫy tay, lập tức một tiểu lại tiến lên, nhanh chóng viết phiếu phạt và đưa tới trước mặt Trương Thôn.

Nỉ Hành thấy, khi phiếu phạt được đưa ra trước mặt Trương Thôn, những xúc tu, con mắt và miệng dư thừa trên đầu hắn dường như cũng thu lại, chỉ còn lại một gương mặt méo mó, đầy khổ sở.

Trương Thôn sắp khóc đến nơi. Hắn đã tiêu hết tiền, giờ làm gì còn đủ tiền mà nộp phạt?

“Kẻ hèn… ư, tiểu nhân… tiểu nhân không mang đủ số tiền đó…” Trương Thôn như muốn khóc, “Lại nói, năm nghìn quan tiền, số này… số này quá nhiều… liệu có thể…”

Nỉ Hành liếc lên đầu hắn, chỉ tay một cái, “Hừ, chiếc mũ vàng này ít nhất cũng phải năm sáu nghìn quan tiền rồi. Không mang tiền thì cứ để mũ lại, ngày mai nộp phạt xong rồi tới nhận lại!”

“À? Điều này không phải…” Trương Thôn chưa kịp phản đối, đã có người tiến lên, tháo ngay chiếc mũ vàng của hắn, rồi đưa tờ phiếu phạt vào tay hắn.

“…” Trương Thôn ngẩn ngơ, không dám nói thêm lời nào, chỉ biết ôm đầu che mặt, chen qua đám đông dưới công đường mà chạy ra ngoài.

Chúng nhân trong công đường liền cười rộ lên, nhưng thấy sắc mặt Nỉ Hành không vui, liền lập tức rụt cổ, không còn điều gì đáng xem nữa, ai nấy cũng tự động tản đi.

“Tạ ơn Nỉ huynh ra tay tương trợ…” Lư Dực thở phào nhẹ nhõm, bước lên cảm tạ Nỉ Hành, “Nếu không có huynh hôm nay…”

“Đủ rồi!” Nỉ Hành phất tay, nói cộc lốc, “Ngươi thân là thuộc hạ của Trực Gián Viện, nếu làm được thì làm cho tốt! Nếu không làm được, thì sớm rút lui! Trương tiểu tử này từ Thanh Long Tự mà đến, ta mới chỉ đến đây. Nếu lần tới lại có kẻ khác từ nơi khác tới… tự ngươi liệu mà xử lý. Cáo từ!”

Nói xong, Nỉ Hành xoay người bỏ đi.

Lư Dực đứng ngây ra đó, chốc lát rồi vội vàng đuổi theo, cúi đầu cung kính trước Nỉ Hành ở ngoài viện, “Tạ ơn Nỉ huynh chỉ điểm!”

Nỉ Hành khựng lại một chút, rồi quay đầu lại, thấy Lư Dực cúi đầu thi lễ, liền bĩu môi, chỉnh lại mũ trên đầu, đáp lễ, “Không cần khách sáo.” Sau đó, hắn cũng không nói thêm lời nào, lại quay lưng bước đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
trieuvan84
02 Tháng tám, 2020 13:47
ý câu nói của Quách Gia có 2 nghĩa, 1 là tự giễu thư sinh ra tiền tuyến làm lỡ quốc sự, ăn hại thì nhiều mà giúp việc thì ít. Ý thứ 2 là có ý nói phe Tào lão bản đánh thì đánh không lại, chạy thì chạy cũng không xong, mong Phí Tiền lão gia giơ cao đánh khẽ, làm kỹ nữ thì nên chừa đường lập bàn thờ. Muốn gì nói mịe ra, cứ nhấp nhấp nhá nhá mệt tim ***. Còn ẩn ý là muốn nói dư tiền thì kêu rượu thịt ra, máng nào ăn ngon thì ta theo, mệt đùi đau mông ***!
Nhu Phong
02 Tháng tám, 2020 11:43
Hiến là dâng hiến, Lỗ là giặc cướp....
Nhu Phong
02 Tháng tám, 2020 11:43
mình cũng đang hỏi Hiến Lỗ, kiểu như đi cung hiến được các loại thành quả của chư hầu cho vua vậy...
xuongxuong
02 Tháng tám, 2020 11:35
Đúng rồi, lỗ là bắt đc, hiến lỗ là hiến tù binh.
Nguyễn Minh Anh
02 Tháng tám, 2020 11:34
Hiến Lỗ có thể dịch thành hiến tù binh
Nguyễn Minh Anh
02 Tháng tám, 2020 11:33
Quách Phụng Hiếu chả hàng đâu, Phỉ Tiềm có thể sẽ bắt giam đem về thôi.
quangtri1255
02 Tháng tám, 2020 11:25
c 1843 Hiến Lỗ nghĩa là cái gì??? với lại Đức Châu bài poker nên edit lại, hình như là Xì Tố thì phải (Texas Hold'em)
0868941416
02 Tháng tám, 2020 11:20
Mà cho mình hỏi chút sử dụng phiếu đề cử ntn vậy
0868941416
02 Tháng tám, 2020 11:15
Hay quá mà
xuongxuong
02 Tháng tám, 2020 10:45
Ngon rồi :3 kỳ này Quách Phụng Hiếu gặp lại bạn cũ, không biết có lời gì hay, hay Tiềm dụ cho về chánh nghĩa :)))
Nhu Phong
02 Tháng tám, 2020 09:19
Đã làm ly cafe, anh em chuẩn bị nhé.... Mấy chương này phải để tên Hán văn vì phải để vậy mới hiểu ý con tác nói cái gì... Chứ để thuần Vietphrase nghe khô như ngói.... Anh em ủng hộ thì qua vất đề cử bên truyện Triệu Thị Hổ Tử nhé... Hehe
xuongxuong
02 Tháng tám, 2020 07:01
Lượng ẩn rồi :))) Tư Mã Nữ Trang thì tùng quân được dư niên. Kiểu này Lượng không ra, vài năm nữa chắc tụt hậu.
hoangcowboy
02 Tháng tám, 2020 00:28
đang góp chưog để đọc ;))) mn cho hỏi bé lượng về đâu rôi ;)))
trieuvan84
31 Tháng bảy, 2020 21:45
kiểu như 2 thằng đụng xe, 1 thằng nói ok, tiền sửa xe tôi sửa, anh giỏi thì kiện tôi đi, dù sao tôi cũng chỉ có lái máy bay, con xe này tôi chỉ muốn thử cảm giác được lái xe no như thế nào :v
Nguyễn Minh Anh
31 Tháng bảy, 2020 09:49
lẽ ra cầu thân rồi thì ko tự dưng bỏ được, kết thù đấy. Chắc tác giả quên thôi, vì nếu tính tuổi thì Bàng Thống cũng thành thanh niên lớn tuổi rồi, ko có chuyện còn độc thân, kiểu gì gia tộc cũng gán ai đó lên, tuổi trẻ chức vị cao làm sao mà độc thân được
quangtri1255
31 Tháng bảy, 2020 09:14
Làm mối cho Thống thì nhiều lắm, nhưng anh Thống vẫn chưa lựa được mối nào
Nguyễn Minh Anh
30 Tháng bảy, 2020 17:01
đọc lại đến chương 1369, có nhắc đến Chinh Tây cầu hôn Vương thị nữ cho Bàng Sĩ Nguyên. Sau này có chỗ nào ghi là Bàng Thống còn độc thân ko nhỉ?
trieuvan84
30 Tháng bảy, 2020 12:34
từ hoảng thắng lưu kỳ mới đem về trường an ngay lúc đụng dịp Vương Sán chạy qua hàng Phỉ Tiềm, mà Tiềm thì không khoái nên mới đưa Sán đi qua Hứa Đô, sau đó mới tới giai đoạn này nè. Từ Hoảng đang thủ Trường An
Nguyễn Minh Anh
29 Tháng bảy, 2020 22:58
Từ Hoảng đánh thắng Lưu Kỳ cũng phải 2 - 3 năm rồi, tua năm nhanh quá chả biết bây giờ là năm nào
thuonglongsinh99
29 Tháng bảy, 2020 19:32
Từ Hoảng mới đánh thắng Lưu Kỳ, giờ đóng quân ở ngoại ô Trường An.
xuongxuong
29 Tháng bảy, 2020 19:28
Chơi dương mưu mà chơi như Tiềm thì đúng là ớn lạnh. Như thế cờ đã hơn quân mà còn chơi lãnh tỉnh, bên kia méo biết đâu mà lần ra sai lầm để chuyển cơ, muốn thí cờ cũng k đc :))
Nhu Phong
29 Tháng bảy, 2020 18:48
Hoảng đi chơi với Bố thì phải....
Nguyễn Minh Anh
29 Tháng bảy, 2020 17:30
Trương Liêu mới đi đánh Tàng khu về, Triệu Vân đánh Tiên Bi phía bắc, Ngụy Diên vẫn ở Thục, Thái Sử Từ ở Hàm Cốc, Liêu Hóa ở Võ Quan, Từ Hoảng ko biết ở đâu
quangtri1255
29 Tháng bảy, 2020 15:50
hỏi cái trước khi các tướng điểm danh ở Trường An thì anh Liêu đóng quân ở chỗ nào thế? à mà kể tất cả các đại tướng của anh Tiềm đóng quân chỗ nào đi
thietky
29 Tháng bảy, 2020 12:32
Giờ t mới thấy đánh trận xưa mấy tay mưu sĩ hậu cần quan còn đau đầu hơn cả tướng
BÌNH LUẬN FACEBOOK