Sự tình thế gian, thường khó lòng mà trọn vẹn đôi đường.
Những việc mười phần mỹ mãn, phần nhiều chỉ tồn tại trong lời chúc lành, hoặc có lẽ chỉ là giấc mộng trong tâm tưởng.
Như người Đinh Linh nơi Liêu Đông kia vậy.
Vẫn đang chìm đắm trong cơn say mộng, sống mà như chết lặng...
Khi đang say mộng, thứ họ căm ghét nhất là gì?
Tất nhiên, chính là kẻ đánh thức họ khỏi cơn mộng đó.
Trong mộng tưởng ban đầu của họ, chiếm được Liêu Đông là đồng nghĩa với việc giấc mộng bấy lâu đã thành, cuộc sống no ấm, yên ổn, áo cơm đầy đủ, tựa như đã bước chân lên thiên đường.
Nhưng thiên đường trong truyền thuyết vốn không cần lao động, cũng giống như hiệp khách trong tiểu thuyết võ hiệp không cần nhọc lòng lao lực mà tự dưng có vô số vàng bạc rơi vào tay, như thể thái tử gặp công chúa, Lọ Lem gặp bạch mã hoàng tử chẳng bao giờ lại là Đường Tăng.
Thế nhưng, hiện thực thì quá đỗi tàn khốc.
Của cướp bóc mà có, giá trị luôn rất thấp.
Không phải nói những thứ đó vốn dĩ kém giá trị, mà vì chúng đến dễ dàng quá nên bị tiêu pha nhanh chóng, bất kể là vật dụng, lương thảo, hay thậm chí nhân khẩu.
Nay người Đinh Linh đã chiếm đóng phần lớn các thành trì tại Liêu Đông, ngoài thành lại chăn thả ngựa, để trâu dê tự do gặm cỏ. Còn việc trồng trọt thì sao? Người Đinh Linh cười khẩy mà rằng: “Thứ đó là gì? Phải mất một năm trời mới có thể thu hoạch? Phiền phức quá, chẳng bằng nuôi trâu dê cho nhanh!”
Áo quần rách nát, bọn chúng liền đi cướp. Khi không còn cướp được nữa, mới chợt nhớ rằng người Hán có thể dệt vải, nhưng lúc tìm lại thì phát hiện khung dệt đã bị đốt, thợ dệt hoặc đã bị cướp mất, hoặc đã bị sát hại.
Những sự việc như thế liên tục xảy ra khắp các vùng đất do người Đinh Linh chiếm đóng.
Trong số người Đinh Linh, không phải không có kẻ trí, cũng không phải không có lệnh bảo vệ trật tự và sản xuất, nhưng vấn đề là bọn họ không phải một thể thống nhất, chỉ là tập hợp của nhiều bộ lạc nhỏ. Khi có lợi ích chung thì họ nghe theo Đại thống lĩnh, nhưng khi trước mắt có lợi ích lớn hơn, họ liền quên hết lệnh Đại thống lĩnh, chỉ chăm chăm vào món lợi trước mắt.
“Dù gì cũng chẳng thiếu ta một kẻ…”
Và thế là, sự suy tàn của Liêu Đông diễn ra nhanh chóng, như một tòa nhà mục nát đổ sụp trong chớp mắt.
Người Đinh Linh đắc chí, hưởng thụ trên xác của Công Tôn, nhưng ít ai thấy được hiểm nguy đang đến gần.
Thời Tây Hán, đất Liêu Đông bốn quận bao trùm phần lớn bán đảo, chỉ còn một góc nhỏ phía đông nam gọi là Thần Hàn là còn độc lập. Vào năm Sơ Nguyên thứ năm đời Chiêu Đế, triều đình bãi bỏ quận Chân Phiên. Năm Nguyên Phụng thứ sáu lại bãi bỏ quận Lâm Đồn, sau đó triệt tiêu phần lớn quận Huyền Thố, từ đó Lạc Lãng quận trở thành quận Hán chính ở bán đảo Triều Tiên.
Quân Công Tôn thất bại liên tiếp, từ Lạc Lãng lui về tận phía nam bán đảo.
Ban đầu, người Đinh Linh chẳng bận tâm đó là quân Hán của Công Tôn, bộ tộc Chân Phiên, hay tàn dư Phù Dư, tất cả đều bị chúng tấn công.
Nay trong thành Hoàn Đô của Liêu Đông, cờ xí của người Đinh Linh phấp phới khắp nơi, đỏ, xanh, trắng, vàng, muôn màu muôn sắc đều là cờ xí của chúng.
Phải, màu sắc cờ xí của người Đinh Linh chẳng cố định, màu gì cũng có.
Nguyên do rất đơn giản: kỹ nghệ nhuộm vải của người Đinh Linh chẳng ra gì, nhiều loại vải màu đều lấy từ người Hán, có được màu nào thì dùng màu đó, chẳng thể cầu toàn.
Truyền thống ưu việt này, từ thời Hung Nô đã truyền lại, qua tay Tiên Ti, rồi rơi vào tay người Đinh Linh, có lẽ mai sau vẫn sẽ được truyền tiếp, dù rằng lúc ấy kỹ nghệ nhuộm vải đã phổ biến. Chẳng hạn như đám Bát Kỳ tóc dài, chắc hẳn sẽ cười khẩy trước cái gọi là “cách mạng màu sắc”. Cách mạng cái quái gì chứ, màu nào cũng là màu của ta, Bát Kỳ có đến tám màu cơ mà…
Nguyên cánh cửa gỗ lớn của đại đường huyện nha tại Hoàn Đô đã bị gỡ xuống, bậc thềm cũng bị chặt phăng, đem làm củi đốt ngay trong đại đường, lửa cháy bừng bừng. Dù gì thì có cửa có thềm cũng chẳng tiện cho việc phi ngựa, thật là vướng víu!
Xung quanh đại đường, những cái đầu có tết bím quỳ phục, trên cao trải một tấm da gấu, nhưng chỗ ngồi kia lại trống không, chẳng có ai ngồi. Bởi lẽ, kẻ đó đang đứng giữa đại đường, giận dữ gầm lên từng hồi, tay vung roi quất liên tục lên kẻ đang lăn lộn dưới đất.
Kẻ dưới đất, y phục đã rách nát, khắp người bê bết máu, thoi thóp hơi tàn, mỗi lần bị roi quất vào, thân thể hắn chỉ còn phản ứng co giật một cách bản năng, hơi thở yếu ớt dần đi. Sau lưng hắn, ngoài đại đường, vài tên thủ lĩnh Đinh Linh khác đang quỳ rạp, đầu cúi sát đất, toàn thân run rẩy, như muốn vùi đầu vào kẽ nứt của mặt đất để trốn thoát. Xung quanh, không một ai dám can ngăn, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn rồi vội vã thu lại ánh mắt.
Trên thượng vị, đại vu cổ với sắc mặt trầm ngâm, tay mân mê cây quyền trượng ngũ sắc, suy nghĩ điều gì chẳng rõ.
Người bị Đại thống lĩnh Đinh Linh quất roi đến sắp chết chính là viên tướng giữ hậu nơi vương đình Đinh Linh, kẻ đã tháo chạy tới Liêu Đông sau khi tổn thất nặng nề.
Kỳ thực mà nói, số người trực tiếp tử trận không nhiều, nhưng trong quá trình rút lui, quân kỵ do thám của Phiêu Kỵ đã nhanh chóng phát hiện hành tung của bọn chúng. Những kẻ Đinh Linh tháo chạy lo sợ đại quân Hán triều sẽ đuổi theo, không kịp cứu chữa thương binh, lại một phen tháo chạy cuống cuồng, đến nỗi trong lúc rút lui đã đánh mất phần lớn lương thảo, trâu bò, cùng hàng loạt binh sĩ đào ngũ. Khi đến được Liêu Đông, chỉ còn lại hơn ngàn người.
Phần lớn bọn chúng đã bị khiếp sợ đến hồn xiêu phách lạc, chỉ nghe đến người Hán thôi cũng đã run rẩy, muốn quay lại chiến đấu mà không tan rã, trong một thời gian ngắn thật sự là điều không thể.
Đại thống lĩnh Đinh Linh cuối cùng dừng tay, nhìn kẻ thoi thóp dưới đất, lòng vẫn còn đầy hận. “Người đâu! Lôi hắn ra ngoài! Băm nhỏ cho chó ăn!”
Hai, ba tên hộ vệ Đinh Linh lập tức xông vào, kéo kẻ kia ra ngoài, để lại trên nền đất một vệt máu dài đỏ thẫm.
Tướng lĩnh Đinh Linh mang đến rắc rối đã bị xử tử, nhưng điều đó cũng chẳng giải quyết được vấn đề.
Vấn đề vẫn còn đó.
Đại thống lĩnh giận dữ quay lại thượng vị, ngồi xuống tấm da gấu. “Nói đi, rốt cuộc giờ phải làm thế nào?”
Nếu vài năm trước, gặp cảnh này, ắt hẳn đám thủ lĩnh sẽ đồng thanh hô hào, kêu gọi kéo quân quay lại, giết sạch người Hán không chừa một con gà, con chó. Còn muốn bắt tướng Hán về băm thành thịt vụn, xẻ xác, dùng sọ uống rượu, đổ nước tiểu lên đầu mà sỉ nhục…
Hừm, uống rượu và đổ nước tiểu, chuyện này chẳng sai gì, uống nhiều thì dĩ nhiên phải đi tiểu nhiều.
Thế nhưng giờ đây, mọi người đều im lặng, không ai dám hé răng.
Trong chốc lát, bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo.
Đại thống lĩnh thấy tình hình im lặng, bèn quay sang nhìn lão vu sư bên cạnh, hỏi: “Tiên tri thấy quân Hán thế nào?”
lão vu sư vẫn mân mê quyền trượng ngũ sắc trong tay, nheo mắt đáp: “Theo những gì đã báo, dường như bọn Hán ba sắc đang liên thủ với lũ Nhu Nhiên chết tiệt kia… có lẽ còn cả các bộ lạc khác… Chẳng lẽ những đứa con của Trường Sinh Thiên giờ đều trở thành tay sai cho người Hán sao?”
"Phản bội Trường Sinh Thiên, kẻ đó ắt không có kết cục tốt!"
"Lũ Nhu Nhiên đáng chết, thật đáng chết!"
“Ùng... ùng...”
“Khà... khà...”
Khi lão vu sư vừa mở lời, các tướng lĩnh, đầu mục Đinh Linh cũng đồng loạt mắng nhiếc, khiến không khí có phần sôi động hơn. Tuy nhiên, chẳng khác gì một đám chó rừng sủa vang khi con sư tử vẫn còn đứng xa tít.
Đại thống lĩnh dường như cũng cảm thấy điều này, có phần thiếu kiên nhẫn, liền quát lên: “Ta đang hỏi các ngươi có kế sách gì, chứ không phải chỉ nói mấy lời đáng chết không đáng chết!”
lão vu sư cười mỉm, nói: “Việc này, vương thượng tôn quý của ta, vẫn là ngài phải quyết định, ta không dám nhiều lời. Nhưng đã hỏi thì... vị tướng ba sắc của quân Hán kia có dũng mãnh, lại thêm mưu kế quỷ quyệt, nếu đánh trực diện e rằng khó thắng... Chi bằng chúng ta chờ chúng tiến xa hơn về phía đông, rồi mới đánh cũng chưa muộn.”
Đại thống lĩnh cau mày hỏi: “Nếu bọn chúng không tiến đến thì sao?”
Lúc này, một thủ lĩnh Đinh Linh ở dưới thưa: “Quân Hán đã thu phục nhiều bộ tộc như thế, ắt không thể chỉ ngồi yên không làm gì. Dù lần này không đến, thì một ngày nào đó nhất định sẽ đến. Chúng ta có thời gian, không cần vội báo thù ngay lúc này.”
Những thủ lĩnh khác cũng lần lượt lên tiếng tán thành.
Họ thật sự nghĩ rằng quân Hán sẽ đến Liêu Đông sao?
Có lẽ một nửa là thật.
Thậm chí có người còn cho rằng quân Hán ở xa, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tiến đến nơi này.
Thực ra trong lòng bọn họ đều lo sợ nếu vì báo thù mà lại phải trả giá bằng mạng sống của nhiều người, thì chẳng đáng chút nào. Hiện tại, các bộ lạc đang gặt hái được không ít chiến lợi phẩm ở Liêu Đông, chẳng ai có ý định liều mạng.
"Phải, phải đó, đại vương, quân Hán tuy đáng ghét, nhưng chúng ta không cần gấp gáp lúc này..."
"Đúng vậy, nếu quân Hán dám đến, chúng ta ắt sẽ không tha cho chúng!"
"Hiện nay trời đã lạnh, hành quân cũng chẳng thuận lợi!"
"Đúng thế, không cần gấp gáp, không cần gấp gáp."
Dù sao thì tổn thất lớn nhất là ở vương đình và quân trực thuộc của Đại thống lĩnh, còn các bộ lạc khác tổn thất không lớn, nên cũng chẳng lo lắng nhiều.
"Thưa đại vương, chi bằng trước tiên chúng ta hãy đánh chiếm Chân Phiên."
"Đúng vậy, chiếm Chân Phiên rồi lấy luôn Lâm Đồn, khi đó dù quân Hán có đến, chúng ta đã có người, có lương thảo, chẳng việc gì phải sợ!"
"Đúng, đúng vậy!"
Đại thống lĩnh đưa mắt nhìn quanh, thấy ý kiến mọi người hầu như đều đồng lòng, liền gật đầu nói: "Vậy trước tiên hãy đánh Chân Phiên và Lâm Đồn!"
"Tuy nhiên..." Đại thống lĩnh nói thêm, "Cũng không thể lơ là quân Hán, phải cử nhiều thám mã theo dõi... để tránh khi chúng đến mà ta không kịp chuẩn bị!"
...
Chân Phiên.
Là vùng đất của người Phiên thực thụ.
Dưới chân thành Chân Phiên, tiếng khóc than vang vọng.
Những nhóm người bị bắt từ vùng xung quanh, có cả người Hán lẫn thổ dân bản địa, bị trói thành từng hàng bằng dây thừng, bị lùa đến bên ngoài tường thành, ép phải đào đất, lấp đầy hào phòng thủ.
Người Đinh Linh quả thực không giỏi công thành, nhưng sau khi đánh chiếm nhiều thành trì, chúng cũng dần rút ra được ít nhiều kinh nghiệm.
Đại thống lĩnh Đinh Linh đứng trên một ngọn đồi cao, nhìn về phía xa nơi thành Chân Phiên.
Bên trong thành là tàn quân của Công Tôn và quân thổ dân địa phương, chính là liên quân của đám "hậu duệ gậy gộc" sau này. Những người này đã bị Đinh Linh đánh cho sợ mất mật, không dám xuất thành giao chiến. Đối diện với tòa thành kiên cố ấy, người Đinh Linh cũng chẳng muốn đánh trực diện nếu không cần thiết. Nếu có thể dùng biện pháp đe dọa mà chiếm được thành, thì đó mới là điều tốt nhất.
Có thể các thủ lĩnh bộ lạc khác không nhận ra, thậm chí không cảm nhận được điều gì, nhưng đối với Đại thống lĩnh, việc vương đình Đinh Linh bị tấn công đồng nghĩa với việc người Đinh Linh đã mất đi gốc rễ...
“Một bộ lạc đã mất đi gốc rễ, sớm muộn cũng sẽ gặp phải tai họa.”
Điều đó cũng đồng nghĩa rằng, người Đinh Linh hiện tại, nếu mất thêm một người nữa, sẽ giảm đi một sức mạnh.
“Đại vương, ngài nhìn xem bên kia…” lão vu sư bên cạnh đại thống lĩnh chỉ tay về phía một đoạn tường thành nói, “Bức tường bị phá hoại lần trước đã được sửa lại rồi, chúng còn đổ nước để gia cố, chỉ trong vài ngày thôi mà… Trên thành còn có thêm dân binh, lũ người này… đúng là không biết trời cao đất dày là gì…”
Đại thống lĩnh im lặng một lát, rồi trầm giọng nói: “Tiên tri, ta cảm thấy… ngươi có điều gì đó về người Hán mà chưa nói hết…”
lão vu sư gật đầu, đáp: “Quả thực, ta có vài suy nghĩ… Kẻ thù có thể trở thành bạn, bạn cũng có thể thành thù… Trên đại mạc, chẳng phải mọi chuyện đều như vậy sao? Giờ đây, quân Hán thu phục nhiều người, trong đó chắc chắn có cả kẻ thù lẫn bằng hữu của chúng ta…”
Đại thống lĩnh nhíu mày, vẫn chưa hiểu rõ, liền hỏi: “Ngươi có thể nói rõ hơn không?”
lão vu sư khẽ ngẩng đầu, chỉ về phía thành Chân Phiên ở xa: “Nói nhiều cũng không bằng tận mắt chứng kiến… Ta muốn thử một chút, dùng tòa thành này làm thí nghiệm…”
“Ồ… Được thôi,” đại thống lĩnh gật đầu sau khi suy nghĩ một lát, “Ta giao cho ngươi. Nhưng đừng tiến lại gần quá, cẩn thận tên bắn của người Hán!”
lão vu sư nhe ra hàm răng vàng ố, đen nhẻm và thiếu khuyết: “Ta không định giao chiến… Có những thứ còn hiệu quả hơn cả gươm đao.”
“Chờ đã!” Đại thống lĩnh gọi với lại, trừng mắt hỏi: “Ngươi không định dùng ‘thứ đó’ đấy chứ? Nếu thành hư hỏng hết, chúng ta lấy gì mà ăn, mà dùng?”
lão vu sư ngớ người ra, rồi bật cười lớn: “Không, không cần lo lắng đâu, đại vương… Không cần đến những thứ đó…”
“… Thật chứ?” Đại thống lĩnh nhìn chằm chằm lão vu sư, rồi mới thở phào: “Nếu chắc chắn, thì cứ làm đi. Ta sẽ ở đây theo dõi.”
lão vu sư gật đầu, rồi tiến về phía trước.
Khi đến hàng ngũ quân Đinh Linh dưới chân thành, lão ngẩng đầu nhìn lên những bóng người trên tường thành, nhe răng cười, như một con chó sói đang lộ hàm răng sắc nhọn.
Lão ra lệnh cho một tiểu đầu mục Đinh Linh đứng cạnh: “Tách riêng người Hán ra! Đừng lẫn lộn với đám Chân Phiên hay Phù Dư! Sau đó lôi người Hán xuống dưới thành, lột hết quần áo của chúng, rồi từng tên một, chặt đầu chúng đi…”
“Tách riêng à? Thế còn đám Phù Dư và Chân Phiên thì sao?” Tiểu đầu mục hỏi.
“Cứ dẫn ra một bên trước đã,” lão vu sư cười tàn ác, “Chỉ giết người Hán… Nhớ là, giết từ từ…”
“Hả? À, đã rõ.”
Tiểu đầu mục nhận lệnh, bắt đầu kéo người ra khỏi hàng ngũ.
Một binh sĩ Đinh Linh hung tợn kéo ra một người đàn ông Hán, trông như một nho sinh, tuổi còn trẻ, khoác trên mình chiếc áo dài của người Hán. Hắn có lẽ đã đoán trước số phận sắp đến, toàn thân không ngừng run rẩy.
Tên binh sĩ Đinh Linh quát to, bằng thứ tiếng Hán rất khó nghe, ra lệnh cho hắn cởi quần áo.
Người nho sinh hoảng hốt, hai tay ôm chặt lấy mình, như muốn giữ lại chút hơi ấm cuối cùng, nhưng không dám cử động.
Binh sĩ Đinh Linh mất kiên nhẫn, liền xông lên, đạp mạnh khiến hắn ngã nhào xuống đất, rồi tự tay xé toạc quần áo của hắn.
Cuối cùng, không kìm được nữa, người nho sinh bật khóc thảm thiết, vừa la hét vừa vùng vẫy.
Một cú đấm giáng mạnh vào bụng khiến hắn co rúm lại như một con tôm luộc chín.
Hắn bị lột sạch.
Trong gió lạnh, thân thể trần trụi run rẩy không ngừng, rồi như một con cừu non vừa mới sinh, hắn bị kéo lê đến dưới chân thành.
Làn da hắn bị cà xuống đất, rướm máu, nhưng hắn chỉ có thể quằn quại trong bất lực, không thể nào thoát khỏi.
Phía sau, những binh sĩ Đinh Linh khác cũng gầm thét, ra lệnh cho tất cả người Hán phải lột trần, bất kể già trẻ, trai gái. Một người phụ nữ hành động hơi chậm, liền bị một tên lính Đinh Linh mất kiên nhẫn chém đứt tay ngay tại chỗ. Nàng ngã xuống, quằn quại trong vũng máu, tiếng thét đầy đau đớn khiến những người Hán khác không thể không vội vã cởi bỏ quần áo…
“Ngươi có biết không?”
lão vu sư cười khùng khục, vừa như tự nói với mình, vừa như giải thích với kẻ khác: “Nhìn đi, người Hán… khi đã cởi bỏ quần áo, chúng chẳng khác gì cả… Nhìn xem, sau khi lột trần, người Hán với những kẻ khác, liệu có khác gì không? Chúng có thêm một cánh tay, hay thừa ra một cái chân sao? Ha ha ha…”
Những người Hán bị kéo ra khỏi hàng ngũ, mặt mày kinh hoàng, tụm lại thành một đám, tiếng khóc la vang lên khắp nơi. Không phải ai cũng chịu tuân theo, nhưng sau khi mấy người chống cự bị lính Đinh Linh chém ngã, những người còn lại không thể nào nghĩ đến sự nhục nhã, chỉ cố gắng cởi bỏ quần áo để tránh cái chết, tay chân run rẩy trong cơn gió lạnh, cố che lấy chỗ nhạy cảm của mình.
Họ không biết điều gì sẽ xảy đến, nhưng nếu chống lại, họ sẽ chết ngay, còn nếu tuân theo, có lẽ sẽ được sống thêm chút ít.
Những binh sĩ Đinh Linh đứng xung quanh, hoặc chỉ tay cười ha hả vào một số người, hoặc buông lời trêu ghẹo, thậm chí còn thô bạo chạm vào những phụ nữ có chút nhan sắc.
Người học đồ Hán bị lột sạch từ đầu tiên bị đẩy ngã xuống đất ngay dưới chân thành. Mặt hắn nhòe nhoẹt nước mắt và nước mũi, hòa lẫn với bùn đất.
Một tên lính Đinh Linh tuốt kiếm, một chân dẫm lên lưng hắn, ép hắn nằm sát mặt đất, rồi dí lưỡi kiếm lạnh băng lên cổ hắn để thử.
Không rõ vì cái lạnh của lưỡi kiếm chạm vào da hay vì nỗi kinh hoàng trước cái chết đang tới gần, người học đồ Hán bỗng vùng vẫy như một con sâu thịt, co quắp trên mặt đất.
Một tên lính khác lao đến, tung chân đá mạnh vào bụng hắn.
Hắn co rút lại, ho khan, miệng phun ra vài bọt máu.
Tên lính cầm kiếm lại đưa lưỡi dao lên cổ hắn, thử lần nữa.
Lưỡi kiếm kề sát gáy, lạnh buốt.
Hắn biết mình không thể nào thoát, liền tuyệt vọng gào lên trong cơn thịnh nộ.
Tên lính Đinh Linh nhìn vẻ mặt của hắn, có vẻ thấy trò này thú vị, liền cố ý nhấc kiếm lên, đợi một lúc rồi lại đặt kiếm xuống cổ, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Sau vài lần như vậy, người học đồ đã gào đến khản giọng, cổ họng khô khốc, tiếng kêu cũng đã yếu đi.
Tên lính Đinh Linh sau khi chơi đùa một hồi, cảm thấy chán, liền vung mạnh một nhát kiếm chém xuống!
Đầu của người học đồ bắn cao lên không trung, như thể được giải thoát theo một cách khác, rồi rơi xuống đất, lăn xa mãi, cổ hắn phun ra dòng máu tươi, thân thể co giật vài cái rồi nằm bất động.
Trên dưới thành, tiếng thét hãi hùng của những người Hán vang lên.
“Ha ha ha… các ngươi thấy không… các ngươi thấy rồi chứ…” lão vu sư chỉ tay về phía trước, “Chỉ có người Hán là hét lên, còn những kẻ khác thì không… Chẳng phải thật thú vị sao? Phải không? Ha ha ha, ha ha ha…”
“Đúng vậy! Tiếp tục đi, giết từ từ, từng người từng người một! Hãy cho chúng biết, chúng ta chỉ giết người Hán, chỉ giết người Hán!” lão vu sư điên cuồng gào thét, “Nếu kẻ nào đứng chung với người Hán, chúng ta sẽ giết cả bọn!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

10 Tháng năm, 2020 17:07
T tưởng vụ đ** vào sv chỉ có ở voz :)))))

10 Tháng năm, 2020 14:03
Admin đi nhậu về lại đ** vào server cmnr :v

10 Tháng năm, 2020 09:59
Log in acc ở máy tính từ tối hôm qua đến giờ mà vẫn không được.
Tiếp tục nợ chương.

09 Tháng năm, 2020 17:36
à, chuột chứ ko phải chuộc :v

09 Tháng năm, 2020 17:35
Thứ nhất, đá đểu khổng tử không hoàn toàn là đá đểu khổng tử, mà là đá đểu nho gia lẫn nho giáo, mở rộng là các triều đại phong kiến. Cho nên không sao.
Thứ 2, đá đểu Lưu Bang là đá đểu các triều đại phong kiến, vua chúa bảo thủ, Đại Phong ca đầu voi đuôi chuộc, Lục Quang (Quang Võ ban đầu làm Lục Lâm) ca là thảo khấu tranh ngôi.
Cái này mới là đá đểu chính quyền mà không ai để ý nè: cải cách ruộng đất và vấn đề Vương Mãn :v

09 Tháng năm, 2020 15:09
truyện này con tác toàn đá điểu khổng tử với lưu bang thế mà không bị chém nhỉ

09 Tháng năm, 2020 14:37
Thế gia vọng tộc mượn Trịnh Huyền gõ Tiềm??? Nếu khăng khăng lấy bình dân thay quý tộc, thì sớm muộn quý tộc cũng lật hoặc không giúp người quản lý đất nước nữa. Tiềm lúc đấy chỉ còn trà, mà trà thì tạp.

09 Tháng năm, 2020 13:45
chương 1758 đại khái ý nghĩa là trịnh huyền bảo phỉ tiềm phát triển hàn môn là sai vì bọn này gia học không đủ ko đi ra được đại tài hoặc rất ít. dẫn đến ngư long hỗn tạp. mà thế gia gia học đầy đủ sau khi sàng chọn trong gia tộc đi ra ắt là đại tài như trà trong dân gian rất nhiều nhưng ko phải đâu cũng là trà ngon còn rượu ủ xong cặn bã đã bị bỏ đi chỉ còn lại rượu ngon. nhưng phỉ tiềm cho đó là sai. phải đãi cát tìm vàng quăng lưới diện rộng. như tằm ăn lá dâu tốt nhả tơ tằm chứ ko phải vì lá dâu tốt mới có tơ tằm. nhân tài cũng thế nhân tài được bồi dưỡng chứ ko phải bồi dưỡng mà thành được nhân tài.

09 Tháng năm, 2020 13:37
Chương rất dài rất nhiều chữ, cơ mà chỉ tốn 10s đọc xong.

09 Tháng năm, 2020 13:13
Mịa nguyên chương nghe 2 bố ngồi chém gió, hết

08 Tháng năm, 2020 19:33
Lấy kỵ mà vào trận của Tiềm là thấy tiêu hơn nữa rồi

08 Tháng năm, 2020 19:21
hạ hầu uyên bị tâm ma thái sử từ làm cho mất sáng suốt rồi, ko khéo lần này mà thua là k gượng lại dc nữa luôn

08 Tháng năm, 2020 16:09
Riêng đoạn tự tin đánh trong tuyết với quân Phỉ tướng là đã đi theo Hitller, Napoleon rồi

08 Tháng năm, 2020 11:43
đọc chương 1751, đờ mờ con cờ hó tiềm đáng chém ngàn đao

08 Tháng năm, 2020 10:35
Chủ yếu là muốn mô phỏng Thái Sử Từ úp sọt Nghiệp Thành do Phí Tiền có điều binh đánh Hứa Xương thì tất trống không hậu phương. Đằng này kế sách bị phát hiện + Phí Tiền cũng không muốn đánh nên quân thủ thành cũng kha khá, thêm là chủ thành nên có nhiều binh chủng phòng ngự nên gọi Hạ Hầu Uyên rút quân về, nhưng mà dự là thua tụt quần, mất luôn cả kỵ binh cho mượn :))))

07 Tháng năm, 2020 14:52
ồ anh Tháo muốn úp sọt anh Tiềm nhà ta kìa

07 Tháng năm, 2020 10:54
Lưu Biểu cũng mạnh :)) thế đất Kinh cũng đẹp, bây giờ cũng không lo thằng giặc tai to thì khéo bộ khúc của Biểu ra một hùng chủ làm thế Tam Quốc, còn Tiềm thì ở ngoài vòng luân tỏa.

07 Tháng năm, 2020 08:58
trên cơ bản bây giờ tào tháo nhìn tiềm như là nhìn túc địch, nhưng nếu để lâu chút nữa thì chỉ có thể là núi cao ngưỡng vọng.
Bây giờ ko đánh, sau này ko có cửa đánh. Tiềm mà cứ đánh hung nô, tiên ti như thế thì thanh danh càng cao thôi
Chưa kể con tiềm bug hắc khoa kỹ nữa

07 Tháng năm, 2020 08:53
Lưu biểu chết mới coá chuyện viết tiếp chứ :))

06 Tháng năm, 2020 23:41
ý là người xưa đâu rành lịch sử như vậy
biết mình là hán nhân chứ có biết gốc của mình từ đâu ra, main cứ nói r người nghe phụ hoạ nhưng thực ra thời đó làm gì có hoa hạ
đọc ngứa mắt quá

06 Tháng năm, 2020 22:26
cám ơn bác

06 Tháng năm, 2020 22:03
Mai mốt tôi công tác xa nên ko có thời gian. Tranh thủ cho các bạn được chương nào hay chương ấy.

06 Tháng năm, 2020 22:01
thứ Nhất, Lưu Biểu là hoàng thất. Trên cơ bản hiện tại nhà Hán vẫn còn nên có vuốt mặt cũng phải nể mũi.
thứ nhì, Lưu Biểu là Kinh Châu Mục quản lý địa bàn mà Hoàng thị - nhà vợ của Phí Tiền ở nên Phí Tiền cũng ko đụng Lưu Biểu.
thứ 3, Lưu Biểu già và nhát nên cứ từ từ rồi cọng mì cũng nhừ. Nếu ko Phí Tiền giữ Lưu Kỳ bên người làm gì????Mượn tiếng để đánh như ở Tây Xuyên hay như Lưu Hoà ở U châu ko đẹp sao???

06 Tháng năm, 2020 21:10
lưu biểu kinh châu có nhà vợ. căng nó đồ hoàng thị thì sao. nhưng nếu chơi theo luật lưu biểu ko dám động hoàng thị vì sẽ dẫn phát kinh châu thế gia quay giáo đi theo phỉ tiềm. hơn nữa lưu biểu là hán thất mà con tiềm mặt ngoài vẫn nhận hán đế.

06 Tháng năm, 2020 20:23
Sao k đập thằng Lưu Biểu trc nhỉ, lại cứ đi loanh quanh bọn Tiên Ti với Hung Nô
BÌNH LUẬN FACEBOOK