Trên lâu thuyền, Chu Du di chuyển ánh mắt.
Hắn nhìn thấy dòng sông ở đằng xa, và cũng thấy rõ đất Ngô Quận ở gần kề.
Còn có những binh sĩ và bách tính trên dưới thành, vung vẫy cánh tay.
hắn cũng nhìn thấy trên tường thành, một người thanh niên mặc áo vải thô, đang ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn.
hắn thậm chí còn thấy những kẻ cố gắng co rút thân mình, ẩn nấp sau lưng người khác, tựa như những kẻ đang cố gắng cuộn mình trong bóng tối, dường như còn ngửi được mùi hôi thối tỏa ra từ thân thể của những kẻ bại hoại đó.
Rồi hắn hiểu rằng, mùi hôi thối ấy chưa chắc đã đến từ những kẻ kia...
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Chu Du giơ tay lên, mỉm cười, tựa như đang chào hỏi.
“Giang Đông, không ngờ lại gặp lại nhỉ…”
Xuống khỏi lâu thuyền, dưới sự hộ tống của giáp sắt hộ vệ, Chu Du ngồi lên lưng ngựa, chậm rãi tiến vào thành.
Bách tính và binh sĩ chào đón hai bên đường, tựa như dòng sông kia, từ chân trời kéo dài đến vô tận.
Những bách tính đã trải qua một đêm lo sợ, bước ra khỏi chỗ ẩn nấp của mình, mang theo chút sợ hãi sau cơn thảm họa, nhưng cũng có một chút hy vọng mong manh. Có đứa trẻ trần truồng chạy quanh, có cụ già tóc bạc phơ, có người gánh gồng với chiếc đòn cũ nát, cũng có những người phụ nữ tóc tai bù xù ôm con nhưng vẫn mỉm cười ngây dại với hắn...
Trên khuôn mặt gầy gò, vàng vọt của họ, trong đôi mắt đục ngầu của họ, chứa đựng đầy kính sợ và lo lắng, nhưng cũng có chút kỳ vọng và hy vọng.
Ánh nắng chiếu rọi lên Chu Du, phản chiếu lên chiếc áo choàng đỏ như máu của hắn, quanh thân hắn như chìm trong ngọn lửa rực cháy.
Một vài vị trưởng lão Giang Đông mắt đã mờ đục, híp mắt lại.
Xuyên qua cảnh tượng trước mắt, các lão nhân dường như nhìn thấy, từ nhiều năm trước, khi họ còn chưa già yếu như bây giờ, họ cũng từng thấy Chu Du rực rỡ như ngọn lửa. Bên cạnh Chu Du lúc ấy, có một chàng trai trẻ tuổi, tuấn tú, phóng khoáng, mỉm cười tự tin và vô úy, như muốn ôm trọn tương lai huy hoàng.
Khi ấy, ánh mặt trời dường như cũng đỏ rực như hôm nay.
Ở những góc khuất mà ánh sáng không chạm tới, có những người co rút mặt mày, thân thể trốn vào bóng tối, nhìn Chu Du với ánh mắt lạnh lùng cười nhạo.
“Hắn thực sự biết lừa người…”
“Đúng vậy, làm thế này thì còn gì tín nghĩa?”
“Chơi đùa với cảm xúc của chúng ta, lừa dối lòng tin của chúng ta.”
“Đúng vậy, còn xúc phạm cả trí tuệ của chúng ta…”
“…”
Họ như những con chuột ẩn mình trong góc tường, rì rầm to nhỏ, đôi mắt lộ ra sự tinh ranh vốn đã có từ khi mới sinh ra.
“Lần này bất kể hắn nói gì, cũng không thể tin!”
“Đúng, không thể tin!”
Họ phẫn nộ, trốn trong bóng tối nhả ra từng lời độc địa. Liệu trong lòng họ có đầy ghen tỵ và đố kỵ hay không, chỉ có họ mới rõ. Dù sao, họ chắc chắn sẽ không thổ lộ chút nào. Họ tự xưng là người buôn bán, là người lý trí, là những kẻ coi trọng quy tắc nhất, nhưng thực chất ai trong họ cũng biết rằng lý do họ coi trọng quy tắc là vì họ bò sát theo quy tắc, lúc nào cũng tìm kẽ hở trong luật lệ, tìm kiếm ống cống ngầm và cống rãnh tối tăm để lách qua.
Từ đầu chí cuối, bọn họ luôn giương cao khẩu hiệu tự do trong tay, miệng luôn thuyết giảng về sự quan trọng của luật pháp, nhưng những lời lẽ cao ngạo, biểu cảm cuồng nhiệt ấy lại chẳng thể lay động được lòng họ. Do đó, khi nhìn thấy những kẻ bước đi trên con đường chính đạo, họ luôn mang lòng tự ti, rồi tự ti ấy dần biến thành kiêu ngạo, tự xưng là những người tinh ranh. Việc tìm kiếm lỗ hổng trong quy tắc đã trở thành kỹ năng và công cụ phát tài của họ, mà không hề biết rằng, khi thực sự trở thành “người tinh khôn,” họ cũng dần xa rời nhân tính.
“Đô đốc, biệt lai vô dạng chăng...?” (biệt lai vô dạng: Một câu chào hỏi cổ, nghĩa là "lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?")
Tôn Quyền nhìn thấy Chu Du.
Tôn Quyền nhận ra có không ít ánh mắt nhiệt thành đang dõi theo nơi đây, trong số đó có thân binh của hắn, những binh sĩ bình thường, thậm chí cả những người hầu hạ. Nhưng ánh mắt nhiệt thành của bọn họ không phải dành cho Tôn Quyền, mà là dành cho Chu Du.
“Công Cẩn, kế hoạch lần này chẳng phải có phần mạo hiểm quá ư?” Tôn Quyền gọi Chu Du ngồi vào trong đường, rồi sau khi đã cho đuổi hết binh sĩ và gia nhân xung quanh, mới hạ giọng nói: “Đô đốc có từng nghĩ, nếu chúng ta thất bại, hậu quả e rằng khó mà lường nổi…”
Dù lần này, phần lớn sĩ tộc Giang Đông chỉ đang đứng nhìn, nhưng nếu họ tham gia vào, thì số lượng chắc chắn sẽ không chỉ có những kẻ như Tôn Cảo…
Dẫu sao, quanh Ngô Quận còn có kẻ trung lập như Chu Trị. Nếu Chu Trị hoàn toàn ngả về phe sĩ tộc Giang Đông hoặc về phía Tôn Cảo, thì hậu quả e rằng khó có thể đoán trước.
Dù sao thì Chu Du trước đây đã “chết.”
Giả như Chu Trị tin rằng Chu Du đã chết thật, rồi lại nảy sinh những ý niệm không đáng có, chẳng hạn như nghĩ rằng hắn có thể tự xưng đại ca ở vùng Ngô Quận, thì sao?
Rồi khi đó, Tào Tháo ở phương Bắc nghe tin, lập tức kéo quân Nam chinh…
Lúc này đây, Tôn Quyền cảm thấy lạnh sống lưng.
Trong cơn nước sôi lửa bỏng, Tôn Quyền không kịp nghĩ đến nhiều điều giả định. Nhưng giờ đây, khi sự việc đã yên ổn, ngẫm lại mọi thứ, hắn thấy tóc gáy dựng đứng, lòng sợ hãi, hắn không dám tưởng tượng nếu kế hoạch này sụp đổ, thì hậu quả sẽ là gì.
Chu Du liếc nhìn Tôn Quyền.
“Công Cẩn đã có sẵn sắp đặt phải không?” Tôn Quyền tự cho rằng mình đã hiểu được ánh mắt của đối phương.
Nghĩ lại cũng phải, dù sao thì đó là Chu Du. Trong tình thế như thế này mà dám hành động, ắt hẳn đã có chỗ dựa vững chắc.
Chu Du lại nhìn Tôn Quyền lần nữa.
Ánh mắt ấy mang theo chút gì như một người cha đang nhìn đứa con nghịch ngợm, hoặc là ánh mắt thương cảm dành cho kẻ ngốc.
“Nếu thất bại, thì tất cả đều chết hết.” Chu Du thản nhiên nói, “Đã chết hết rồi, thì còn ai nghĩ tới hậu quả hay không hậu quả?”
Tôn Quyền sững sờ.
Chu Du ngẩng đầu lên, dường như nhìn thấy hình bóng mình từng theo chân một người nào đó...
“Bá Phù à, ngươi phải nghĩ đến hậu quả…”
“Bá Phù huynh! Ngươi phải dẫn dắt những người này, không thể suốt ngày nói những lời quá thẳng thắn, đệ cần phải tỏ ra bí hiểm hơn chút… Đạo nghĩa, trung thành, những từ nghe có vẻ trống rỗng ấy, nhưng thực ra rất quan trọng…”
“Bá Phù, ngươi phải thuyết phục những kẻ không theo ngươi, khiến họ cảm nhận được sức mạnh từ lời nói của ngươi. Như vậy, họ mới sợ hãi và không dám quấy nhiễu…”
“Bá Phù huynh, ngươi phải khiến tất cả mọi người tin tưởng ngươi, kể cả kẻ thù của ngươi…”
“Bá Phù à…”
“Ôi dào, Công Cẩn à, đừng lải nhải nữa, nếu thất bại, thì cùng lắm là chết thôi, chết rồi thì còn bận tâm gì đến nhiều thứ như thế chứ? Ha ha ha ha… Đi nào, chúng ta đi săn đi…”
“Bá Phù, biệt lai vô dạng chăng…”
Chu Du khẽ thì thầm, cười mỉm, rồi ho vài tiếng. Sau đó, cơn ho càng lúc càng dữ dội, cuối cùng hắn phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy đất trời trở nên tối sầm, cơ thể chao đảo, ngã gục xuống.
"Đô đốc! Công Cẩn huynh!" Tôn Quyền thét lên, vội lao tới đỡ lấy Chu Du, "Thầy thuốc! Mau gọi thầy thuốc!"
Chu Du đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Tôn Quyền, "Phong... phong tỏa tin tức..."
...
Tôn Quyền cho Chu Du nghỉ lại trong hậu viện của mình, nơi chỉ có những người thân tín nhất canh giữ và hầu hạ. Ngồi bên giường của Chu Du, Tôn Quyền chau mày, liếc nhìn những ngọn cây trong sân bị gió thổi đung đưa không ngừng.
Sau khi uống thuốc, Chu Du dường như khỏe hơn một chút.
Nhưng chỉ là "dường như" mà thôi...
Thầy thuốc quỳ xuống tạ tội, đầu đập xuống đất đến bật máu, nói rằng hắn chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian, nhưng không thể chữa lành hoàn toàn. Thậm chí, thời gian cũng chẳng kéo dài được bao lâu...
Điều này khiến Tôn Quyền vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ, đồng thời trong lòng tràn ngập sự sợ hãi. Những cảm xúc phức tạp ấy quấn lấy nhau, gõ vào lòng hắn, phá vỡ những lớp vỏ ngăn cách mà bấy lâu nay hắn dựng lên với Chu Du, khiến chúng tan biến như bụi cát.
Lúc này, Tôn Quyền mới nhận ra, người trước mặt hắn quan trọng đến nhường nào.
Chưa bao giờ Tôn Quyền thấy Chu Du yếu đuối như thế.
Mái tóc Chu Du đã điểm bạc.
Cơ thể Chu Du thực ra đã rất gầy gò, mỏng manh đến nỗi dường như chỉ cần cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn hắn bay đi.
Thầy thuốc trong phủ họ Tôn run rẩy nói rằng sinh lực của Chu Du gần như cạn kiệt, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng...
Tôn Quyền phẫn nộ tột cùng, gần như tàn bạo, hung hãn hạ lệnh cho thầy thuốc dù có phải trả giá bằng bất cứ thứ gì cũng phải cứu sống Chu Du, nếu không sẽ phải chôn theo.
Tôn Quyền biết lệnh này là vô lý. hắn hiểu rằng có những căn bệnh đã ăn sâu vào xương tủy, dẫu thuốc thang cũng chẳng thể cứu chữa.
Trước đây, Tôn Quyền rất thích nói đạo lý. hắn tin rằng mọi việc trên đời đều có lý lẽ. Giống như việc hắn là chúa tể Giang Đông, chẳng lẽ lý lẽ không phải là hắn đáng được mọi người ủng hộ sao? hắn muốn tiến quân Bắc phạt, nghênh đón thiên tử, trừ khử nghịch tặc, lý lẽ chẳng phải là mọi người nên vui mừng mà hưởng ứng sao?
Có những thứ, những con người, khi còn sở hữu, người ta thường không biết trân trọng. Có tình yêu mà không trân quý tình yêu, có sức khỏe mà không biết giữ gìn thân thể.
Vào lúc này, Tôn Quyền cuối cùng cũng hiểu, Chu Du đối với hắn quan trọng đến nhường nào...
Chu Du là duy nhất, là người có giá trị nhất, là người có thể giải quyết được những khó khăn trước mắt, là trung tâm của Giang Đông, là tấm gương cho quân sĩ.
hắn là không thể thay thế.
Không ai có thể sánh bằng.
"Công Cẩn huynh à..." Tôn Quyền khẽ thì thầm, "Công Cẩn huynh đã làm đủ rồi... Chuyện như thế này, không cần phải đánh đổi cả tính mạng... Cho dù có bắt được mười hay trăm tên tặc, thì làm sao có thể sánh bằng Công Cẩn huynh được..."
Tôn Quyền vốn là người đa nghi.
Hoặc cũng có thể nói, kẻ nắm quyền thường phải có chút đa nghi, nếu không sẽ dễ bị người khác phản bội. Thế nhưng vào ngày hôm nay, tại khoảnh khắc này, Tôn Quyền đột nhiên ghét cay ghét đắng sự đa nghi của mình. hắn đã đặt nghi ngờ lên Chu Du, điều đó chẳng khác gì một sự sỉ nhục đối với Chu Du, và cũng là sự ngu ngốc của chính hắn.
Trước đây, Tôn Quyền nghĩ rằng việc bắt được Tôn Cảo, giải quyết mối lo ngại, đã là một việc đáng kể. Nhưng giờ đây hắn cảm thấy điều đó chẳng đáng gì, bởi trong mắt hắn, dù có là một trăm Tôn Cảo, cũng không thể sánh bằng một Chu Du.
"Công Cẩn huynh, huynh không cần phải làm đến mức này..." Tôn Quyền cúi đầu, thở dài, "Huynh đã cống hiến quá nhiều cho Giang Đông rồi. Những việc như thế này, hãy để người khác làm cũng được... Ta thật có lỗi với huynh..."
"Khụ khụ..." Chu Du dường như tỉnh lại chút ít, ho vài tiếng, "Không... không có chuyện gì gọi là phải hay không phải... chỉ là làm được hay không làm được mà thôi..."
Trong ánh mắt của Tôn Quyền, Chu Du thấy hiện lên sự hối lỗi, điều mà trước đây hắn hiếm khi bắt gặp.
Tôn Quyền chỉ nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Chu Du, tựa như mặt biển tĩnh lặng che giấu sóng ngầm, mọi cảm xúc đều ẩn sâu dưới mặt nước. Ngay cả sự suy yếu và bệnh tật, dường như cũng chẳng thể khuấy động được gì.
"Bảo vệ Giang Đông này, bảo vệ cơ nghiệp mà huynh trưởng ngươi để lại..." Chu Du nói một cách điềm nhiên, như thể đối mặt với sự kết thúc của chính cuộc đời mình cũng chẳng có gì quan trọng. "Sau khi ta mất, Giang Đông sẽ lại một lần nữa rơi vào bất ổn, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để bảo vệ tất cả những gì trước mắt chưa? Ngươi sẽ làm gì để giữ vững cơ nghiệp này?"
Giọng Chu Du nhẹ như gió thoảng, tựa như ánh nắng chiếu qua cành lá rợp bóng, có hình nhưng không có tiếng.
Chu Du nhớ lại lời hứa bên giường bệnh của Tôn Sách, "Bá Phù huynh, ta sẽ thay huynh bảo vệ tất cả." Khi đó, hắn đã lựa chọn ủng hộ Tôn Quyền, giữ cho Giang Đông ổn định.
Giờ đây, câu hỏi ấy lại một lần nữa xuất hiện, nhưng người phải trả lời đã là Tôn Quyền.
"Công Cẩn huynh!" Tôn Quyền ngồi bên giường, đôi mắt tràn đầy nỗi buồn, "Công Cẩn huynh, hãy dưỡng bệnh cho tốt... thầy thuốc đã nói, có thể chữa khỏi mà..."
Chu Du đưa tay đặt lên cánh tay Tôn Quyền, "Đã lâu rồi ngươi không gọi ta là huynh..."
Trước đây, khi còn theo sau Tôn Sách, Tôn Quyền cười tươi như một tấm vải trắng tinh khôi. Khi ấy, hắn thường gọi "Công Cẩn huynh", hết hỏi cái này lại hỏi cái kia, thậm chí quan hệ giữa hai người còn thân hơn với Tôn Sách, bởi vì khi Tôn Sách bực mình thì sẽ đánh hắn, nhưng Chu Du thì không.
Tôn Quyền ngây người, không kìm được mà đôi mắt đỏ hoe, cúi đầu xuống, "Công Cẩn huynh..."
Tôn Quyền không biết từ lúc nào mình đã bắt đầu nghi ngờ Chu Du, nghi ngờ mọi hành động của Chu Du có ẩn ý gì khác, giống như đêm qua, hắn vẫn còn hoài nghi...
Nỗi nghi ngờ ấy như nấm mốc, ban đầu chỉ là một chút, nhưng dần dần lan rộng, dù có gột rửa thế nào cũng để lại dấu vết khó phai.
Cho đến giờ, Tôn Quyền mới nhận ra, Chu Du vẫn là Chu Du ngày trước, chưa từng có chút do dự hay lạc lối nào.
"Trước đây ngươi không thích ta quản ngươi... giờ thì tốt rồi, ngươi phải tự quản mình thôi..." Chu Du trấn an Tôn Quyền, "Con đường này, ta không thể đi tiếp được nữa, từ đây về sau, ngươi phải tự mình bước đi... Hãy vững tâm lên, ta còn vài việc cần nói... ngươi đừng nghĩ rằng Giang Đông sẽ từ đây mà thái bình..."
"..." Tôn Quyền thoáng sững sờ, rồi ngồi thẳng lại, "Xin Công Cẩn huynh chỉ giáo..."
"Ngươi chắc hẳn cũng đã biết, ta có một nhóm người ẩn giấu trong dân gian, làm công việc dò la tin tức..." Chu Du gật đầu, "Không cần phủ nhận... chẳng phải ngươi cũng có giáo úy lo việc tương tự sao... Ta tổ chức đội ngũ này, cũng không có ý định giấu ngươi... Đội này, ta sẽ giao lại cho ngươi, nhưng tốt nhất là để Tử Kính quản lý."
Sau khi Tôn Sách bị ám sát, Chu Du nhận ra rằng Giang Đông thiếu hụt trầm trọng về mặt tình báo và đối phó với gián điệp, thích khách, nên hắn đã bắt đầu xây dựng lực lượng này, thậm chí còn xâm nhập vào các thế lực phía bắc, mua chuộc, thậm chí ám sát kẻ thù.
Tôn Sách chết dưới tay thích khách, chẳng lẽ Chu Du còn phải giữ lễ nghi gì nữa sao?
"Ta đã cử người của đội Ẩn Thứ vào Quan Trung dò xét tình hình... Những thông tin này sau đó sẽ chuyển lại cho ngươi..." Chu Du chậm rãi nói, "Quan Trung mới là đại địch... Tào Mạnh Đức không phải là đối thủ của hắn..."
"Phiêu Kỵ?" Tôn Quyền lên tiếng, "Tào Mạnh Đức... Tào Mạnh Đức nắm giữ bốn châu, có đất đai phì nhiêu của Ký và Dự, hàng triệu dân chúng, vậy mà vẫn không thể ngăn cản được Phiêu Kỵ?"
"Đúng vậy. Đất bốn châu của Tào Mạnh Đức thực chất là đất tứ chiến, cộng thêm Quan Trung... Khi ngươi xem qua những tài liệu ta đã thu thập, ngươi sẽ hiểu. Phiêu Kỵ là một kẻ dị biệt..." Chu Du nhẹ gật đầu, "Cho nên, liên Tào kháng Phỉ, giao hảo với Tào Mạnh Đức, dâng biểu lên Thiên Tử xin thần phục, Tào Mạnh Đức phần nhiều sẽ thuận nước đẩy thuyền, không phát binh tiến về phía nam. Nhân cơ hội này, ngươi có thể phát triển Giang Đông, đừng để ánh mắt chăm chăm vào phương bắc, mà hãy tìm cơ hội chiếm đoạt Xuyên Thục... Địa bàn của Phiêu Kỵ rất lớn, nhưng cốt lõi nằm ở Quan Trung và Xuyên Thục... Chiếm được Xuyên Thục, Giang Đông mới có tư cách tranh đoạt thiên hạ."
"Liên Tào kháng Phỉ, tiến chiếm Xuyên Thục..." Tôn Quyền lặp lại.
"Về nội bộ Giang Đông... Hãy từ bỏ cuộc tranh chấp với các đại tộc ở Ngô quận, lấy đó làm điều kiện để họ ủng hộ ngươi dời đô đến Mạt Lăng. Những đại tộc Giang Đông chắc chắn sẽ đồng ý phối hợp..." Chu Du tiếp tục, "Mạt Lăng gần đó không có đại hộ nào ngáng trở... Mở rộng ruộng đất, khai khoáng, lập công trường, xưởng thợ, tất cả đều phải nằm trong tay ngươi, mới có thể đối kháng với các đại tộc... Còn về nhân tài, nhớ kỹ, nếu ta không còn, hãy kết giao với Trương Công, kính trọng các lão tướng, họ chính là cơ sở để ngươi đối phó với các đại tộc... Hãy đề bạt hàn môn, để họ rèn luyện dưới tay Trương Công và các lão tướng, như thế ngươi mới có người tài để sử dụng..."
"Ngươi phải nhớ, 'Chăn ngựa cưỡi xe không cần biết đến gà heo, kẻ đốn băng không cần nuôi trâu dê. Nhà có trăm cỗ xe không nên có kẻ thu thuế. Thà có kẻ trộm còn hơn có kẻ thu thuế. Quốc gia không lấy lợi làm lợi, mà phải lấy nghĩa làm lợi'... Khụ khụ..."
Chu Du có lẽ đã nói quá nhiều, lại ho khan không ngừng. Tôn Quyền hoảng sợ, vội vàng gọi người truyền thầy thuốc.
May thay, lần này Chu Du không thổ huyết, chỉ ho một lúc rồi dần bình ổn trở lại.
"Không sao, ta còn có thể gắng gượng được một năm, nửa năm..." Chu Du vỗ nhẹ lên cánh tay Tôn Quyền, trấn an hắn, "Có gì chưa hiểu, ngươi vẫn có thể đến hỏi ta... Trách nhiệm của chủ Giang Đông, chẳng hề nhẹ nhàng đâu..."
"Đúng ra, ta nên nói chuyện với ngươi nhiều hơn..." Chu Du mỉm cười, giọng vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng, "Nhưng khi đó cứ nghĩ rằng mình còn thời gian, ngươi cũng cần thời gian để trưởng thành, cho nên... bây giờ mới thấy không còn nhiều thời gian nữa, mới nhận ra đã lâu rồi chúng ta không có một cuộc trò chuyện tử tế như thế này... Cũng may, cũng may..."
Tôn Quyền siết chặt tay Chu Du, nước mắt rơi lã chã, "Công Cẩn huynh, là lỗi của ta, tất cả là lỗi của ta..."
Nếu như mình sớm hơn, sớm một chút, chỉ sớm một khoảnh khắc...
Nếu như mình có thể chú ý đến những sợi tóc bạc trên đầu Chu Du...
Nếu như mình có thể nhận ra cơ thể Chu Du đã gầy yếu đi...
Nếu như...
Nhưng trên đời này, vạn sự vạn vật, muôn vàn biến đổi, duy chỉ không có hai chữ "nếu như".
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
06 Tháng mười, 2020 21:22
Hix, nhớ truyện quá :(
05 Tháng mười, 2020 20:40
Đợi A Đẩu lớn Tiềm chắc cũng Ngũ Thập. Tri thiên mệnh rồi, kkk.
05 Tháng mười, 2020 18:48
Con tác đã nói rõ rành rành rồi đấy.
Sĩ tộc said: bây giờ mày nắm trong tay 1 nửa đại hán thì đã sao, mấy chục năm sau mày chết rồi thì hahaha...
05 Tháng mười, 2020 18:44
Từ thời đại nô lệ đến cuối thế kỷ XX, các bài học lịch sử luôn đưa ra một tổng kết rằng: tất cả chỉ là phù du chỉ có 2 thứ là thật: 1 - đất, 2 - vàng. Muốn 2 thứ đấy, chỉ 1 thứ duy nhất có thể đổi đc, đó là MÁU.
Nếu ông nghĩ rằng chỉ uốn ba tấc lưỡi có thể lấy 2 thứ đấy từ sĩ tộc, lãnh chúa,... thì ông mới là ấu trĩ. Đừng nói bây giờ con Tiềm là phiêu kỵ, nó có làm vua cũng thế thôi.
Dăm ba cái trò lừa chỉ có tác dụng ở tầm vi mô thôi, ở tầm vĩ mô thì vứt đi nhé
05 Tháng mười, 2020 17:51
vì là như vậy nên mới cần chơi ra hoa dạng đến chứ.
thứ nhất mở tiền trang hoặc ngân hàng là việc của phỉ tiềm. tham gia hay không cũng ko liên quan nên ko thể coi là cái gì cải cách lớn. thậm chí gửi tiền còn có lãi thì sĩ tộc cũng không thể nói gì. cùng lắm thì nói phỉ tiềm người ngốc nhiều tiền.
thứ 2 uy tín của phỉ tiềm đủ để làm ra như vậy sự vật đến.
thứ 3 là loạn lạc ai cũng muốn chôn vàng chôn bạc đi vào góc thì phải nghĩ cách móc ra chứ thấy nó chôn rồi bảo ko móc ra được không cần nghĩ thì tư duy chỉ có đi vào ngõ cụt.
thứ 4 cũng là cho sĩ tộc một loại thể hiện thái độ. t vừa đè tào tháo xuống ma xát đấy. tụi m thấy có đáng đầu tư thì nhanh nhanh đi gửi tiền đi. đến lúc đó không phải vấn đề có gửi hay không mà là gửi nhiều ít.
05 Tháng mười, 2020 17:39
không khéo A Đẩu xuất thế chống Phí Tiền Vương, lịch sử quay lại đường cũ, tam quốc phân tranh, 5 hồ loạn Hoa... :v
05 Tháng mười, 2020 13:49
Tiềm làm quá thằng Quang Vũ Đế xuất thế lần 2 bây giờ, Tiềm lại thành Vương Mãng. Ha ha.
05 Tháng mười, 2020 13:49
dân Việt mình cũng có thói quen tích trữ vàng đó thôi. Giờ vàng lên giá mắc quá không đủ tiền mua làm sính lễ cưới vợ
05 Tháng mười, 2020 12:19
Kẻ 6-1, người 7-2...
05 Tháng mười, 2020 11:52
Àh không phải nói là thời loạn lạc thì chỉ có đem vàng giấu đi cái chỗ nào mà chỉ bản thân biết thì mới đc xem là an toàn nhất
05 Tháng mười, 2020 11:23
Cái gọi là tiền giấy và trái phiếu nói bản chất chẳng qua uy tín của nhà cầm quyền với nhân dân. Bây giờ lũ sĩ tộc đéo tin tưởng ku Tiềm thì nó bị ngu mới đem vàng trong nhà ra đổi 1 đống giấy lộn.
Thời loạn lạc thì chỉ có chất vàng trong nhà mới là an toàn nhất nhé, luôn luôn là thế
05 Tháng mười, 2020 10:11
Tiềm làm tiền giấy bởi vì nó dễ hư hao nên bắt buộc phải lưu thông chứ không để cất kho như tiền đồng hay vàng bạc.
thứ 2 là đẩy ra hệ thống ngân quỹ để củng cố vòng tiền cũng như trữ tiền qua hệ thống cho vay, tín dụng, lãi suất thấp nhầm thúc đẩy lưu thông hàng hóa lẫn tiền tệ với đám ngoại tộc, sau đó thông qua đồng hóa tạo thành đế quốc tài chính riêng, tách biệt với đám sĩ tộc lẫn quân phiệt còn đang nội chiến. Nói thẳng ra là nếu không phải do đám sĩ tộc trong địa bàn còn quá mạnh thì Phí Tiền cũng không cần phải cấp tốc cải cách ruộng đất theo chế độ quân điền, cải cách văn hóa để tụi kia có chuyện để làm và cải cách hành chính để âm thầm hất cẳng tụi sĩ tộc bám rễ trong địa bàn.
Thời nào phải làm chuyện phù hợp với lúc ấy, Phí Tiền lúc mới ra đời mà đao to búa lớn như hiện tại thì thành Viên Thuật thứ 2, đến bây giờ làm gì cũng chẳng dám làm ra mặt mà phải lạt mềm buột chặt, treo đầu dê bán thịt cầy :v
05 Tháng mười, 2020 10:03
ít ra đỡ nhục hơn Liv 2-7 Aston Villa ông ợ :v
05 Tháng mười, 2020 07:50
lúc đầu tiềm phát triển tiền giấy nhưng nói ko ăn thua do tiền giấy khó bảo quản dễ hư hao với phong tục không thích hợp phát triển tiền giấy. nhưng theo t có thể phát triển kiểu trái phiếu ngắn hạn. có giá trị giao dịch nhưng trong thời hạn nhất định và có tiền lời (nhỏ). ngoài ra ngân phiếu tiền trang và ngân hàng cũng là hướng phát triển không sai. sĩ tộc cũng ko thể bắt chước được vì tiền trang ngân hàng chỉ trên địa bàn rộng lớn buôn bán xa xôi mới có ý nghĩa còn sĩ tộc chỉ có uy tín trên địa bàn của họ. đi địa bàn khác lời nói không khác cái rắm. ngắm nghía hiện tại chỉ có phỉ tiềm với tào tháo địa bàn đủ lớn, uy tín đủ cao để phát triển tiền trang ngân hàng. đặc biệt là loại gửi tiền có lãi sĩ tộc chắc chắn sẽ chỉ cho rằng tiềm là kẻ ngốc nhiều tiền đổ xô đi đem tiền cho tiềm vay cầm về một tờ giấy. đến lúc đó tiềm mà bại thì mấy tờ giấy thành giấy vụn. đây cũng là thủ đoạn trói tay chân sĩ tộc không sai. vừa có thể huy động vốn, lại có thể buộc chặt sĩ tộc trên địa bàn vào chiến xa của mình.
04 Tháng mười, 2020 23:38
5-1 rồi... Tôi vào hang đây... Các ông ở lại bảo trọng nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe.
04 Tháng mười, 2020 22:22
Đậu má. Ra ngày đó thứ nhất cuối tháng, thứ nhì mới hốt cây Aris Pro (giao hàng tầm 25/10 trở đi)....
Ra đây đãi tôi cafe nhé. Còn nhậu thì để xem vợ có cho đi hay không....Haha
04 Tháng mười, 2020 22:20
Mấy hôm nay bận thật các bố à. Thằng ku đéo hiểu sao nó kêu đau chân, đi bác sĩ khám thì lại mò không ra bệnh.... Loay hoay với nó cả ngày.
Với cả trả những truyện kia trước, tàn tàn trả Quỷ Tam Quốc sau.
Thôi tôi đi luyện MU - Gà trống đây. MU thắng mai trả chương tiếp. Thua thì xù...
Thế nhé....
hế hế hế
04 Tháng mười, 2020 18:51
Đang trả nợ mấy truyện khác ông ơi.... Chờ đi ông ơi....
04 Tháng mười, 2020 18:11
chủ nhật rồi thuốc đâu?
04 Tháng mười, 2020 05:09
Mấy thằng bày đặt thuyết âm mêu toàn mấy thằng ăn no rỗi việc ngồi xàm lz ấy. Còn cả cái diễn nghĩa toàn lão la bốc phét dựa trên câu chuyện có thật thôi
04 Tháng mười, 2020 05:05
Râu quai nón là các mác, ria mép là hít le, mấy vụ nói ria mép với râu quai nón là chỉ đức quốc xã với liên xô đấy lão nhu
02 Tháng mười, 2020 19:22
Vinpearl nha trang đang sale rẻ ***in trên klook :))) 30/10 này đệ ra, he he.
01 Tháng mười, 2020 23:45
truyện này đọc lại vài lần là thấy 1 đống bug, truyện chỉ nhất quán trên từng arc thôi, giữa các arc có thể tự dưng ra bug
01 Tháng mười, 2020 23:43
đó là Mã Đại, tác giả viết sai, chắc có sửa lại ở bản chính nhưng như mình là xem bản lậu nên ko sửa
01 Tháng mười, 2020 20:57
chương 1468. Mã Siêu chết 100 chương trước ở Ký huyện rồi sao còn xuất hiện làm mã tặc????????
BÌNH LUẬN FACEBOOK