Mục lục
Quỷ Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Khổng Dung bị giam trong lao ngục, những lời hắn nói vừa truyền ra đã gây nên sóng gió khắp nơi!

"Khổng Văn Cử lại có thể nói những lời như vậy sao?!"

"Thật hoang đường!"

"Năm hình ba nghìn phạt, mà tội lớn nhất không gì bằng bất hiếu!"

Hầu hết mọi người đều bàn tán về phát ngôn của Khổng Dung, cho rằng hắn đã hoàn toàn rơi vào cơn điên loạn, mới dám thốt ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.

Tại Hứa huyện, lời nói của Khổng Dung lập tức trở thành tâm điểm tranh luận của vô số con cháu sĩ tộc.

Người vốn đã dần bị lãng quên như Khổng Dung, lần này lại một lần nữa bước vào tầm mắt của mọi người, chỉ khác rằng, nhận định về hắn giờ đã thay đổi hoàn toàn so với lần trước.

Lời lẽ của Khổng Dung đã một lần nữa chạm đến một vấn đề nhạy cảm.

Hai triều đại Hán, đều dùng chữ "hiếu" để trị thiên hạ.

Kinh điển Nho gia không thiếu, nhưng trong số đó, Hiếu Kinh có số chữ ít nhất, nội dung sơ lược nhất. Hầu hết con cháu sĩ tộc khi bắt đầu học những kinh sách đầu tiên, Hiếu Kinh chắc chắn là một trong những bộ họ phải học.

Không chỉ vậy, các đời đế vương và văn nhân cũng đều tôn sùng Hiếu Kinh. Qua các triều đại, đã có nhiều vị hoàng đế lần lượt tự tay chú giải Hiếu Kinh, dường như trong cuốn sách chưa đến hai nghìn chữ này ẩn chứa sức hấp dẫn vô cùng.

Hiếu Kinh được gọi là "kinh", nhưng nó không giống như Kinh Dịch, Kinh Thi.

Chữ "kinh" trong Kinh Dịch, Kinh Thi là do người Hán tôn Nho gia kinh điển mà thêm vào, vốn dĩ chỉ gọi là "Dịch", "Thi", nhưng chữ "kinh" trong Hiếu Kinh là vốn đã có, biểu thị cho đạo lý, nguyên tắc.

Tác giả của cuốn sách cổ này là ai, từ xưa đến nay có nhiều thuyết khác nhau.

Có người nói là Khổng Tử, có người nói là Tăng Tử, cũng có người cho rằng là môn nhân hoặc học đồ của họ soạn ra. Tuy nhiên, trong "Lữ Thị Xuân Thu" đã rõ ràng trích dẫn tên sách và nội dung của Hiếu Kinh, chứng tỏ Hiếu Kinh thực sự là một bộ sách trước thời Tần, không phải do Hán Nho hoặc hậu thế nguỵ tạo.

Chữ "hiếu" là một tiêu chuẩn đạo đức xã hội rất quan trọng của Hoa Hạ.

Suy cho cùng, bất kể là xã hội nào, bất kể là chủ nghĩa gì, khái niệm "hiếu" trong gia đình luôn là nền tảng ổn định của xã hội, là nguồn động lực để xã hội phát triển.

Vì đời người rất ngắn ngủi.

Chưa nói đến tuổi thọ trung bình trong các triều đại phong kiến chỉ khoảng bốn mươi tuổi, cho dù ai cũng có thể sống đến trăm tuổi, thì vẫn là rất ngắn. Thêm vào đó, mười mấy năm đầu đời còn chưa trưởng thành, rồi lại phải đối mặt với đủ loại bệnh tật và thiên tai, thân thể con người yếu ớt, chết bất ngờ là chuyện thường tình. Do đó, trong xã hội phong kiến, sống sót đã khó, sống lâu càng khó hơn.

Trong hoàn cảnh như vậy, việc đảm bảo tỷ lệ sống sót của con người chính là chuẩn mực đạo đức xã hội và quy tắc quốc gia cơ bản nhất.

Nếu không đề cao chữ "hiếu", cha mẹ không thương yêu con cái, sinh ra rồi bỏ mặc, chỉ lo vui chơi riêng, con cái chết cũng không bận tâm, thì xã hội sẽ trở thành gì? Nếu con cái không kính trọng cha mẹ, không học được từ cha mẹ cách tránh rủi ro và sinh tồn, chỉ tự mình liều lĩnh va chạm, cả dân tộc sẽ ra sao?

Vì vậy, Hiếu Kinh ngay từ đầu đã được gọi là "kinh", bởi vì đạo lý ẩn chứa trong đó phù hợp với nhu cầu đạo đức phát triển của nhân loại qua hàng ngàn năm, là sự thể hiện bằng văn tự về tính liên tục của loài người.

Sự chăm sóc và giúp đỡ giữa già và trẻ là một biểu hiện tốt đẹp của nền văn minh nhân loại.

Phỉ Tiềm trong đại luận ở Thanh Long Tự đã phê phán và loại bỏ loại người nào? Đó là hạng người mượn danh trung hiếu để mưu lợi riêng, là những kẻ vì danh tiếng mà cử hiếu liêm, là kẻ vì danh vọng mà sẵn lòng giữ xác cha mẹ hóa thành tro cốt cũng không chịu an táng. Phỉ Tiềm không nhằm phản bác "Hiếu Kinh", cũng không có ý định chà đạp lên đức trung hiếu để giương cao cờ xí của bất trung bất hiếu, lấy đó làm dấu ấn cá nhân hay thể hiện sự khác biệt.

Huống chi, ở vùng đất Sơn Đông, nơi mà chữ "hiếu" được xem trọng vô cùng...

Lời nói của Khổng Dung chẳng khác nào đập tan nền tảng của sĩ tộc Sơn Đông!

Chỉ trong chốc lát, tiếng phản đối và trách mắng nổi lên ầm ầm, như sóng lớn cuốn trôi khắp nơi.

Giữa cơn bão táp của dư luận, mới lờ mờ xuất hiện một vài giọng nói thầm lặng: "Khổng Văn Cử… Hắn đang bị giam cầm trong ngục, tận mắt nhìn thấy con cái mình chết… có lẽ vì vậy mới thốt ra những lời như thế…"

"Khổng Văn Cử có thể đã bị rối loạn tâm trí... Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh… than ôi…"

Thế nhưng, những tiếng nói nhỏ bé này nhanh chóng bị những làn sóng phẫn nộ đè bẹp, rồi dần dần chìm vào im lặng, lún sâu vào đáy sâu thẳm.

Không phải lúc nào tiếng nói lớn cũng là đúng.

Giống như hậu thế, có những "chuyên gia" phất cờ nói rằng tỷ lệ tử vong không cao, giơ tấm bảng lớn với con số thật nhỏ, tỏ vẻ thản nhiên, khóe miệng còn thoáng chút mỉa mai những kẻ tầm thường, cường điệu hóa vấn đề. Nhưng với những gia đình không may phải chịu đựng đau thương, con số nhỏ bé, tưởng chừng vô hại đó, chính là thảm họa nhấn chìm cả cuộc đời họ trong nỗi đau khôn nguôi.

Có thể hiểu rằng, trong những lò thiêu xác không ngừng đỏ lửa mười hai canh giờ kia, những thứ cháy thành tro bụi chẳng phải là những viên gạch lý thuyết.

Nhiều người đã nghe về cảnh Khổng Dung cùng gia quyến bị giam cầm, cũng biết con cái hắn đã chết ngay trước mắt hắn, nhưng sau khi lời hắn truyền ra, điều khiến đám con cháu sĩ tộc Sơn Đông bận tâm lại chẳng phải là nỗi khổ đau của Khổng Dung trong ngục, mà là lời hắn nói có hợp đạo lý hay không, có phản nghịch kinh thư không?!

Thậm chí có kẻ còn nói rằng Khổng Dung đã thốt ra những lời như vậy, thì đáng đời hắn bị bắt, cả nhà hắn gặp họa cũng chẳng oan!

Lại có kẻ tức giận đến mức lao thẳng đến cửa lao Hứa huyện, đứng ngoài lớn tiếng mắng chửi Khổng Dung!

Còn về trong những cơn "phẫn nộ" đó, có bao nhiêu kẻ thực sự thấy lời lẽ của Khổng Dung quá đáng, và bao nhiêu kẻ chỉ vì nghe nói Tào Tháo đã bắt đầu ra tay, nên dùng "phẫn nộ" để tỏ rõ mình không cùng đường với Khổng Dung...

Thực hư thế nào, e rằng còn phải xét kỹ từng người.

Trong cơn sóng dư luận ồn ào ấy, Trình Dục chậm rãi bước vào nhà lao Hứa huyện.

Tại tiền sảnh của ngục, Trình Dục không để tâm đến tên quản lao đang cười nịnh nọt cúi đầu, cũng không trách mắng gã giám ngục mặt trắng bệch, tay chân lóng ngóng, càng không để ý đến những tên lính ngục đứng bên cạnh, đầu cúi thấp, thân hình run rẩy. Hắn nghiêng đầu lắng nghe âm thanh từ bên ngoài ngục vọng vào…

Tiếng người mắng nhiếc Khổng Dung.

Âm thanh như sôi trào bên ngoài, khi truyền vào trong lao lại trở nên nhỏ bé, lờ mờ.

Nhưng vẫn nghe thấy, rất rõ ràng...

Trình Dục khẽ cười lạnh.

Mới đó thôi sao? Không biết trong những tiếng la ó này, có kẻ nào trước đó đã từng hô hào ủng hộ Khổng Dung, quyết tâm chống lại đến cùng hay không?

"Chúng bay hãy tự nộp mình cho ngục, chịu phạt theo luật!" Trình Dục ném lại một câu cho đám tiểu lại xung quanh, rồi bước đi, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng.

Trong nhà ngục tối tăm, Trình Dục dần dần quen với bóng tối, mới trông thấy bóng dáng của Khổng Dung.

"Khổng Văn Cử, sự việc đã đến nước này," Trình Dục đứng ngoài cửa ngục, ánh mắt cụp xuống nhìn Khổng Dung, "Ngươi hà cớ gì phải tự làm bẩn mình?"

Trình Dục không tin rằng Khổng Dung thực sự cho rằng bất hiếu là đúng.

Bởi năm xưa, sau khi phụ thân Khổng Dung qua đời, hắn đã vô cùng đau buồn, suốt bao năm qua luôn trọng đạo hiếu, làm sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn mà thái độ thay đổi lớn lao như vậy?

Khả năng duy nhất là Khổng Dung muốn dùng cách này để "tự bôi nhọ" bản thân.

Nhưng Trình Dục thực sự nghĩ rằng, đến lúc này rồi, Khổng Dung mới tự bôi nhọ, chẳng phải là quá muộn sao?

Vậy nên, Trình Dục mới hỏi hắn "hà tất phải như vậy", ý tứ chính là thế.

Nếu muốn tự bôi nhọ, thì nên làm sớm hơn mới phải!

Bao năm qua, Khổng Dung luôn coi trọng danh dự, bảo vệ danh tiếng của mình, nay đột nhiên nói rằng không cần danh tiếng nữa, lại thốt ra những lời "bất hiếu" như vậy...

Ai tin cho nổi?

Trình Dục nheo mắt, nhìn Khổng Dung.

Giờ đây khi nhìn thấy con cái thực sự đã chết, ngươi mới cảm nhận được nỗi sợ hãi của tử vong sao?

Trình Dục, vốn là một người thực dụng đến tận cùng, không màng danh tiếng, nên hắn chẳng hề ưa những hành vi truy cầu hư danh của Khổng Dung trước đây. Bây giờ thấy Khổng Dung giở trò như vậy để cầu sinh, Trình Dục càng thêm khinh bỉ.

Trình Dục vốn tên là Trình Lập, thuở thiếu niên hắn thường mơ thấy mình leo lên đỉnh Thái Sơn, hai tay nâng mặt trời, trong khoảnh khắc, cả người tỏa ra vô hạn quang mang. Vì thế, sau này hắn đổi tên thành Trình Dục. Có lẽ từ thuở niên thiếu, Trình Dục đã nảy sinh một cảm giác vượt trội, mang trên vai sứ mệnh cao cả hơn thường nhân, giống như hình ảnh hắn nâng mặt trời trên Thái Sơn vậy.

Thế nhưng, thiếu niên Trình Dục đã trải qua bao năm tháng lụn bại, mãi đến trung niên vẫn không thấy được "bình minh" mà hắn hằng mong đợi. Cuộc đời Trình Dục trôi qua trong bình lặng suốt 43 năm trời...

Cuối cùng, loạn Hoàng Cân bùng nổ.

Khi những quan lại trong huyện thành, vốn uy nghiêm ngày thường, đối diện với giặc Hoàng Cân lại rối ren, thậm chí bỏ thành mà chạy, Trình Dục bỗng hiểu ra, những kẻ cao cao tại thượng kia hóa ra lại yếu hèn đến thế!

Loạn Hoàng Cân đã làm nên tên tuổi của Trình Dục.

Khi Trình Dục từ chối chiêu mộ của Lưu Đại và quay sang đầu quân cho Tào Tháo, hắn đã qua ngũ tuần.

Lưu Bị trước khi lâm chung từng nói: "Người năm mươi tuổi, không thể coi là yểu mệnh."

Trong thời đại ấy, bốn mươi hay năm mươi tuổi là độ tuổi mà rất nhiều người đã đến kỳ tận số, nghĩa là Trình Dục khi bắt đầu con đường chính trị, đã ở tuổi mà hầu hết mọi người đã qua đời.

Nếu đứng trên đôi vai của các bậc vĩ nhân lịch sử, chúng ta biết rằng Trình Dục còn sống thêm khá lâu, nhưng vào thời điểm đó, chắc chắn Trình Dục không biết mình sẽ sống được bao lâu nữa, giống như những chính ủy trong các bộ phim kháng Nhật không biết cuộc kháng chiến còn kéo dài bao lâu.

Từ góc nhìn của hắn, mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng, mỗi khoảnh khắc đều có thể đón nhận cái chết.

Kẻ đối diện với tử vong, sẽ không còn e ngại gì cả.

Năm xưa, khi quân Tào thiếu lương thực, chính Trình Dục đã mang đến món "thịt chuột".

"Thịt đại thử."

Hoặc có thể gọi là "thịt tiểu nhân"...

Giờ đây, Trình Dục nheo mắt nhìn Khổng Dung, cảm thấy Khổng Dung chẳng khác nào kẻ tiểu nhân.

Khổng Dung và Trình Dục vốn không có gì để nói với nhau, nên Khổng Dung cũng chẳng buồn giải thích, chỉ giữ im lặng, tựa như mặc nhận tất cả.

Thấy vậy, Trình Dục cũng không nói thêm gì, ra lệnh chuẩn bị cho Khổng Dung ít lương thực và y phục, sau đó sai người giải huynh đệ nhà Lật Thị vào ngục rồi rời đi.

Hắn nghĩ rằng Khổng Dung đã hoàn toàn suy sụp.

"Nếu Khổng Dung sớm hiểu ra rằng danh hão vô ích, nguyện làm người thực sự hành động, nói không chừng Trình Dục còn xem trọng một phần nào đó. Nhưng đến giờ này, khi Tào Thừa tướng đã giương cao đao trảm, chuẩn bị thanh trừng sạch sẽ những đệ tử sĩ tộc kéo lùi sau, Khổng Dung mới hối hận, thì có ích gì đây?

Dẫu Khổng Dung có nói bao nhiêu lời phản nghịch, bất đạo, hắn vẫn không thể tránh khỏi kết cục tử vong.

Quá muộn rồi.

Giống như những phạm nhân khi bị bắt về quy án, đến lúc bị đeo còng sắt lạnh giá lên tay mới tỏ ra hối hận, thì liệu có tác dụng gì? Chẳng lẽ chỉ nói vài câu hối hận là có thể xóa bỏ mọi tội lỗi sao?

Lần này Trình Dục đến đây cũng không phải chỉ vì Khổng Dung.

huynh đệ Lật Thị bị bắt, Trình Dục đã cho chúng đến đây làm hàng xóm với Khổng Dung…

Về việc con cái Khổng Dung bị chết cóng, Trình Dục trách phạt ngục tốt, nhưng cũng không quá để tâm, bởi hắn nghĩ đó cũng là hiện tượng bình thường. Quan trọng hơn, Tào Tháo đã bắt đầu hành động, sẽ có rất nhiều đệ tử sĩ tộc bị bắt giữ, cùng Khổng Dung đi đến cái chết. Là kẻ cầm đầu, Khổng Dung bị tru di tam tộc là điều khó tránh, vậy nên cái chết của con hắn cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Sớm muộn cũng chết, tất nhiên không cần phải quá bận tâm.

Việc chuẩn bị thức ăn và áo quần cho Khổng Dung chỉ là những việc vốn dĩ phải làm, chứ không phải sự chăm sóc đặc biệt nào cả.

Trình Dục rời đi, còn huynh đệ Lật Thị tiến đến bên cạnh song gỗ ngục, cất tiếng gọi Khổng Dung: 'Văn Cử huynh! Văn Cử huynh!'

Khổng Dung quay lại, nhìn huynh đệ Lật Thị.

'Văn Cử huynh! Huynh đệ chúng ta đã ngưỡng mộ đại danh của Văn Cử huynh từ lâu!' Lật Phàn nói, 'Hôm nay được gặp huynh bằng xương bằng thịt, quả là tam sinh hữu hạnh!'

Khổng Dung khẽ cười, chắp tay thi lễ.

Thấy Khổng Dung hồi đáp, Lật Phàn lập tức nhìn Lật Thành, rồi thấp giọng nói với vẻ kỳ vọng: 'Văn Cử huynh, tiểu đệ đã ở ngoài, chạy đôn chạy đáo cứu Văn Cử huynh thoát ngục, rửa sạch oan khuất... chẳng ngờ lại bị kẻ tiểu nhân triều đình ganh ghét mà đẩy tới nơi này...'

Hai huynh đệ Lật Thị nắm chặt song sắt, mắt dõi theo Khổng Dung, 'Nay Văn Cử huynh giả bộ nói lời bất đạo, chẳng lẽ đã có kế sách thoát thân?'

Ý ngầm chính là: Huynh đệ chúng ta vì ngươi mà bị bắt vào đây, nếu huynh có cách thoát thân, đừng quên chúng ta!

Khác với Trình Dục, huynh đệ Lật Thị nghĩ rằng, trong hoàn cảnh hiện tại, danh vọng vẫn có chút tác dụng. Người có danh tiếng hẳn không dễ bị giết chết, như thể có thân kim cang bất hoại.

Dẫu trong nhiều lời đồn đại, ngay cả khi gặp bọn cướp không biết chữ, chỉ cần nói mình là ai, cũng có thể sống sót. Huống chi đang ở trong thành Hứa?

Vậy nên khi Trình Dục nói với Khổng Dung 'hà tất tự làm nhơ mình', trong tai huynh đệ Lật Thị, đó hóa ra là dấu hiệu Khổng Dung đang tìm cách thoát thân…

Thêm vào đó, huynh đệ Lật Thị đã dựa vào danh tiếng Khổng Dung để làm cớ hành động, nếu Khổng Dung đột nhiên 'tự làm nhơ mình', chẳng phải mọi việc bọn họ làm trước đây sẽ trở thành trò cười sao? Khổng Dung làm vậy, ít nhất cũng phải thông báo cho huynh đệ chúng ta một tiếng chứ?

Do vậy, Lật Phàn và Lật Thành đều chăm chú nhìn Khổng Dung, mong hắn có thể cho hai người một lời giải thích.

Khổng Dung có thể nói gì đây?

Hắn có thể nói rằng lời hắn nói không phải là dành cho huynh đệ Lật Thị, cũng không phải để ai khác nghe sao?

Những lời của Khổng Dung, là dành cho con cái hắn nghe."

"『Cha đối với con có mối quan hệ gì đặc biệt chăng? Nếu luận từ gốc rễ, chỉ là do tình dục mà sinh. Con đối với mẹ, cũng có gì khác? Ví như món đồ đặt trong vò, khi ra khỏi thì ly biệt!』

Khổng Dung đã linh cảm rằng lần này hắn thực sự khó tránh khỏi tai kiếp.

Nhiều người chỉ khi đã làm cha mẹ mới thấu hiểu được nỗi khổ của bậc sinh thành.

Khổng Dung cũng không ngoại lệ.

Mặc dù trước đây hắn thường tuyên truyền về chữ 'hiếu', rồi còn cho rằng việc con cái không để tang cha mẹ là một tội lỗi to lớn, nhưng đến thời điểm này, khi Khổng Dung cảm nhận cái chết đang đến gần, hắn nguyện ý để lại chút hy vọng sống cho con cái mình.

Có lẽ đây là sự bùng phát của nhân cách Khổng Dung, hoặc cũng có thể chỉ đơn thuần là bản năng sinh tồn của con người, nhưng dẫu là gì đi nữa, Khổng Dung hy vọng con cái hắn không phải bận tâm đến những lời lẽ hắn từng giảng dạy về 'hiếu', cũng không cần bám víu vào cái gọi là 'tình thân'. Hắn bày tỏ rằng mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái chẳng sâu đậm như người ta thường nói, rằng: 'Ra rồi thì ly biệt!'

Ra ngoài rồi, hãy mau rời khỏi!

Rời khỏi nơi này!

Rời khỏi!

Đừng bao giờ quay lại!

Có lẽ đây chính là lời dặn dò sau cuối của một người cha đối với con mình.

Một lời cảnh báo ẩn ý.

Bởi Khổng Dung biết rằng, nếu hắn nói như vậy, lời đó sẽ lan truyền ra ngoài, và rất có thể sẽ đến tai con cái hắn. Như vậy, mục đích của hắn cũng đạt được, ít nhất hắn đã cố gắng hết sức để dành chút cơ hội cuối cùng cho con mình.

Vậy Khổng Dung có thể nói gì với hai huynh đệ Lật Thị?

Nói rằng đây là lời nhắn nhủ của hắn cho con cái, chẳng hề liên quan gì đến hai người sao?

Khổng Dung chỉ có thể giữ im lặng.

Nhưng sự im lặng này lại khiến huynh đệ Lật Thị dần dần từ bối rối, nghi hoặc, rồi chuyển thành phẫn nộ, oán hận.

huynh đệ Lật Thị cảm thấy mình bị Khổng Dung lừa gạt, mà điều quan trọng hơn là Khổng Dung dường như đã có cách tự làm nhơ mình để bảo toàn tính mạng, nhưng lại bán đứng hai huynh đệ họ!

Ban đầu, huynh đệ Lật Thị chỉ khẽ cầu xin, sau đó dùng lời lẽ dịu dàng khuyên nhủ, mong Khổng Dung nói ra điều gì, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của hắn...

Rồi từ từ, hai huynh đệ bắt đầu châm chọc, và nhanh chóng chuyển sang mắng nhiếc. Tiếng la hét tức giận vang vọng khắp ngục thất.

Khổng Dung thở dài một hơi, rồi nhắm mắt lại.

Bên ngoài phòng giam, Trình Dục nghiêng đầu, lắng nghe tiếng động bên trong, khẽ cau mày.

Tình cảnh này không giống với những gì Lư Hồng đã báo cáo.

Lư Hồng bắt giữ huynh đệ Lật Thị với tội danh thông đồng với Khổng Dung, có ý đồ phản loạn, nhưng bây giờ xem ra, Khổng Dung và huynh đệ Lật Thị dường như không hề quen biết nhau. Trình Dục ban đầu còn nghĩ sẽ nghe lén được điều gì đó về âm mưu giữa Khổng Dung và huynh đệ Lật Thị, nhưng giờ nghe thì...

Nhưng cũng chẳng quan trọng nữa. Trình Dục hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu bước đi.

Dù huynh đệ Lật Thị và Khổng Dung không có gì dính líu trước đây, nhưng bây giờ họ đã cùng hội cùng thuyền là được.

Về chuyện oan ức, điều đó chưa từng nằm trong tầm suy nghĩ của Trình Dục.

Với Trình Dục, mọi việc hay con người chỉ chia làm hai loại: có ích và vô dụng.

Nay, sau khi đã gặp mặt giữa Lật Phàn, Lật Thành và Khổng Dung mà chẳng nghe ngóng được gì, hắn tất nhiên không cần phải nán lại lâu thêm.

Lần này, Trình Dục thật sự rời đi, bỏ lại phía sau tiếng huyên náo ồn ào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
chucanhngonmieng
11 Tháng mười, 2020 07:12
thôi, không nên cv tiếp
binto1123
10 Tháng mười, 2020 22:32
mấy ông nào ủng hộ bọn tàu chửi Việt biến dùm nhé. từ thời forum đã làm rất gắt chuyện này, truyện nào có mùi là cho vào cấm thư ngay. t chưa đọc đến chương mới nhất, nhưng khi nào đọc đến mà thấy vẫn có chửi thì t cũng k ngại 1 phiếu report đâu
Huy Quốc
10 Tháng mười, 2020 20:50
Có gì đâu mà ko cvt, chuyện của nước ng ta thì đọc coi cách nhìn của nó về nc mình, giai đoạn đó giao chỉ đang bị đô hộ thì tức nhiên nó sẽ coi nhẹ thôi, đó là chuyện đương nhiên, khi nào cái không nó nói thành có rồi tính, dù muốn hay k cũng phải chấp nhận giao chỉ là nước nhỏ và hoa hạ lúc đó là nước lớn, không thể nào mà bắt nước lớn nó khen hay dành lời lẽ đẹp cho nước nhỏ, và việc đồng hoá thì tức nhiên cũng 1 phần trong việc xâm lược rồi, chứ bây giờ cứ chuyện nào , tới khúc nó nói về giao chỉ cũng bỏ ko cvt thì sau này chắc khỏi kiếm sử tàu để cvt, vì 2 nước kế bên nhau và thời kì nào cũng có xung đột nên bộ nào ko ít thì nhiều cx nhắc tới giao chỉ thôi, mà thường tụi mạnh nó khi dễ tụi yếu là chuyện ko tránh khỏi, t thấy cứ cvt tiếp đi, ai thích thì đọc, ai k thích thì bỏ vài chương, bộ truyện đang hay vs công sức theo cả năm trời, mấy chương này hy vọng cvt làm kĩ để coi góc nhìn của nó về giao chỉ giai đoạn này để coi tại sao lúc nhà hán suy vong mà giao chỉ vẫn ko 1 ai đứng lên làm cát cứ hoặc ít ra phản kháng lại như tụi khương hay hung nô
binto1123
10 Tháng mười, 2020 19:37
vote bỏ chương liên quan
ikarusvn
10 Tháng mười, 2020 18:26
theo mình thì lịch sử là lịch sử, ai cũng biết là giao chỉ từng bị chiếm. Nhưng không thể nhìn nổi cái giọng điệu hợm hĩnh của thằng tác giả nói về dân tộc khác dân tộc hán. Thực tế lịch sử chứng minh nền văn hoá của dân tộc Việt chẳng thua kém thậm chí rực rỡ hơn, chỉ là đánh nhau thua thôi, thằng tác giả nó nói như kiểu trừ dân tộc hán thì mấy dân tộc khác là mọi vậy. Ví dụ con trai ông nó học kém hơn thằng con ông hàng xóm, nhưng vẫn là học sinh giỏi, ông hàng xóm suốt ngày khoe khoang thằng con ổng trên lớp giỏi như thế nào thì cũng ok, nhưng ổng còn chê thằng con ông dốt, là thiểu năng các kiểu, còn kể chuyện trên lớp nó đánh con ông như thế nào, ông chịu nổi không? Tóm lại, theo mình nên bỏ qua mấy chương liên quan tới giao chỉ, không thì mình đọc drop truyện mất.
xuongxuong
10 Tháng mười, 2020 18:24
Mình đề nghị tiếp, xưa đọc Cơ sở Văn hóa Việt Nam, sách cũng mạt sát dân Bắc là man di mọi rợ, nhờ xâm chiếm phương Nam mà có Hoa Hạ. Còn con tác thì thấy lỗi nó nặng nhất không phải là chê dân Việt, mà là bác bỏ lịch sử trước đời Thục Phán. Nên mình vote làm tiếp, làm kỹ, biết nó nói mình như nào cũng là cái hay. Không làm thì cũng chẳng biết mấy mọi Tung nó chơi bời ở Nha Trang gọi mình là gì, vẫn cười với nó thì không phải.
thietky
10 Tháng mười, 2020 17:40
Đề nghị cắt các chương liên quan đến giao chỉ. Chứ theo bộ này cả năm mà bác kêu bỏ thì uổng lắm
jerry13774
10 Tháng mười, 2020 14:03
đồng ý với ý kiến bác @last time, ko cv các chương dính đến giao chỉ
Minhtuan Trinh
10 Tháng mười, 2020 13:09
nước lớn văn minh đồng hóa nước nhỏ là chuyện bt. đổi lại là vn mình cũng thế tụi champa lại chả sôi máu chắc
Hieu Le
10 Tháng mười, 2020 12:42
kiểu méo nào nó cũng cho vụ đồng hoá giống âm sơn ấy.nói thực tế lịch sử ko sao.nhưng kiểu gì nó cũng cho yy sâm lược đồng hoá vào.lúc đấy lại bẩn mắt.tam quốc lịch sử thân mình còn lo ko xong giờ lại thêm vụ yy xâm lược đồng hoá lại bẩn mắt mình
acmakeke
10 Tháng mười, 2020 11:28
cái này là không né được vì lịch sử quân sự kiểu gì hậu kỳ truyện cũng dính đến nhật, hàn, việt. Mình cũng gai gai trong lòng nhưng mình để cver xem nếu thoải mái thì làm. Không thì dừng cũng không sao.
_last_time_
10 Tháng mười, 2020 11:09
Tôi thấy lúc này nên bỏ tất cả chương dính đến giao chỉ, tụi tàu là tụi cướp đất, đọc ji cũng đc nhưng cái này đọc bẩn mắt lắm, nếu mình ko bị bọn chó triệu đà đánh thì việt nam cũng tự phát triển đc văn hóa bản thân giống nhật bản ,Triều Tiên chứ, đâu cần tụi Tàu,. Chính trị phải chĩnh xác đường lối
Hieu Le
10 Tháng mười, 2020 10:58
công nhận vn lúc chưa có thực dân pháp, bỏ lúa trồng đay thì chưa bao h thiếu đói thật, mặc kệ triều đại nào, thiên tai ra sao
Hieu Le
10 Tháng mười, 2020 10:55
tôi thấy bình thường, k chửi bới hạ thấp, cũng k xỉa xói, đại háng số 1 các nc khác là chư hầu là ok. Còn nói thực vụ tình hình giao chỉ là lịch sử là có thật, các ông đọc sách sử ngoài xuất bản hoặc đại việt sử kí thì thấy.
Quân Phạm
10 Tháng mười, 2020 10:49
Con mẹ nó. Chuyện thời TQ này kiểu gì cũng phải dính tí Giao Chỉ vào. Tôi ý kiến ko làm nữa.
Nhu Phong
10 Tháng mười, 2020 10:33
Mẹ nó. Tôi úp chương mới, Phỉ Tiềm cho Lưu Bị chức Giao châu thứ sử. Giao nhiệm vụ cho 03 anh em Lưu, Quan, Trương bình định Giao Chỉ. Trong chương có nhiều từ mang quan điểm của bọn Tung của nhìn về Giao Chỉ (Việt Nam) thời điểm đó. Có thể trên lịch sử là đúng. Nhưng tôi gai tinh bỏ mẹ. Tạm nghỉ 1 ngày cho các ông ý kiến... Có tiếp tục convert hay không.... Thế thôi. Anh em bình luận vào comment này của tôi nhé.
Hoang Ha
09 Tháng mười, 2020 20:35
Chương 1818 đoạn chơi chữ là ý nói dù là dùng dưa chuột thẩm du hay bị con koo đâm chọt thì màng tờ rinh vẫn rách :))
Nhu Phong
09 Tháng mười, 2020 17:42
Tình hình là tối nay mình chở vợ đi ăn nướng, lẩu...Tối nay không có chương. Chào mừng ngày tôi ra khỏi hang MU, ngày mai cafe thuốc lá tôi sẽ bạo hết chương của Quỷ Tam Quốc nhé... Ngày mai chỉ làm Quỷ Tam Quốc thôi. PS: Nha Trang mưa nhỏ nhưng vẫn phải trực, tuần sau xác định là bận cả tuần nên trong tuần không có chương nhé các bác.
Nguyễn Minh Anh
09 Tháng mười, 2020 17:29
sốt ruột cốt truyện thì chịu khó dichtienghoa.com đi
Nhu Phong
09 Tháng mười, 2020 16:40
Hề hề... Cám ơn
trieuvan84
09 Tháng mười, 2020 16:18
thông cảm đi mấy bác, tình hình thiên tai thêm dịch bệnh ở Miền Trung đang phức tạp. Bọn hắn toàn trực 100% quân số ko đấy
quangtri1255
09 Tháng mười, 2020 15:06
lão Nhũ bị táo bón rồi hay sao í.
Huy Quốc
08 Tháng mười, 2020 23:36
Mừng quá , tưởng cvt bỏ truyện rồi chứ, lâu rồi mới có chương đọc
xuongxuong
08 Tháng mười, 2020 23:06
Quá ngon :3
Hoang Ha
07 Tháng mười, 2020 02:57
Tiền giấy hay tiền đồng thì nó cũng như nhau thôi. Quan trọng là tín dự của chính quyền và cảm quan của người dân đối với đồng tiền. Trước tôi ở Philippines, tiêu là tiền peso. 1000 peso đại khái bằng 500 nghìn tiền mình, làm ra nhanh tiêu cũng nhanh, tháng lương tôi 70k peso, 33-35 triệu tiền việt. Nếu mà nói ở việt nam, ăn cơm mà tiêu hết 500 nghìn thì phải gọi là ăn ỉa, mà bên kia tôi cầm đi ăn 3 bát phở hết cmn luôn. Và quan trọng là tôi éo có khái niệm là 1000 peso bằng 500 nghìn vnd. Biết thì biết đấy nhưng cảm giác tiêu nó k xót. Thì cái tiền giấy lúc đầu phát hành nó cũng thế, cùng là một mệnh giá nhưng hình thức khác nhau thì người dân đối xử với nó cũng khác nhau. Và cái “money flow” dòng tiền nó di chuyển càng nhanh thì lượng tài chính thu về càng lớn. Cái này học rồi đấy nhưng mà t vẫn đ có hình dung tổng quát nên k nói sâu. Còn về sau phát hành chinh tây tệ là bởi lúc đó kinh tế ổn định rồi, k cần phải dùng tiền giấy nữa vì tiền giấy khó bảo quản, dễ lạm phát (cái này do trình độ sản xuất giấy quyết định, nếu giấy làm dễ thì dễ lạm phát, làm khó thì giống như vàng k tồn tại lạm phát) và quan trọng hơn nữa là mãi lực, hay gọi là sức mua của tiền xu thấp hơn tiền giấy do đó dẫn đến sự ổn định. Nếu sức mua cao trong thời gian dài thì người dân k có tiền tích trữ, thêm nữa giá hàng sẽ bị đẩy lên cao gây khủng hoảng tài chính rồi đầu cơ tích trữ. Lúc đấy thì xây lên đc tí lại nát ra như cớt nên mới phải chuyển loại tiền
BÌNH LUẬN FACEBOOK