Mục lục
Quỷ Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên trời chim chóc vỗ cánh bay lượn, dưới đất thì nhân gian vẫn chưa dứt những bước nhảy nhót không ngừng.

Loạn lạc do Hoàng Uyển gây ra ở Hứa huyện, dù cho ngọn lửa đã được dập tắt, cũng khó lòng trở lại được trạng thái “hoàn mỹ” như trước.

Quân Tào xuất động, truy quét một số “giặc loạn”, bắt giữ không ít “phản tặc.”

Chỉ trong khoảnh khắc, đầu người lăn lóc khắp chốn.

Người chết nhiều nhất, dĩ nhiên là những “phản dân” ở ngoài thành.

Đại Hán từ xưa vốn có truyền thống. Dân chúng, dẫu có khổ đến đâu, cũng chỉ là chịu khổ mà thôi.

Quan lại ở Hứa huyện đối mặt với bách tính, giọng vang vọng, uy nghiêm mà nói: “Loạn làm gì? Ai mà chẳng khổ? Chúng ta đều khổ cả! Các ngươi chịu khổ thêm chút nữa, nhẫn nhịn chút nữa! Phải thông cảm, phải hiểu biết, phải ủng hộ! Không có nước thì làm sao có nhà? Các ngươi nhìn Trần Tam kìa, có chuyện gì thì từ từ nói chẳng được sao? Cứ phải gây chuyện càn rỡ! Bây giờ có lý cũng thành vô lý, đến cái đầu cũng chẳng còn! Tội gì phải vậy, đúng không?”

Phía bên kia, quan lại khác cũng phụ họa: “Ta thay mặt cho Đại Hán, thay mặt cho triều đình, thay mặt cho nha môn Hứa huyện, nghiêm khắc cảnh cáo các ngươi! Không được ác ý phá rối trật tự Hứa huyện, làm loạn an ninh! Nếu không thì tự gánh hậu quả!”

Dân chúng nghe vậy chỉ cúi đầu răm rắp tuân theo.

Quan lại vừa diễn xong màn đỏ mặt trắng mặt, cùng nhau nhìn nhau cười đắc ý.

Tuy vậy, vẫn có những dòng nước ngầm âm thầm chảy, biến động theo tình hình cũng như thế sự.

Phủ đệ của Hoàng Uyển cháy rụi, bên trong phát hiện thi thể cháy đen.

Có người nói Hoàng Uyển đã chết trong biển lửa, cũng có kẻ bảo hắn vẫn còn sống, lại có lời đồn rằng tất cả chỉ là âm mưu thâm độc của Phiêu Kỵ.

Lời đồn từ xưa đến nay, muốn có sức mạnh thì cần cả trên dưới cùng hợp sức lan truyền, nếu không cũng chỉ là gió thoảng qua tai mà thôi. Giống như những tấu sớ của Ngự Sử, nếu được triều đình coi trọng thì sẽ thành thanh kiếm sắc bén, đâm ai kẻ đó mất mạng. Nhưng nếu bị phớt lờ, thì chỉ là cọng cỏ bên đường, lắc lư cũng chẳng ai để ý.

Trước kia, tin đồn về Tào Thừa tướng chỉ có dân gian tham gia, dù bách tính đồn đại rất rôm rả, nhưng hiệu quả lan truyền thường không lâu, chỉ vài hôm là lắng xuống, chẳng còn dấu tích.

Nhưng nếu những người tham gia không chỉ là dân thường, mà còn có thêm các thế lực khác, thì cơn sóng sẽ khuấy động mạnh mẽ và hiệu quả khác hẳn.

Hai chữ “quy trình” quả là diệu kỳ vô cùng.

Có thể là một ngày, cũng có thể là một năm. Có lúc, kéo dài hết lần này đến lần khác, đừng nói là vài tháng, thậm chí là vài năm cũng không có hồi kết. Nhưng cũng có khi chỉ trong vài ngày, thậm chí là vài canh giờ đã có kết quả sơ bộ, xử lý người liên quan công bố tức thì…

Giống như lần này, những lời đồn đại xoay quanh Hứa huyện.

Ban đầu là tin đồn về Tào Tháo.

Các sĩ tộc đều giữ im lặng, đuôi rụt vào mà không dám hó hé. Ngược lại, thiên tử Lưu Hiệp lại tỏ ra rất hứng thú với những lời đồn về Tào Tháo, trước hết hắn công khai “phá bỏ tin đồn,” nhưng càng phá đồn, người ta càng đồn nhiều, khiến tin tức lan nhanh như gió.

Lưu Hiệp đắc ý lắm, nhưng lại không biết rằng mình đã rơi vào bẫy của kẻ khác.

Đối với Lưu Hiệp mà nói, thực quyền của hắn với triều chính chẳng khác gì con số không.

Nhưng cái gì càng thiếu, hắn lại càng khao khát. Theo thời gian, khi Lưu Hiệp ngày một trưởng thành, hắn càng mong mỏi có thể thực hiện được ước mơ từ thuở niên thiếu, trở thành một vị hoàng đế “xuất chúng,” người có thể phục hưng Đại Hán như Quang Vũ hoàng đế.

Hắn tin rằng mình là hiện thân của Quang Vũ.

Ít nhất, linh hồn Quang Vũ trên trời sẽ luôn phù hộ cho hắn.

Mặc dù trong lòng Lưu Hiệp cũng mơ hồ nhận ra rằng cái gọi là Thiên Tử, cái gọi là sự che chở của trời đất, thực chất chỉ là một điều hư vô, nhưng niềm tin ấy đã trở thành một thứ “tín ngưỡng” đối với hắn, giống như tín đồ sùng bái những pho tượng đất sét, một sự kiên định về mặt tinh thần, không cho phép ai chỉ trích, cũng chẳng nghe lời can gián.

Có lẽ, đó là niềm tin duy nhất còn lại của hắn.

Thiên hạ này, nhìn thì rộng lớn bao la, nhưng thiên hạ của hắn lại vô cùng nhỏ bé.

Cái thiên hạ hiện tại, có thể nói chẳng khác nào một cái lồng giam.

Lưu Hiệp muốn phá vỡ chiếc lồng này, vì thế hắn đã rất cố gắng. hắn triệu tập Sĩ Tôn Thụy, Hoàng Uyển, cùng một loạt những đại thần mà hắn cho là trung thành, với hy vọng có thể chống lại Tào Tháo, gây dựng một thế lực riêng cho mình.

Lần hành động quyết liệt của Hoàng Uyển lần này khiến Lưu Hiệp vừa kinh ngạc, vừa đau lòng. Ban đầu, hắn cho rằng Hoàng Uyển đã chết, nhưng sau khi nghe tin Hoàng Uyển phản bội, nỗi đau trong lòng hắn vơi bớt, thay vào đó là sự nghi ngờ dần dần trỗi dậy.

Khi sự nghi ngờ đã nảy sinh, lập trường của hắn cũng không còn kiên định nữa. Dù miệng thì bảo vệ Hoàng Uyển, nhưng hắn không vội vàng định tội, cũng không tổ chức lễ truy phong hay ban thưởng gì cả.

Còn bá quan văn võ trong triều, ai lại không khôn ngoan hơn, hoặc mưu mô hơn Lưu Hiệp?

Thấy tình thế như vậy, ngay cả Sĩ Tôn Thụy cũng đành lặng lẽ im hơi lặng tiếng.

Thiên tử Lưu Hiệp tự cho rằng mình rất xuất sắc, điều này cũng không hoàn toàn sai. Ít nhất, so với các hoàng đế Đông Hán trước đây, hắn có chí học hỏi và trưởng thành. Nhưng hắn đã bị “tách rời” quá lâu rồi.

Hắn không chỉ tách rời khỏi bách tính, mà còn tách rời khỏi quan lại triều đình.

Dù mỗi năm hắn đều càng lúc càng xa rời, nhưng có lẽ cũng không còn để tâm đến chuyện ấy nữa.

Giống như chứng thoát vị ruột, đau đớn thì vẫn đau đớn, nhưng cứ ấn trở lại, gắng gượng vài ngày thì cũng chịu được thêm một thời gian…

Lưu Hiệp không nhận ra rằng điều hắn cần làm hơn cả là đứng ra lãnh đạo, chứ không phải ngày ngày tìm kiếm cơ hội để “mượn thế mà làm.” Điều này chẳng khác nào một hắn tổng giám đốc mở họp, nhưng lại chẳng có chủ kiến, chỉ biết hỏi cấp dưới phải xử lý chuyện gì ra sao. Trong lòng hắn có thể nghĩ rằng mình đang lắng nghe ý kiến, để cấp dưới phát huy tài năng, nhưng trong mắt thuộc hạ, điều này chỉ chứng tỏ rằng hắn hoặc thiếu năng lực, hoặc đang tìm người gánh vác trách nhiệm thay mình.

Lưu Hiệp và Tào Tháo đối đầu nhau, ừ thì mọi vương quyền từ xưa đến nay đều xung khắc với quyền tể tướng, điều này là lẽ tự nhiên. Mọi người có thể hiểu việc Lưu Hiệp muốn chống lại Tào Tháo, nhưng đâu phải chuyện gì cũng cứ ngày ngày hô “Xông lên!”

Chẳng phải Hoàng Uyển đã “xông lên” rồi sao?

Kết quả thì sao?

Khi thấy thái độ của Lưu Hiệp mơ hồ, mọi người lập tức thu cờ, ngừng trống.

Bởi vì kẻ sĩ trong thiên hạ, chỉ biết quan tâm đến môn hộ, chẳng còn màng đến triều đình.

Do không có ai chỉ dẫn, Lưu Hiệp chỉ có thể tự mình dò dẫm, vì vậy hắn chẳng hiểu rõ ngọn ngành là thế nào. Đối diện với những biến chuyển mới, hắn cũng không có phương án khả thi nào, chỉ còn cách quay lại cung đình tìm kiếm sự an ủi về mặt tinh thần. Sau khi lẩm bẩm khấn vái một hồi trong Thái Miếu, hắn trở về hậu điện, lấy sách sử về Quang Vũ Đế ra nghiên cứu kỹ càng. Càng nghiên cứu, hắn càng nhận thấy bản thân có nhiều điểm tương đồng với Quang Vũ Đế!

Thứ nhất, Quang Vũ Đế mất cha mẹ từ thuở thiếu thời.

Lưu Hiệp tự mình đánh một dấu tích trong tâm trí.

Thứ hai, Quang Vũ Đế mất anh trai.

Lưu Hiệp lại đánh thêm một dấu nữa.

Thứ ba, Quang Vũ Đế cưới Âm Lệ Hoa, sau đó lại đón dâu con gái của nhà phú hộ Quách gia ở Hà Bắc.

Lưu Hiệp suy ngẫm một hồi, rồi cũng đánh dấu thêm một nét.

Ba dấu tích trong tay, thiên hạ ta có!

Rồi Lưu Hiệp tiếp tục suy ngẫm.

Hắn chợt phát hiện ra một vấn đề trọng yếu mà chiến lược trước đây của mình đã bỏ sót.

Trường An!

Quang Vũ Đế chỉ khởi sự và xưng đế tại Hà Bắc sau khi Canh Thủy Đế đã tiến vào Trường An!

“Ai da! Mình đúng là quá nôn nóng…”

Mồ hôi trên trán Lưu Hiệp lập tức tuôn ra.

Đáng lẽ phải để Tào Tháo đánh Trường An trước, sau đó mình mới hành động!

Sai lầm lớn này như một dấu gạch chéo xóa tan hết những dấu kiểm mà hắn đã tự đánh cho mình trước đó!

Lưu Hiệp bỗng cảm thấy lo lắng, đứng dậy, đi qua đi lại trong khu vực nhỏ hẹp của hậu điện.

“Không được vội!” hắn tự an ủi mình. Rồi một ý nghĩ lóe lên: điều quan trọng nhất lúc này là phải khiến Tào Tháo tấn công Trường An! Giống như lịch sử với Canh Thủy Đế, hai năm tiến vào Trường An, ba năm thì Trường An bại trận!

Sau đó, quân Xích Mi và các tướng tài như Vệ Tiêu… sẽ là nhân tố quan trọng.

Vẫn còn hy vọng!

Nhân lúc mối quan hệ giữa hắn và Tào Tháo chưa hoàn toàn đối đầu, không thể để Tào Tháo quá để ý đến mình. Phải khéo léo thúc đẩy Tào Tháo tiến đánh Trường An trước!

Khi đó, quân Xích Mi và quân Canh Thủy sẽ xung đột, như thể cho vào chung một nồi, thêm lửa, thêm nước, đun sôi!

Chỉ khi Tào Tháo và Phỉ Tiềm đều sa vào vũng bùn của cuộc chiến sống còn, thì Đại Hán mới còn một tia hy vọng sống sót – cũng chính là con đường phục hưng mà Quang Vũ Đế từng đi qua!

Lưu Hiệp ngẩng đầu lên, cuối cùng hắn đã tìm thấy con đường sinh tồn trong đám sương mù, một tia sáng trí tuệ mà Quang Vũ Đế đã để lại!

Nếu không sợ bị người khác chú ý, Lưu Hiệp có lẽ đã muốn cất lên một khúc ca, giống như khúc “Đại Phong Ca” ngày nào.

Vì thế, vào ngày hôm sau, tại buổi triều nghị, Lưu Hiệp đã thay đổi hoàn toàn thái độ và chiến lược. hắn bắt đầu ca ngợi Tào Tháo là trung thần, và tỏ ra nghi ngờ Phỉ Tiềm, cho rằng y có mưu đồ bất chính. Hiện nay chỉ có Tào Thừa tướng mới có thể bảo vệ giang sơn Đại Hán, sao có thể để những lời đồn đãi vô căn cứ làm tổn thương lòng trung nghĩa của một công thần? Còn về chuyện từ chức, đừng nhắc đến nữa, vì thiên hạ chưa yên, làm sao có thể để mất đi Tào Thừa tướng!

Lúc Lưu Hiệp nói những lời này, trong lòng hắn thực có phần ngượng ngùng. Khi ánh mắt của bách quan hướng về phía mình, hắn cảm thấy tai mình nóng bừng, nhưng không sao, dù sao cũng có mũ miện che đậy, chắc các quan cũng chẳng thể nhìn rõ được. Sau khi cố gắng nói hết những lời mà lòng hắn không muốn nói, Lưu Hiệp bất ngờ nhận ra rằng bách quan đứng dưới bậc thềm như đã cùng bàn bạc từ trước, không chút chần chừ, đồng loạt hưởng ứng lời hắn.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Tào Tháo từ một kẻ già nua, không còn đáng tin cậy, đã trở thành bậc mẫu mực của bách quan, công lao hiển hách, và không ít quan viên còn tin rằng Tào Tháo có thể tiếp tục phục vụ thêm mười hay hai mươi năm nữa mà không thành vấn đề.

Cùng lúc đó, gần như tất cả quan lại đều tỏ ra lo lắng vô cùng về tình trạng của Đại Hán hiện tại. Một số quan viên, với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, còn thẳng thừng cho biết họ đã trằn trọc, đêm không thể chợp mắt vì lo nghĩ chuyện này. Tất nhiên, họ không dám thú nhận rằng thực ra cả đêm họ bận học tiếng Hồ, và “trằn trọc” cả đêm là do mãi bận việc khác.

Đúng là bận rộn quá!

Đến mức đôi khi ngủ gật trong buổi triều nghị cũng chẳng phải là tội lỗi…

Con cháu sĩ tộc Sơn Đông thực sự quan tâm đến Đại Hán sao?

Haha.

Nhưng vào thời điểm này, họ và Lưu Hiệp lại đứng cùng một chiến tuyến.

Điều này không phải do sức thu hút của Thiên tử Lưu Hiệp, mà là vì những kẻ sĩ tộc này chỉ quan tâm đến chiếc mũ trên đầu mình, lợi ích của riêng mình, nên dù có thế nào đi nữa, con cháu sĩ tộc Sơn Đông cũng chẳng màng liệu Tào Tháo có thật sự đánh bại được Phỉ Tiềm hay không.

Thắng thì tốt.

Thua cũng được, mà không thua không thắng cũng chẳng sao.

Những năm trước, sĩ tộc Sơn Đông từng phản đối Tào Tháo gây chiến.

Bởi lúc đó, mỗi lần chiến tranh nổ ra, nghĩa là sĩ tộc Sơn Đông phải nộp thêm tiền cho Tào Tháo.

Dù thuế, trưng binh hay các loại tiền trợ cấp về sau, phần lớn gánh nặng cuối cùng đều đổ lên vai dân thường, còn các nhà đại tộc chỉ phải chịu tổn thất ít ỏi…

Nhưng dù chỉ một chút tổn thất ấy, sĩ tộc Sơn Đông cũng không muốn gánh chịu.

Thủ đoạn của sĩ tộc Đại Hán còn khá sơ khai, chưa tinh vi như các thế lực đại tộc ở thời Minh Thanh về sau, nơi mà mỗi lần triều đình thu thêm thuế, các quan viên địa phương và đại tộc không những không lo lắng mà còn vui mừng! Vì họ biết, đây chính là cơ hội làm giàu! Ở thời Minh Thanh, mỗi chính sách mới của triều đình đều trở thành lý do mới để bóc lột dân chúng.

So với họ, sĩ tộc Sơn Đông của Đại Hán vẫn còn chất phác, lúc đầu chỉ vì không muốn bị trưng thu thêm mà phản đối Tào Tháo gây chiến. Nhưng không lâu sau, họ nhận ra rằng nếu Tào Tháo không gây chiến ngoài biên ải, hắn ta sẽ quay mũi giáo về phía nội bộ!

Quả là trời đất đảo điên!

Đặc biệt sau khi Tào Tháo và Hạ Hầu Đôn liên thủ trừng trị cả gia tộc Tào và Hạ Hầu, nhiều con cháu sĩ tộc Sơn Đông cảm thấy bầu trời u ám, mây đen cuồn cuộn, chẳng biết khi nào sấm sét sẽ giáng xuống đầu kẻ xui xẻo tiếp theo!

Lần này, ngay cả Tào Tháo muội phu là Nhậm Tuấn cũng bị trọng thương!

Đây là một tín hiệu nguy hiểm, như tiếng chuông cảnh báo vang lên, cả triều đình bỗng chốc sáng đỏ báo động!

Trong tình thế này, việc chuyển hướng sự chú ý của Tào Tháo, khiến hắn ta lao vào cuộc xung đột với Phỉ Tiềm, trở thành lựa chọn ít thiệt hại hơn. Dù sao vài năm bình ổn cũng đã giúp họ gom góp thêm chút tài sản, tiêu pha một ít… À không, chi ra chút tiền để tránh tai họa cũng được.

Nếu Tào gia và Hạ Hầu gia muốn thắng, rõ ràng trong tình hình hiện tại ở Sơn Đông, chỉ dựa vào hai dòng họ này thì không thể thắng nổi Phỉ Tiềm. Thế nên Tào Tháo chắc chắn phải tìm đến sự ủng hộ của sĩ tộc Sơn Đông, mà một khi đã mở miệng cầu viện, liệu có dễ gì không? Chẳng phải hắn ta sẽ phải nhượng bộ nhiều hơn nữa?

Điều quan trọng nhất là, đối với những kẻ giặc cỏ tầm thường, Tào Tháo không cần quan tâm. Nhưng với quy mô như Phỉ Tiềm, Tào Tháo liệu có thể không đích thân dẫn đại quân xuất chinh?

Khi đó, sĩ tộc Sơn Đông ở hậu phương sẽ có nhiều không gian và thời gian hơn để điều chỉnh?

Chỉ cần Tào gia và Hạ Hầu gia buộc phải nhượng bộ một phần quyền lực, sĩ tộc Sơn Đông có thể dùng đủ mọi cách thao túng, biến những quyền lực đó thành món đồ chơi của riêng mình, uốn nắn thành hình hài theo ý họ!

Thua ư?

Làm sao mà thua được?

Cả đời này không thể thua…

Ừm, mà nếu Tào gia và Hạ Hầu gia thực sự thua, thì cũng chỉ là đổi chủ thôi mà, chỉ cần đổi hướng ngồi, nộp thuế cho người khác, có gì to tát đâu?

Thậm chí, ngay cả khi phải thay đổi hướng cúi đầu, cũng có thể lập tức chia nhau tài sản của Tào gia và Hạ Hầu gia, ăn no nê phần béo bở, còn lại chút xương xẩu thì cứ để kẻ ngoài Quan Trung gặm nốt.

Sĩ tộc Sơn Đông càng tin rằng, hai con hổ tranh giành, cả hai đều sẽ bị thương.

Và khi đó, cơ hội sẽ đến!

Suy tàn là đất Quan Trung và vùng Yên Châu, Hà Lạc gần chiến trường nhất, nhưng dù là Ký Châu hay Dự Châu thì cũng đều nằm ở hậu phương, không trực tiếp chịu ảnh hưởng. Do đó, nếu Tào Tháo và Phỉ Tiềm đều chịu tổn thương trong trận chiến, chẳng phải là kết cục tuyệt diệu nhất hay sao?

Khi ấy, ai muốn hái quả thì cứ việc lên hái, còn ai muốn đâm lén thì cứ chuẩn bị mà hành động.

Câu “hoa cúc tàn, xà phòng thơm” quả nhiên không sai! Vậy tại sao không đánh? Đánh đi! Mau đánh đi!

Dù gì hiện tại, quân quyền đang nằm trong tay họ Tào và Hạ Hầu, sĩ tộc Sơn Đông chẳng thể nhúng tay vào việc điều binh khiển tướng, nhưng điều đó cũng có nghĩa là tổn thất quân lính chủ yếu sẽ rơi vào quân cốt lõi của Tào Tháo và Hạ Hầu gia!

Tốt nhất là chỉ trong một trận chiến mà Tào Tháo tiêu diệt hết số binh lính của mình!

Khi Tào Tháo không còn binh lực trong tay nữa…

Hừm, khi ấy, sĩ tộc Sơn Đông với tài lực, nhân lực trong tay sẽ bóp chặt Tào Tháo trong lòng bàn tay, khiến hắn phải quỳ xuống mà gọi họ là cha, phải thể hiện đủ mười tám kiểu tư thế nhún nhường!

Trên điện Sùng Đức, Hán Hiến Đế Lưu Hiệp đứng nhìn bá quan văn võ dưới thềm, trong lòng đầy mơ hồ, cảm thấy không sao bắt kịp được sự thay đổi nhanh chóng của bọn họ.

Mới chỉ thời gian trước thôi, những kẻ này còn…

Chuyện này là thế nào?!

Kịch bản đâu rồi?!

Các ngươi cứ tự ý sửa kịch bản thế này, liệu vở diễn có còn tiếp tục được không?!

Điều quan trọng là Lưu Hiệp thường là người cuối cùng, thậm chí đến tận lúc diễn ra, mới biết được rằng kịch bản đã bị thay đổi.

Lưu Hiệp siết chặt tay vịn trên ngai, bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản, tự tin, như thể mọi việc đều nằm trong sự tính toán của mình. hắn tin rằng chỉ khi tỏ ra như vậy, bá quan mới có thể tin tưởng, từ đó hắn mới thực sự trở thành vị hoàng đế trung hưng, tái hiện hình ảnh của Quang Vũ Đế.

Trong lúc mơ hồ, sau khi rời khỏi điện Sùng Đức, Lưu Hiệp thậm chí chẳng biết mình đã bước đi thế nào để trở về cung.

Nếu nói hoàn toàn không thu được kết quả gì thì cũng không hẳn. Ít ra thì Nhậm Tuấn đã bị trọng thương, và hiện tại việc trấn thủ thành đã được giao cho Chung Diêu, một vị lão thần người Toánh Xuyên, từng theo Lưu Hiệp trong cuộc đông chinh năm nào. Người này tuổi tác tuy đã cao nhưng tài năng cũng không tệ, nên Lưu Hiệp tỏ vẻ hài lòng.

Người Toánh Xuyên tất nhiên không có ý kiến gì.

Phía họ Tào cũng biết rằng phái Toánh Xuyên hiện tại thân thiết với họ hơn so với phái Ký Châu hoặc các phe phái khác, nên gia tộc Tào và Hạ Hầu cũng chẳng có gì phải phàn nàn…

Vậy là Hoàng đế và bá quan dường như đã đạt được một đồng thuận: Tào Tháo không thể từ chức.

Với tư cách là trụ cột của Đại Hán, đứng đầu bá quan, Tào Tháo tất nhiên phải thể hiện giá trị của mình. Làm sao có thể đi đánh mấy kẻ vô danh như đám Ô Hoàn được? Mà phải trực tiếp đối đầu với mối đe dọa lớn nhất của Đại Hán lúc này!

Thiên hạ Đại Hán chưa yên, tứ hải chưa định, Tào Tháo sao có thể dễ dàng thoái lui? Hắn phải đi tiêu diệt tên phản tặc lớn nhất, kẻ đang không ngừng khuấy động cục diện, dám ám sát ngay tại Hứa huyện, làm hại đến anh rể của hắn, tên nghịch tặc Phỉ Tiềm!

Vì vậy mà trên triều đình, dường như một bầu không khí hòa thuận, nhất trí đã hình thành.

Ở Hứa huyện, tình hình đột nhiên trở nên thống nhất trong một giọng điệu duy nhất!

Những cái chết và thương vong ở Hứa huyện, tất cả tội lỗi đều được gán cho Phỉ Tiềm trong một sự im lặng kỳ lạ, và rồi như thể không hẹn mà gặp, mọi người đều đồng thanh kết tội hắn.

Tất cả những điều này đều do Phỉ Tiềm gây ra!

Ngày xưa có giặc Tây Lương, nay có giặc Quan Trung!

Có thể trừ giặc trong một ngày, nhưng không thể phòng giặc trong ngàn ngày!

Giờ đây, thám tử của Phỉ Tiềm đã đến tận Hứa huyện, thế này làm sao mà tha thứ được?!

Lên đường thôi, Bì Tạp…

À không, lên đường thôi, Tào Thừa tướng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Dũng
01 Tháng tư, 2018 18:10
hình như truyện này được gần 1k c rồi thì phải cv chậm nhỉ
thietky
01 Tháng tư, 2018 06:44
đọc để hiểu thêm phong thổ tập tục và âm mưu trong đó
Nhu Phong
31 Tháng ba, 2018 21:14
Sorry mọi người. Thằng ku nhà mình sốt mọc răng 2 ngày nay. Mai mình bạo các bạn nhé.
ketuky
31 Tháng ba, 2018 18:11
Truyện đọc đc nhưng tác giả lảm nhảm rất nhiều ai chịu khó tua chắc đỡ chán
thietky
31 Tháng ba, 2018 17:06
cầu chương. 2 ngày rồi converter ơi
Summer Rain
30 Tháng ba, 2018 11:03
dạo này converter bỏ bê quá. Chờ hoài ko có chương gì
Nhu Phong
29 Tháng ba, 2018 09:59
Con ngựa chạy qua tác giả làm 1 chương, con ngựa chạy lại tác giả làm 1 chương....Có truyện nhân vật chính bị khán giả chửi cũng mất 1 chương, khen phân tích cũng mất 1 chương đầy ra. Cái nào thấy câu thì tua qua. Trình độ câu chương của bọn Tung Của cao từ trước tới giờ mà. Hì. Thân ái quyết thắng
moremore1995
28 Tháng ba, 2018 12:22
Truyện này 1-2 trăm chương đầu còn tạm được, về sau câu chương lê tha lê thê, 1 cái trích dẫn phong tục cũng dài 2 chương , đọc khó chịu thật.
quynh531
27 Tháng ba, 2018 18:00
bậy bậy, bác nói thế là sai rồi. Ninh và Trữ đúng là cùng 1 chữ nhưng tên người không dùng trữ mà dùng ninh, do các cvter nhà ta thôi
phong thi vân
25 Tháng ba, 2018 20:11
nay không thuốc à bác
quangtri1255
25 Tháng ba, 2018 14:13
Cổ Hủ hoặc Giả Hủ đều giống nhau nha, giống như Ninh và Trữ. bác đừng phản ứng quá
tử soái
25 Tháng ba, 2018 09:34
Mới đọc vài chương thấy ngay cái tên Cổ Hủ giống như đang ăn ngon mắc xương cá vậy. Bạn Nhuphong có thể sữa lại thành Giả Hủ được k ?
quangtri1255
25 Tháng ba, 2018 08:07
Đúng là anh em họ Viên nguy hiểm vcl. Mượn dao giết người quá thuần thục
Nhu Phong
24 Tháng ba, 2018 13:20
Ngủ xí chiều 3-4h dậy bomb tiếp. Bb anh em
Nhu Phong
24 Tháng ba, 2018 11:37
Trời....Sáng giờ 2 đứa nhỏ bu thở ko kịp. Mọi bữa vợ ở nhà trông, ai dè hôm nay Công ty vợ có việc....Tóm lại sẽ lai rai đến tối đủ 50 chương....
thietky
24 Tháng ba, 2018 10:53
cuối tuần làm mỗi ngày 50c đê
quangtri1255
24 Tháng ba, 2018 10:50
Thuốc đâu rồi thớt? Bảo hôm nay có bom mà?
quangtri1255
24 Tháng ba, 2018 00:22
Vậy suy đoán thử đi
quangtri1255
24 Tháng ba, 2018 00:22
Thế ông thử viết thư tình kiểu 20 năm trước cho gái coi cô ta có cảm động bù lu bù loa, trân trọng cất giữ cẩn thận, xức nước hoa vào thư, xếp gọn vào hộp sắt??? Mỗi thời mỗi khác chứ. Lại mỗi kiểu người khác nhau lại sử dụng cách khác nhau nữa. Với lại Tào Tháo cũng mê Diễm lắm nhưng tại sao sau khi chuộc từ Hung Nô về không nạp thiếp cô này như mấy bà nhân thê, mà lại đem gả cho cho một người đàn ông khác? Dù sao cũng có lý do của nó. Mình không thích lắm cái kiểu main suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Nhu Phong
23 Tháng ba, 2018 14:34
Tác giả vẫn chưa viết đến đoạn đó bạn à
thietky
23 Tháng ba, 2018 14:32
nói chuyện với gái mà nó cứ câu hán thư, sao ko xài ngôn tình hiện đại mà kua e thái diễm ko bjk. Gặp là cứ tiềm này tiềm kia rồi đòi nghe đàn t cũng quỳ
quangtri1255
23 Tháng ba, 2018 13:53
Sau này Hiến Đế chạy loạn Quách Tỷ - Lý Thôi có về với main hnay vẫn theo Tào Tháo nhỉ?
Nhu Phong
22 Tháng ba, 2018 10:43
Chục chương gần đây coi hơi chán, tác giả câu chương với dùng đủ thứ thuật ngữ, tích truyện CVT coi cũng không hiểu rõ hết....Các bạn cố nhai... Chiều nay cố làm hết quyển 4, qua quyển 5 coi cho máu.....
Nhu Phong
21 Tháng ba, 2018 11:12
Mình quăng link ở mấy cmt dưới rồi. Vào box truyện convert theo chủ đề, tìm topic truyện Tam Quốc, ở mấy trang cuối ấy
drphungtrung
21 Tháng ba, 2018 08:43
bác ơi cho em xin link bên 4rum với, thèm thuốc quá mà tìm không thấy truyện bên đó T_T
BÌNH LUẬN FACEBOOK