Nói thật ra, Trương Tắc cho rằng việc đối phó với Hoàng Quyền ở Phòng Lăng vốn chẳng cần phải hao tổn nhiều tâm sức...
Không phải vì Trương Tắc xem nhẹ Hoàng Quyền, mà là vì Phòng Lăng thật ra không cách Kinh Châu quá xa. Nếu quân Tào nhận được tin tức và theo như ước định trước đó mà đến tiếp viện, liệu Hoàng Quyền ở Phòng Lăng có thể kiên trì được hay chăng?
Chỉ có điều, Trương Tắc không ngờ rằng, Tào Tháo cũng đang bận rộn, mà kinh tế nhà Tào cũng chẳng khấm khá gì. Miệng thì hứa hẹn với Trương Tắc, nói vài lời khích lệ, biểu thị rằng có chuyện gì thì cứ để đó, Tào bằng hữu sẽ lo liệu, cứ yên tâm mà tiến lên. Nhưng đến lúc Trương Tắc thực sự gánh vác, cảm thấy nặng nề, thì Tào lại trợn mắt, “Chút gánh nặng này mà còn không nổi, thì ngươi còn tác dụng gì nữa?”
Vậy nên, khi binh sĩ Trương thị tại Phòng Lăng không chờ được quân Tào, kết cục là phải đối mặt với Ngụy Diên...
Mục tiêu thứ hai của Ngụy Diên chính là Tử Ngọ Cốc.
Có lẽ vì mối ràng buộc khó dứt giữa Ngụy Diên và Tử Ngọ Cốc từ thuở sinh ra, nên kế hoạch mới của Ngụy Diên cũng khởi đầu từ Tử Ngọ Cốc.
Thực ra, việc Tử Ngọ Cốc có dễ đi hay không là tùy thuộc vào từng người.
Đối với binh lính vùng núi, Tử Ngọ Cốc có lẽ chẳng là vấn đề gì, nhưng nếu là đối với binh lính thông thường, kỵ binh, hay đội quân lớn có mang theo xe lương thực, thì Tử Ngọ Cốc lại khá phiền toái, bởi đường núi gồ ghề, nhiều chỗ chỉ rộng bằng bàn chân, người đi qua phải nghiêng mình mà tiến...
Nhưng Tử Ngọ Cốc lại là một con đường tương đối ngắn, nếu dốc toàn lực mà đi, như binh lính vùng núi của Ngụy Diên, không mang theo vũ khí lớn, thì chỉ trong bảy, tám ngày, cùng lắm là mười ngày, đã có thể xuyên qua Tử Ngọ Cốc.
Về điểm này, kế hoạch của Ngụy Diên trong lịch sử cũng không phải là hoàn toàn không có tính khả thi, bởi vì chỉ cần lấy nhanh đánh chậm, thành công điều động quân đội nước Ngụy đang ở Trường An đến Lũng Hữu, sau đó trực tiếp tấn công Trường An. Khi đã vượt qua Tử Ngọ Cốc, kích hoạt nội ứng trong thành Trường An, trong ngoài phối hợp, là có thể chiếm được Trường An.
Chỉ có điều, kế hoạch Tử Ngọ Cốc của Ngụy Diên chứa đựng quá nhiều yếu tố bất định, mà những yếu tố này lại không thể dùng sức người để bù đắp, hơn nữa từ khi kế hoạch bắt đầu cho đến khi kết thúc, đều tràn đầy rủi ro, thậm chí chỉ vì một việc nhỏ cũng có thể dẫn đến thất bại toàn bộ kế hoạch, nên tất nhiên không được Gia Cát Lượng, người vốn cẩn trọng, tán đồng.
Dẫu sao, hàng vạn đại quân, không thể để theo một mình Ngụy Diên mà chơi trò mạo hiểm...
Nhưng giờ đây, Hoàng Quyền lại không thể không theo Ngụy Diên chơi trò mạo hiểm. Khi Hoàng Quyền ngẩng đầu nhìn lá cờ có viết “Chinh Thục tướng quân” trên đó, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Ngụy Diên dùng binh, luôn mang đầy sắc thái kỳ ảo...
Ngụy Diên thậm chí còn bảo Hoàng Quyền đánh cờ của mình, giả vờ tấn công Tử Ngọ Cốc.
Trương Tắc cũng coi như cẩn thận, hắn biết rằng muốn giữ Quan Trung phải thông qua Tần Lĩnh, tất nhiên phải qua những đường núi này, nên ngay từ đầu đã bố trí phòng thủ tại Bắc Sơn đại doanh, chặn ngang Bào Hiệp Đạo và Đãng Lạc Đạo. Tuy nhiên, vì Tử Ngọ Đạo khó lòng cho đại quân vượt qua, bị hạn chế bởi điều kiện địa lý, nên Trương thị chỉ bố trí một trạm gác tại Tử Ngọ Cốc.
Mặt khác, sự chú ý của Trương Tắc tập trung vào hướng Xuyên Thục, đặc biệt là phòng ngự ở Dương Bình Quan.
Dù sao, Phiêu Kỵ Tướng Quân đã chứng minh một số thủ đoạn sắc bén trong việc công phá thành trì. Dù Trương Tắc không hiểu rõ uy lực của thuốc nổ, chỉ nghe đồn mà thôi, nhưng những miêu tả về tiếng sấm vang rền cũng đủ khiến Trương Tắc có chút khiếp sợ, vì vậy hắn đã bố trí lực lượng phòng thủ nặng nề tại Dương Bình Quan, đồng thời còn muốn ép buộc các Để nhân ở Thiên Thủy, Hạ Biện tham gia vào cuộc chiến, khuấy động tình hình ở Lũng Tây...
Sự bố trí này thật ra cũng hợp lý, không có sai sót gì lớn, cho đến khi gặp phải Ngụy Diên.
Trương Trấn trong hai ngày qua tại Bắc Sơn Đại Doanh không nghỉ ngơi được yên ổn, dường như mắc phải cảm lạnh, trong lòng mệt mỏi, bệnh tình lại càng thêm trầm trọng. Trong cơn mơ màng mệt nhọc, cố gắng chịu đựng suốt một ngày, mãi đến khi chợp mắt được, thì nửa đêm lại bị binh sĩ đánh thức với một tin tức kinh thiên động địa!
Địch tập kích!
Đại quân Chinh Thục Tướng Quân kỳ tập Tử Ngọ Cốc!
Trương Trấn lập tức toát mồ hôi lạnh, trong cơn hoảng hốt, nhận ra cái đầu vốn mơ màng cùng chiếc mũi nghẹt cứng dường như vì thế mà thông suốt hơn nhiều...
"Xác nhận là Ngụy Diên, Ngụy Văn Trường?"
Binh sĩ gật đầu, nói: "Đã nhìn thấy chiến kỳ của Chinh Thục Tướng Quân!"
"Có bao nhiêu người?"
"Ước chừng khoảng năm ngàn người..."
"Năm ngàn người!" Trương Trấn hít một hơi thật sâu, rồi lập tức khoác áo choàng, vội vàng ra lệnh: "Truyền lệnh, đánh trống triệu tập tướng lĩnh! Không! Khoan đã, không cần đánh trống... Cứ cử người đi triệu tập là được..."
Trong cơn hoảng loạn, Trương Trấn suýt nữa ra lệnh sai lầm nghiêm trọng. Giữa đêm khuya, đa phần binh sĩ đều đang ngủ, nếu bất ngờ tiếng trống trận vang lên, e rằng nhiều người sẽ sợ đến phát bệnh tim. Nếu lại có vài doanh trại kêu gọi lẫn nhau, không chừng Ngụy Diên chưa đến, mà quân mình đã tự gây tổn thất trước.
Không lâu sau, các tướng lĩnh tại Bắc Đại Doanh lần lượt tập hợp, nhưng cảm thấy không khí có gì đó bất thường, liền trao đổi ánh mắt với nhau.
"Các vị nghe lệnh!"
Trương Trấn thấy các tướng lĩnh đã đến đông đủ, bèn trầm giọng nói: "Từ hôm nay, tăng cường tuần tra, đặt thêm hai lớp trạm gác, trinh sát mở rộng đến năm mươi dặm!"
"Thêm vào đó, lập tức gửi thông tin tới Nam Trịnh, báo cáo Tử Ngọ Cốc đã thất thủ!"
Các tướng lĩnh đều sững sờ, kinh hãi hỏi: "Cái gì? Tử Ngọ Cốc đã thất thủ rồi sao?"
Trương Trấn mặt mày nghiêm nghị, gật đầu xác nhận.
Năm ngàn người tấn công Tử Ngọ Cốc, vậy thì Tử Ngọ Cốc chắc chắn đã thất thủ...
"Thưa tướng quân, nếu tình hình đã như vậy... Có nên xuất binh thu phục lại Tử Ngọ Cốc không?"
Trương Trấn trầm ngâm rất lâu.
Trương Trấn đang do dự.
Một mặt, với tư cách là người bảo vệ Bắc Đại Doanh, mặc dù trọng tâm phòng thủ chính là Bào Hiệp Đạo và Đãng Lạc Đạo, nhưng Tử Ngọ Cốc cũng là một phần của hệ thống phòng vệ, không thể bỏ qua. Mặt khác, Trương Trấn nghi ngờ đây có thể là kế điệu hổ ly sơn của Ngụy Diên, hoặc thậm chí là mưu kế của Phiêu Kỵ Tướng Quân Phỉ Tiềm. Nếu đại quân chính rời khỏi Bào Hiệp Đạo và Đãng Lạc Đạo, sẽ bị binh sĩ từ Trường An tấn công bất ngờ!
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Trương Trấn cuối cùng đưa ra mệnh lệnh thứ ba. Hắn ta cho người đi thăm dò các dấu vết của Phiêu Kỵ binh tốt có thể xuất hiện ở Bào Hiệp Đạo và Đãng Lạc Đạo. Khi chưa xác định rõ sự an toàn tuyệt đối của hai con đường này, Trương Trấn không dám mạo hiểm xuất binh tới Tử Ngọ Cốc...
Sự "cẩn trọng" của Trương Trấn đã khiến kế hoạch phục kích của Ngụy Diên thất bại.
Thực ra, Ngụy Diên đã đánh giá quá cao năng lực của Trương Trấn...
Ngụy Diên cho rằng Trương Trấn sẽ nhìn thấu kế nghi binh của mình.
Dù sao, năm ngàn người, thế nào cũng không thể có đủ năm ngàn người! Ngụy Diên nghĩ rằng chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể tính ra được điều đó!
Nhưng kết quả là Trương Trấn lại không tính, nên lập tức tin tưởng ngay!
Kế hoạch I của Ngụy Diên là lợi dụng tin tức về Tử Ngọ Cốc để dụ Trương Trấn xuất binh, sau đó tiến hành tấn công. Nhưng Trương Trấn lại giữ vững vị trí, khiến Ngụy Diên mai phục uổng công vô ích.
Thế là, Ngụy Diên lập ra kế hoạch II.
Ngụy Diên trực tiếp vạch một vòng tròn, rồi hướng về phía Bắc Đại Doanh tiến công.
Bắc Đại Doanh có ba trại, một lớn hai nhỏ, Trương Trấn ở giữa, hai trại kia tạo thành thế gọng kìm. Đây là cách bố trí được binh pháp nhấn mạnh, Trương Trấn cho rằng bố trí này vô cùng hợp lý. Trại quá lớn có thể gây ra góc chết trong tầm nhìn, khó mà kiểm soát hết. Các trại có kích thước vừa phải có thể hỗ trợ lẫn nhau, đồng thời cũng có thể tạo ra hiệu quả đánh trả đối với quân địch khi đã lọt vào doanh trại.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, hướng bố trí của trại mà Trương Trấn thực hiện chủ yếu để phòng ngự kẻ địch từ phương Bắc đến. Vì vậy, khi Ngụy Diên từ phía Nam bất ngờ tập kích, đội hình này không thể phát huy tác dụng của thế gọng kìm được nữa.
Trương Trấn khi nhận được tin tức, vội vàng trèo lên tường thành của doanh trại, nhìn về phía doanh trại bên trái, không khỏi hít một hơi lạnh...
Hai doanh trại phụ của Bắc Đại Doanh, ngoài hơn hai ngàn chính binh, còn có khoảng ba ngàn phụ binh. Thông thường, để phòng thủ một doanh trại như vậy là đủ rồi. Nhưng hiện tại, trong doanh trại phụ bên trái, lửa cháy ngút trời, loáng thoáng có thể thấy binh sĩ của Ngụy Diên đang tung hoành, vừa điên cuồng chém giết, vừa phóng hỏa đốt trại, tiếng hò hét đánh nhau vang dội trời đêm.
Một lá chiến kỳ giữa ánh lửa lúc ẩn lúc hiện, chữ "Ngụy" lớn trên đó như thể đang tát vào mặt Trương Trấn không ngừng...
"Không có kỵ binh? Chỉ có bộ binh thôi ư?!" Trương Trấn nhìn một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy giận dữ, lập tức trèo lên đài chỉ huy trung tâm, ra lệnh gõ trống trận, chỉ huy các tướng lĩnh tiến hành vây quét. Ngụy Diên dám cả gan đến sát dưới mí mắt mình mà hành động, chú còn nhịn được, thím sao nhịn nổi! Trương Trấn quyết định, dù phải bỏ doanh trại phụ, cũng phải nhân cơ hội này chém giết Ngụy Diên tại đây, trừ khử một mối họa lớn trong lòng!
Phải biết rằng, hắn có kỵ binh trong tay!
Binh pháp đã nói rõ, kỵ binh đánh bộ binh có ưu thế! Hôm nay sẽ là dịp để ta dùng kỵ binh phá Ngụy Diên!
Dưới sự chỉ huy của trống trận và cờ hiệu, binh sĩ của Trương Trấn ban đầu có phần hỗn loạn, dần dần ổn định, bắt đầu hành động. Trương Trấn ra lệnh cho binh sĩ trung doanh xếp thành trận bên ngoài, rồi lại hạ lệnh cho kỵ binh của doanh trại bên phải vòng ra phía sau Ngụy Diên, chuẩn bị bao vây và truy sát.
Hán Trung tuy rằng không có nhiều vùng đất bằng phẳng, và cả hai phía Nam Bắc đều là núi non, nhưng do vốn dĩ nằm dưới quyền của Phiêu Kỵ, nên giá chiến mã cũng tương đối rẻ hơn, các quận huyện tại Hán Trung cũng có một số kỵ binh thường trực, chỉ có điều số lượng không nhiều.
Số kỵ binh này được Trương Tắc tập hợp lại, một phần được đặt ở Nam Trịnh làm lực lượng cơ động, khoảng sáu trăm người, phần còn lại thì đặt tại Bắc Đại Doanh, số lượng không nhiều, chỉ hơn bốn trăm người.
Thống lĩnh kỵ binh chính là Trương Phong, một vị tướng với chút danh tiếng.
Trong lòng Trương Phong không khỏi có chút phấn khích, tuy rằng hắn chỉ là một kỵ đô úy giản đơn, nhưng rốt cuộc vẫn là người thống lĩnh một đội kỵ binh đặc biệt, điều này làm hắn trở nên độc nhất vô nhị tại Hán Trung. Nếu lần này có thể biểu hiện xuất sắc, đấu một trận với Ngụy Diên, không chừng mình sẽ nổi danh, tương lai có thể phong hầu bái tướng cũng không phải là điều không thể!
Trương Phong vừa tưởng tượng về tương lai, vừa thúc ngựa phi ra khỏi doanh trại, vòng ra phía sau. Hắn vừa lao ra được không xa, thì chiến mã dưới chân đột nhiên hí lên kinh hoàng, không chịu sự điều khiển của hắn, đột ngột dừng lại. Trương Phong kinh ngạc, quên cả mộng tưởng phong hầu, vội vàng kéo dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, mới không bị hất văng khỏi lưng ngựa...
"Chuyện gì vậy?!"
Trương Phong không hiểu vì sao chiến mã đột nhiên phát điên, đang định xem xét, thì bất ngờ nghe thấy những âm thanh quen thuộc mà đầy sợ hãi.
"Bùng! Bùng bùng!"
"Cẩn thận nỏ tiễn!" Trương Phong theo bản năng hét lớn, rồi ngay sau đó hắn thấy mười mấy con chiến mã phía trước đã bị bắn hạ, dưới ánh sáng từ đuốc của kỵ binh mình, những mũi tên, nỏ tiễn từ bóng tối bay ra, tựa như những con thiêu thân lao vào lửa, mang theo hơi thở chết chóc.
Các kỵ binh không kịp đề phòng, đồng loạt ngã ngựa, các kỵ binh phía sau hoảng loạn la hét, có người vô thức ghìm cương, có người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trong khi chiến mã đã cảm nhận nguy hiểm, lập tức dừng lại, khiến các kỵ binh do quán tính mà bị văng khỏi lưng ngựa...
Người hô ngựa hí, hỗn loạn vô cùng.
Trong đêm tối, từng mũi tên lông vũ liên tiếp bay tới, khiến đội kỵ binh vốn đã không vững chắc lại càng thêm hoảng loạn. Họ vừa phải kiểm soát chiến mã dưới thân, vừa phải đề phòng những mũi tên lạnh lùng từ bóng đêm bắn tới, đồng thời cũng phải tránh bị vướng vào xác ngựa phía trước hay bị những con chiến mã phía sau đụng trúng. Những kỵ binh này, vốn ở Hán Trung chỉ đảm nhiệm việc đưa thư hoặc dẹp loạn cỏn con, hoặc có thể gọi là cưỡi ngựa chơi bời, ngày thường bày ra bộ dạng thì trông còn ổn, nhưng khi thực sự ra trận, mọi khiếm khuyết liền lộ rõ.
Những kỵ binh hiểu biết hơn đôi chút, liền dang cánh tay cầm đuốc ra xa khỏi mình. Dù cho làm vậy tay họ sẽ mỏi hơn, nhưng cũng có nhiều lợi ích...
Lại thêm tấm khiên bên cạnh ngựa, ngày thường cầm thì không có vấn đề gì, nhưng trong cơn căng thẳng, tay run rẩy, trượt tay, nắm không chặt, rồi khiên hoặc là chậm mấy nhịp, hoặc là rơi tuột xuống...
Khi gặp phải đột kích, bản năng khiến họ tránh né, nhưng trên chiến trường, đôi khi tránh né không có tác dụng gì. Nhiều lúc, tất cả chỉ dựa vào vận may, như tung một con xúc xắc hai mươi mặt; vận may tốt, băng qua mưa tên gió đạn không trầy da tróc vảy, còn vận may tệ, thì lại trúng ngay giữa trận, bị bắn hạ thê thảm.
Cách làm đúng đắn khi gặp địch là lập tức gia tăng tốc độ, lao lên công phá, nhưng kỵ binh này lại chọn cách dừng lại để né tránh mũi tên, điều này khiến Ngụy Diên nhìn thấy mà không biết phải nói gì...
Chẳng lẽ cả nhà họ Trương đều phối hợp đến mức này sao? Không cần phải đặc biệt dặn dò, chỉ cần khẽ xô đẩy một chút là đã bày ra thế trận tốt nhất để bị bắn, thực sự khiến người ta quá sung sướng...
Đến khi Trương Phong kịp phản ứng, ra lệnh cho thuộc hạ xông lên, cảm thấy không thể đứng yên chịu trận nữa, thì kỵ binh đã tổn thất hơn trăm người, sĩ khí giảm sút.
Kỵ binh còn sót lại dồn hết can đảm, vó ngựa rầm rập bay cao.
"Xông lên! Giết sạch bọn chúng!"
Trương Phong hét lớn, khuôn mặt đỏ bừng, như thể đang phát sáng dưới ánh lửa. Không biết là do tức giận vì bị tấn công bất ngờ, hay là vì xấu hổ khi bản thân không đối phó được với địch.
Kỵ binh Hán Trung cũng đồng thanh hét lớn, như thể việc này có thể giúp họ tăng thêm dũng khí và sức mạnh. Họ lại một lần nữa thúc ngựa, giục chân ngựa, tăng tốc phi tới, nhìn thấy sắp đè bẹp những binh sĩ của Ngụy Diên đang lẩn trốn trong đêm tối, tưởng chừng đã có thể dẫm đạp lên bọn chúng dưới vó ngựa, thì đột nhiên, một con chiến mã ở hàng đầu cất tiếng kêu thảm thiết, mất đà, ngã nhào xuống đất...
Tiếp theo đó, lại có hai con ngựa ngã gục xuống...
“Dây chăng ngựa!”
“Có phục binh!”
Kỵ binh Hán Trung lại một lần nữa phải ghìm chặt cương ngựa, vừa hét lớn cảnh báo, vừa giương khiên cố gắng che chắn cho bản thân...
Đây là một sai lầm điển hình khi biết rõ có phục binh mà vẫn không cẩn trọng.
Một cái hố có thể té ngã tới hai lần...
Ngụy Diên lúc này cũng cảm thấy mình không nỡ ra tay, chỉ tiếc rằng binh lực không đủ, nếu không thì...
Sai lầm như vậy thực ra cũng rất phổ biến, giống như hầu hết những người lái xe đều đã vượt qua kỳ thi luật giao thông, và trong cuộc sống hàng ngày, khi nói về những thói quen xấu khi lái xe, ai cũng có thể thao thao bất tuyệt mà không ngừng. Nhưng khi gặp phải tình huống bất ngờ, họ lại tin rằng chiếc xe đối diện nhất định sẽ nhường đường...
Hoặc là nghĩ rằng: “Ta đã bật đèn xi-nhan rồi...”
Hay là: “Hai cốc bia làm sao tính là uống rượu?”
Những điều tương tự như thế.
Trương Phong vốn hiểu biết không ít, lúc được khảo sát cũng có thể nói như rót nước, nhưng khi ra trận, những điều thông thạo hàng ngày đó dường như biến mất sạch...
Tên và nỏ dày đặc như mưa!
Khiên của kỵ binh nhỏ hơn bình thường, không thể che chắn toàn bộ thân mình. Từng mũi tên, từng mũi nỏ từ bóng tối bắn tới, từng con ngựa ngã gục xuống, tiếng kêu thảm thiết, tiếng ngựa hí, tất cả hòa thành một.
Những chiến mã và kỵ sĩ đang vật lộn dưới ánh sáng leo lét của đuốc, trông thật thê lương.
"Vứt bỏ đuốc đi! Vứt bỏ đuốc ngay!"
Trương Phong có lẽ đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất kể từ khi xông trận.
Những cây đuốc bị ném xuống đất, ánh sáng và tầm nhìn đều giảm xuống, các mũi tên và nỏ từ bóng đêm cũng mất đi mục tiêu, dần dần ngừng lại...
Kỵ binh sau khi chịu tổn thất nặng nề không dám truy kích, trong khi đó bộ binh từ trại trung quân tiến ra cũng giẫm phải một số bẫy sắt chông. Mặc dù số lượng chông không nhiều, nhưng cũng đủ để làm chậm bước tiến của họ. Khi họ đến được doanh trại phía trái, thì binh sĩ của Ngụy Diên đã rút lui khỏi chiến trường.
Bộ binh từ trại trung quân tự nhiên nghĩ rằng việc truy kích là do kỵ binh đảm nhận, nên họ liền tiến vào doanh trại phía trái để chỉnh đốn lại. Đến khi họ biết rằng Trương Phong đã rơi vào mai phục và mất hơn phân nửa quân số, không còn khả năng truy kích nữa, thì thời cơ đuổi bắt Ngụy Diên đã qua mất.
Kỵ binh chịu tổn thất nặng nề, Trương Trấn giận không thể nguôi. Để tránh bị nghi ngờ rằng mình chỉ huy không hiệu quả, hắn giống như phần lớn các lãnh đạo chi nhánh của doanh nghiệp, tuyên bố rằng phương châm và chiến lược của mình không hề có vấn đề gì, rồi đổ mọi trách nhiệm lên đầu cấp dưới thực hiện không đúng, đặc biệt là trại chủ bên trái và kỵ binh đô úy. Ngay lập tức, hai chiếc đầu bị chặt, treo lên cao để răn đe các tướng lĩnh khác, sau đó Trương Trấn liền bổ nhiệm người khác thay thế.
Tuy nhiên, dù thay đổi một số lãnh đạo trung tầng, thì thiệt hại trong chiến dịch đã gây ra rồi.
Phải làm gì đây?
Nói thật ư? Không thể nào, đời này làm gì có chuyện nói thật!
Trương Trấn ngồi trong trướng trung quân suy ngẫm một lát, rồi nảy ra một ý tưởng.
Về chiến lược quân sự, Trương Trấn không phải là người tài ba gì, nhưng về việc chơi trò bút mực thì hắn tuyên bố đó là sở trường của mình, dễ như trở bàn tay...
Vì vậy, Trương Trấn liền viết một bản tấu trình lên cấp trên của mình. Trước hết, hắn bày tỏ quyết tâm quyết chiến đến cùng, sau đó nhắc qua về quá trình giao chiến với Ngụy Diên. Tất nhiên, trong phần nội dung chi tiết thì không phải là Ngụy Diên tấn công bất ngờ làm doanh trại bị tổn hại, binh sĩ thương vong, mà là Trương Trấn cùng với một đám người liều mạng, một chống năm, chiến đấu kiên cường. Dưới tình huống cấp dưới bất tài, hắn đã cố gắng cứu vãn tình hình, đứng vững trong lúc nguy cấp, bảo vệ nguồn nước, thành công đẩy lui quân Ngụy Diên, giáng cho quân Ngụy một đòn nặng nề, bảo vệ sự nguyên vẹn của trận địa ở Bào Hiệp Đạo và Đãng Lạc Đạo...
Trong phần cuối của bản tấu trình, Trương Trấn bày tỏ rằng mặc dù hắn đã cố gắng đánh bại quân Ngụy Diên, gây tổn thất lớn cho quân Ngụy, nhưng bản thân cũng chịu một số tổn thất nhất định. Hắn hy vọng rằng Trương Tắc có thể cử một phần viện quân đến để tái thiết doanh trại phía trái, tạo nền tảng cần thiết cho bước tiếp theo trong phòng thủ, thậm chí là phản công lại Ngụy Diên.
Đến đây, Trương Trấn đã thành công thoát khỏi tình cảnh bại trận nhục nhã, và thậm chí còn mập mờ trở thành người anh dũng "đánh bại" tướng lĩnh của Thục, Ngụy Diên. Không chỉ không lo bị trừng phạt, mà hắn còn có thể lấy thêm được tài nguyên từ Trương Tắc, bù đắp những thiệt hại của mình, thậm chí có khi còn dư thừa.
Thật sự là mỹ mãn!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tám, 2020 00:29
T tưởng giỏi nhất đổng trác là lý nho
13 Tháng tám, 2020 00:29
T đọc đâu thấy từ vinh nào đâu
13 Tháng tám, 2020 00:22
yêu ma hóa Trư ca là nói ai đấy mọi người?
13 Tháng tám, 2020 00:13
Thấy sắp endgame, a Tháo chưa nuốt được 3 thằng con nhà Thiệu thì lấy sức đâu ra. Nhớ hình như Từ Vinh có theo Tiềm mà sao lặn mất tăm. Hay nhớ nhầm truyện. Chứ Từ Vinh mình thấy phải là tướng giỏi nhất của Trác.
13 Tháng tám, 2020 00:03
Tào tháo cảm phục vũ dũng của hứa chử, đánh ngang hoặc hơn điển vi 1 xíu, sau đó tào khuyên nhũ hàng, xét về võ thì hứa chử cũng thuộc hàng đầu ở tam quốc, còn vì sao lên lên chức vụ cao thì k nhớ lắm, chỉ nhớ hứa chử lập nhiều công
12 Tháng tám, 2020 22:30
ai cho hỏi trong tam quốc diễn nghĩa hứa chử về vs tào tháo như nào mà trở thành hộ vệ được vì vị trí này khá là nhạy cảm.
12 Tháng tám, 2020 17:28
Lâu lâu tích 10 chương đọc hay thiệt sự, đúng là con người dù muốn hay ko đều có lòng đố kỵ, trương liêu kỳ này thua 1 phần vì hhđ cx ko phải dạng vừa, 1 phần vì đố kỳ, hy vọng sau cái chết của trương thần thì có thể làm tl tỉnh ra, mà nói tới liều ăn nhiều thì chắc trong truyện nguỵ diên làm chùm, thánh may mắn, chúa liều lĩnh, cược toàn từ hoà đến thắng, mà sao trong truyện này thấy hhu ngu ngu bóp bóp sao á, a tháo mà biết bóp mất 1 đại tướng hứa chử chắc tức ói máu quá, mà hứa chử nhiều khi chạy xong qua ngô lại mệt
12 Tháng tám, 2020 15:37
Hôm nay tạm ko úp chương bên này nhé.
Bên Triệu thị Hổ tử đang đánh trận hay nên mình đọc, edit và úp bên đó.
Mong anh em qua cổ vũ, ủng hộ và quỳ cầu đề cử....
Hahaha
12 Tháng tám, 2020 12:52
có, bác đăng chậm phút nào thì app lại thêm lượt click. tối qua cứ vào phút lại vào xem bác đăng chương mới chưa.
12 Tháng tám, 2020 12:45
Nhiều người không chết lúc khó khăn, mà chết lúc sắp cận kề chiến thắng. Tăng tốc độ, giảm đà chạy, chào người hâm mộ, sa chân hố ga... âu cũng là thường tình vậy.
12 Tháng tám, 2020 11:27
Hửa Chử sắp về đội Tiềm rồi, chạy không thoát :))
12 Tháng tám, 2020 11:26
Vụ cu Tiềm không thủy chiến đã nói bóng gió lúc đánh đất Thục rồi, cơ bản mấy chương trước đã sắp sẵn Can Ninh bị mấy con hàng Kinh Châu hố nên dễ anh Cam về đội anh Tiềm lắm. Nói đến tướng Thủy Sư thì 10 truyện TQ có 9 truyện Cam Ninh về với main. Cơ bản con hàng Cam Ninh này muốn tuyển là tuyển đc ngay, không phải sĩ tộc nên làm gì cũng dễ. =]]
12 Tháng tám, 2020 10:40
chương 354 tác giả cũng khóc với cái truyền thống nhận giặc làm cha của dân tộc :v
12 Tháng tám, 2020 10:08
ở đất bắc phi ngựa nhiều nên ở sông ngòi lộ ra điểm yếu dòy :v
12 Tháng tám, 2020 09:52
Có lẽ câu "Trì trung cầu chính" ý nói: Mọi việc khi đã nắm chắc trong tay thì nên đường đường chính chính hành sự, như phong cách của Phí Tiền là dùng Dương mưu ấy. Không nên dùng kỳ binh, đi đường hiểm để rồi không chuyện ngoài dự tính...
12 Tháng tám, 2020 09:46
ý của con tác qua lời Phí Tiền có nghĩa là làm gì cũng phải quang minh, làm cho người khác thấy là hố thì cũng phải nhảy, chứ đừng ra làm ẩu mà hư chuyện. Ý thứ 2 khuyên Trương Liêu làm việc nên nhìn lợi ích chung mà đừng hiềm lợi ích cá nhân rồi nhảy bước nên hỏng chuyện, qua sự việc cần phải rút ra bài học, rút không rút thì mặc kệ cưng, chuyện của cưng về viết báo cáo rồi nộp Quân ủy, à nhầm, Giảng võ đường để các tướng lĩnh về sau noi đó mà làm gương, thảo luận đứa chơi dại lấy kỵ binh vượt sông mà đánh với bộ binh đã dàn sẵn quân trận. Cuối cùng cũng là tìm ra được nhược điểm của Phí Tiền: Thủy sư hầu như chưa có nạp tiền mua cây kỹ thuật thủy chiến :v
12 Tháng tám, 2020 09:11
hứa chử đợt này theo tiềm rồi
12 Tháng tám, 2020 08:32
Game này hình như Hứa Chử chưa đi đâu cả.
Chỉ có anh Hứa Chử đi lên Trường An đầu Phí Tiền thôi.
Lúc đó Phí Tiền còn tiếc rẻ mà.
12 Tháng tám, 2020 00:33
Nhầm Vợ Trương Tể, không phải Trương Mạc
12 Tháng tám, 2020 00:31
Anh Hứa Chử đã ở dưới trướng Tiềm ca rồi, giờ Chử cũng tới nốt!
12 Tháng tám, 2020 00:29
@Nhu Phong: Trì trung cầu chính là Tay nắm quyền hành thì làm việc phải đàng hoàng, quang minh chính đại. Chứ không phải kiểu Hạ Hầu Uyên “tay giơ hơi cao”, “dùng khuỷu tay đỡ người tự nhiên chảy máu mũi”
Còn vụ tẩu tử là vụ Tháo ngủ với vợ Trương Mạc, nên bị phản kích dù Tháo được Điển Vi cứu nhưng lại khiến Tào Ngang chết.
Trong truyện do có Tiềm ca nên vụ đấy ko xẩy ra, còn T.Ngang chết vì bị ám sát ở Hứa huyện.
12 Tháng tám, 2020 00:19
ai nhớ hứa chử về với tào tháo như nào ko. sao giờ vẫn còn ở hứa gia bảo nhỉ. mà khéo tiềm lui quân. có lẽ yêu sách cho lưu hiệp đi trường an 1 lần rồi lại điện hạ muốn đi đâu thì tùy.
12 Tháng tám, 2020 00:03
Hứa Chử sau khi xin gia nhập sẽ phải leo dần lên từ cấp thấp, nếu có sẵn bộ khúc (tráng đinh nhà họ Hứa) thì có thể xuất phát cao một chút thôi. Mà dù không xét đến quy tắc này thì việc cho Hứa Chử chức hộ vệ cũng rất vô nghĩa, ai dám bảo đây không phải khổ nhục kế.
12 Tháng tám, 2020 00:00
có hộ vệ lâu năm bỏ không dùng, cấp chức vị quan trọng này cho 1 người mới xin gia nhập, làm lãnh đạo không phải làm như vậy.
11 Tháng tám, 2020 23:47
khả năng là Hoàng Húc vẫn làm hộ vệ. còn Hứa Chử làm tướng bên ngoài. 3 quốc diễn nghĩa viết hứa chứ hữu dũng vô mưu. nhưng nên nhớ ông là 1 trong những tướng chết già thời tào ngụy tấn. mà võ nghệ Hứa Chử thì thôi rồi. hổ si
BÌNH LUẬN FACEBOOK