Mục lục
Quỷ Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió đêm lướt qua, nhưng không khí vẫn nặng nề.

Tầng mây dày đặc, tựa như có thứ gì đó ẩn giấu sau mây, đang âm thầm tích tụ sức mạnh.

Tiền bạc và bạo lực, có thể nói là hai dục vọng nguyên thủy nhất của con người. Chúng song hành cùng nhau, bất kể khoa học tiến bộ đến đâu, thế giới phát triển thế nào, hai khát vọng này sẽ mãi mãi không thay đổi. Khi con người đã quen dùng bạo lực để chiếm đoạt tiền bạc, tất yếu sẽ bị tiền bạc thức tỉnh thêm lòng tham vô đáy. Kết cục cuối cùng có thể là chết dưới bạo lực, hoặc chết dưới sức nặng của đồng tiền.

Vài tên sĩ quan quân đội lén lút tụ tập, tránh khỏi tai mắt của Cao Thuận.

“Không thể tiếp tục thế này được.”

“Không có tiền, huynh đệ ai cũng bất mãn.”

“Chúng ta dốc sức, liều mạng, vậy mà không thể kiếm được tiền sao?”

“Huynh đệ đang xao động, không thể áp chế được nữa…”

“Mã Trường Sinh, ngươi là người quen thuộc với Cao tướng quân nhất, chuyện này là sao?”

Mã Trường Sinh trầm ngâm hồi lâu, mới từ từ mở lời: “Ta ở bên cạnh Cao tướng quân cũng chưa lâu… Nhưng theo ta biết, Cao tướng quân không giống với Nguỵ tướng quân… hắn ta không thích tiền, chỉ thích đánh trận…”

“Vậy chẳng phải tốt hơn sao? Tiền cứ để ta, còn trận ta sẽ giúp hắn ấy đánh!”

“Đúng, đúng vậy!”

Mã Trường Sinh thở dài một tiếng: “Vấn đề là ngài ấy cũng không thích người dưới tay ham mê tiền bạc…”

“Chuyện này… thật khó xử…”

“Thật lòng mà nói, như vậy Cao tướng quân sẽ dễ dàng mất lòng quân.”

“Hay là tìm Cao tướng quân… nhắc khéo một chút?”

“Ngươi thà nói thẳng còn hơn là nhắc khéo…”

“…”

Không gian chợt lặng im, ánh mắt mọi người dò xét lẫn nhau, trong mắt lấp lóe vẻ nguy hiểm và tham lam.

“Trước hết, chúng ta cần khẳng định một điều, Cao tướng quân là người tốt…” Mã Trường Sinh chậm rãi nói, ánh mắt lướt qua gương mặt những người xung quanh.

“Chuyện này không sai, Cao tướng quân là người tốt.”

“Đồng ý.”

“Ừ, vậy tiếp theo thì sao?”

“Điều thứ hai, Cao tướng quân chỉ muốn đánh trận, hoàn thành mệnh lệnh của Đại Đô hộ… đúng không?” Mã Trường Sinh tiếp tục.

“Nói thẳng ra, ngươi muốn làm gì thì nói đi!”

“Đúng rồi, có gì cứ nói thẳng ra!”

Mã Trường Sinh không hề giận, chỉ gật đầu nói: “Cao tướng quân là người tốt, nên ‘kẻ xấu’ là chúng ta làm… Chúng ta làm ‘kẻ xấu’, tất nhiên sẽ giúp Cao tướng quân đánh tới chỗ Xa Sư Hậu bộ Vụ Đồ Cốc! Còn về chuyện kia… Cao tướng quân chỉ cấm chúng ta không được làm hại dân, đúng không? Nhưng nếu không phải là dân… thì chúng ta vừa không vi phạm lệnh của Cao tướng quân, lại vừa… các ngươi hiểu ý ta chứ?”

“Ngươi đúng là cao tay!”

“Có lý!”

“Làm thôi!”

Những sĩ quan này đều là người quen biết nhau trong quân, chỉ huy binh sĩ, nên khi đã quyết định kế hoạch thì hành động nhanh chóng như sấm chớp. Chẳng mấy chốc, họ đã thống nhất quan điểm: Cao Thuận là người tốt, nhưng người tốt không thể cản đường bọn họ phát tài… à không, ý là không nên làm trái ý ‘mọi người’!

Đây không chỉ là chuyện của một người, mà là chuyện của tất cả họ. Vì huynh đệ, vì tất cả mọi người!

……ヽ( ̄д ̄)ノ……

Trong màn đêm, Tạp Trát lẳng lặng tháo rời những bó đuốc rồi chia cho thuộc hạ.

Đứng xung quanh Tạp Trát, kẻ thì máu nóng sôi sục, người thì hăm hở, kẻ khác thì mắt đầy tham lam vì cơ hội phát tài, còn có kẻ gương mặt ngập tràn lo lắng, bất an.

Những phụ thuộc binh này, vốn dĩ theo quân chỉ vì tiền bạc. Vì tiền, họ có thể liều mạng vì người Hán, cũng có thể vì tiền mà lấy mạng kẻ khác.

Bóng đêm phóng đại dục vọng, che đậy những điều xấu xa, đáng sợ.

Tạp Trát khẽ quát, từng lời dặn dò cẩn thận, “Muốn phát tài thì giữ mồm giữ miệng cho kín! Tất cả làm đúng theo lời ta!”

“Thành Kim Tử đầy vàng ngọc!”

“Đây mới là làm việc cho Đại Đô hộ! Làm vậy cũng là vì huynh đệ chúng ta!”

Con đường trải đầy ánh vàng lấp lánh như hiện ra trước mắt.

Tạp Trát đứng trước hàng quân, nói lớn: “Ta nhắc lại lần nữa, đây không phải tạo phản, mà là bình loạn! Bình loạn, bởi lũ Xa Sư kia lòng mang bất phục, muốn mưu hại tướng quân! Chúng ta đi bình loạn! Gây rối lên rồi rút, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi…”

Đoàn quân lập tức lên đường trong màn đêm, chẳng mấy chốc đã tới bên ngoài thành Kim Tử Hà. Cửa thành rộng mở, dưới màn đêm đen kịt, giống như miệng một con thú khổng lồ đang há ra.

Tạp Trát ngoái đầu nhìn lại, xung quanh im ắng lạ thường.

“Đầu lĩnh,” người phía sau khẽ hỏi, “Có chuyện gì sao?”

Tạp Trát nghiến răng, cơ mặt co giật, rồi nói lớn: “Không có gì! Trước mắt là vàng bạc! Xông vào, tất cả đều là của chúng ta! Giết lũ loạn tặc Xa Sư, chúng ta là vì tướng quân bình loạn, là vì Đại Đô hộ mà lập công! Tiến vào thành!”

Hai chữ cuối cùng, Tạp Trát gần như gầm lên, rồi bước lên dẫn đầu tiến về phía trước.

Một người bước lên, mọi người đều tiến theo.

phụ thuộc binh theo sau Tạp Trát nhất tề hô lớn, cùng xông thẳng vào khu thượng thành của Kim Tử Hà. Tiếng bước chân rầm rập vang lên, xen lẫn những tiếng hò hét hỗn loạn không rõ, ngay lập tức phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong thành!

Thành Kim Tử Hà chia làm thượng thành và hạ thành, thực chất chỉ là khu vực của người giàu và kẻ nghèo, chỉ khác nhau cái tên. Tạp Trát và đồng bọn dĩ nhiên chẳng hề để tâm đến hạ thành, mà nhắm thẳng đến khu thượng thành.

Tham lam khiến mắt ai nấy đều đỏ ngầu, ngọn lửa bắt đầu bùng cháy.

Nói cho cùng, Kim Tử Hà tuy không lớn, nhưng vì là vùng đất sản xuất vàng, nên khu thượng thành nhà nào cũng có vật dụng, đồ trang trí bằng vàng. Trong ánh lửa bập bùng, vàng ngọc tỏa ra ánh sáng chói lóa, hấp dẫn.

Khắp nơi đều là tiếng tranh cướp, tiếng la hét, tiếng gào thét vang vọng. Toàn bộ trật tự trong thành đã hoàn toàn sụp đổ.

Nếu đây là một thành trì còn trật tự, có lẽ những kẻ này sẽ không dám gây chuyện lớn. Nhưng trong hoàn cảnh một thành trì đã bại trận, không hề phòng bị, dục vọng phá hoại cứ thế tăng lên không kiềm chế. Ban đầu họ chỉ định cướp lấy vài thứ rồi rút lui, nhưng về sau lòng tham dâng cao, muốn ngày càng nhiều hơn, nhiều đến vô tận…

Dòng người càng trở nên cuồng loạn, ngọn lửa tiếp tục nhảy múa.

Tạp Trát hô lớn: “Nhanh lên! Đừng có dừng lại!”

Nhưng ngoài những binh lính thân cận của Tạp Trát, những kẻ khác vốn là đám vô lại lang thang, ngày thường thích tụ tập gây náo loạn. Mặc cho Tạp Trát đã dặn dò kỹ lưỡng không được nấn ná, nhưng khi thấy vàng bạc, bọn chúng như thấy cha mẹ, sớm đã quên hết lời hắn nói.

Thấy không thể kêu gọi bọn chúng quay lại, Tạp Trát chẳng còn cách nào khác, đành dẫn theo những người mình có thể gom góp được, nhanh chóng tiến về phía bắc thành.

Lúc này, ngoài cổng thành, Mã Trường Sinh cùng đồng bọn đã chỉnh tề hàng ngũ, thấy lửa bốc lên, liền vung tay hét lớn: “Xa Sư làm loạn! Cùng ta thảo phạt tặc khấu!”

Đây là một cuộc nhân lúc cháy nhà mà hôi của, có sự phân công rõ ràng.

Đây cũng là lúc thể hiện rõ nhất sự phối hợp ăn ý giữa các phe nhóm.

Chỉ có điều duy nhất đáng tiếc là… giá như mục tiêu không phải là vàng bạc mà là kẻ địch thực sự thì tốt hơn…

Mây đen dày đặc trên trời, tiếng sấm rền vang xa.

Dưới đất, ánh lửa nhấp nháy, tiếng khóc lóc thảm thiết và tiếng gào rú vang lên xuyên qua màn đêm, nhưng theo sự lan tràn của máu, tất cả dần dần im bặt.

Kim Tử Hà thành không lớn, số người Xa Sư còn sót lại ở thượng thành cũng không nhiều. Huống hồ Mã Trường Sinh và đồng bọn đã phân công rành mạch: kẻ giết thì giết, kẻ thu gom thì thu gom, chỉ trong chớp mắt mà bọn chúng đã tàn sát từ đầu đến cuối khu thượng thành.

Cao Thuận nhận được tin, nhưng đến khi hắn tập hợp binh lính và từ doanh trại bên ngoài chạy đến cổng thành, mọi chuyện đã gần như kết thúc.

“Giặc” đã bị chém đầu, bêu lên khắp dọc đường phố.

Còn những thứ khác, thì bị gói ghém thành từng bọc lớn nhỏ, đặt ngay bên cạnh các thủ cấp kia…

Cao Thuận đứng trước mặt Mã Trường Sinh và những kẻ khác, nét mặt âm trầm như nước.

Nói là cướp của giết người ư, đúng là đã cướp và cũng đã giết, nhưng đồ đạc vẫn còn nằm dưới đất.

Nói là chống lệnh, bừa bãi giết hại dân lành ư, nhưng giữa đám người Xa Sư tại thượng thành kia, vẫn tìm ra được binh khí…

Tất nhiên, việc họ có vũ khí cũng chẳng lạ lẫm gì, bởi trong thời loạn lạc này, giàu có mà không có cận vệ mang đao kiếm bên người thì chỉ cần ra khỏi thành chưa xa đã có thể bị cướp mất mạng.

Cao Thuận bước đến trước hàng ngũ.

Mùi máu tanh nồng nặc, máu đỏ đặc sệt thấm đẫm đường phố, len lỏi vào từng hạt cát bụi.

Mây đen trên trời cuồn cuộn, không có lấy một tia sao sáng, chỉ có ánh lửa trong gió đêm bập bùng, kéo dài những cái bóng của đám người xung quanh, như thể muốn biến họ thành những bóng ma quái dị.

Không cần Mã Trường Sinh và những kẻ khác phải giải thích thêm điều gì. Chỉ cần nhìn qua tình hình hiện tại, nhìn những chiếc thủ cấp của “giặc” nằm kia, ai cũng có thể hiểu được phần nào câu chuyện. Nhưng Cao Thuận vẫn không thể lý giải nổi. hắn đè nén cơn giận, trầm giọng hỏi: “Tại sao?!”

Các quân giáo im lặng, không ai đáp.

Cao Thuận từ từ rút chiến đao, lưỡi đao sắc lạnh lóe lên trong ánh lửa yếu ớt, chiếu ra những tia sáng âm u: “Cao mỗ chưa bao giờ nghĩ đến việc, có một ngày thanh đao này lại phải nhuốm máu đồng đội! Nói! Rốt cuộc vì cớ gì?!”

Mã Trường Sinh khẽ ngẩng đầu lên, đáp: “Tướng quân, nhà hạ quan có một bà mẹ mù và một người đệ đệ què…”

Cao Thuận cười lạnh, nâng nhẹ chiến đao: “Rồi sao? Gia cảnh khó khăn chính là lý do ngươi kháng lệnh, tàn sát bừa bãi ư?”

Mã Trường Sinh tiếp lời: “Không phải, hạ quan chỉ muốn bẩm tướng quân, hạ quan đến Tây Vực này, chỉ để mong mẹ mù và đệ què ở nhà có miếng cơm ăn mà thôi!”

“Đồ vô liêm sỉ! Lẽ nào quân lương không đủ cho mẹ ngươi, đệ ngươi ăn uống? Ngươi là Khúc trưởng, mỗi bữa được hai đấu lương, lương tháng năm trăm! Tất cả quần áo, vật dụng đều do quân cấp phát, từng đó vẫn không đủ cho ngươi ăn uống, nuôi dưỡng gia đình ư?” Cao Thuận phẫn nộ, nghĩ rằng Mã Trường Sinh đang ngụy biện, “Nếu ngươi tiêu xài phung phí, thì dù là ngàn vàng vạn bạc cũng chẳng bao giờ đủ!”

Bất kể là Hán đại hay các triều đại phong kiến khác, bổng lộc lương thực đều được tính theo số lượng thóc chưa xay xát, mà thông thường sau khi xay xát thành gạo lứt, trọng lượng chỉ còn lại sáu, bảy phần so với ban đầu. Bổng lộc của Khúc trưởng tuy không phải là nhiều, nhưng cũng không hề ít, vì trong quân đội Phiêu Kỵ, hầu như mọi nhu cầu đều được cấp phát, chỉ có chi tiêu cá nhân là phải dùng tiền. Nếu biết tiết kiệm, chẳng những nuôi nổi gia đình ba, năm người, mà bảy, tám người cũng không thành vấn đề.

“Tướng quân!” Mã Trường Sinh bất chợt cởi dây giáp trên người, khiến đám cận vệ của Cao Thuận cảnh giác, lập tức rút đao chỉ thẳng vào Mã Trường Sinh. Nhưng hắn không có hành động gì nguy hiểm, cũng không rút ra dao găm hay hung khí, mà chỉ để lộ chiếc chiến bào chắp vá nhiều mảnh sau lớp giáp. “Thuộc hạ chỉ có duy nhất bộ giáp mới này! Còn chiếc chiến bào này, là của hai năm trước, sau đó không nhận được thêm quần áo mới nữa. Thuộc hạ không cờ bạc, không rượu chè, mỗi lần nhận lương chỉ để lại một nửa dùng cho bản thân, còn lại đều gửi về nhà ở Lũng Tây. Chẳng phải do chi tiêu phung phí, mà là thực sự không còn đồng nào để phụ giúp gia đình!”

Ánh lửa bập bùng, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ những mảnh vá màu sắc khác nhau trên chiếc chiến bào của Mã Trường Sinh.

Cao Thuận phất tay, cất chiến đao vào vỏ, đồng thời ra hiệu cho cận vệ lùi lại, “Vậy lương của ngươi đâu?”

Mã Trường Sinh từ từ rút ra một mảnh thẻ gỗ nhỏ từ trong ngực áo, hai tay dâng lên đầu, “Mong Tướng quân minh xét, đây là số bổng lộc của thuộc hạ trong suốt năm thứ bảy Thái Hưng…”

Cận vệ của Cao Thuận tiến lên, nhận lấy thẻ gỗ, rồi đưa đến trước mặt hắn.

Dưới ánh lửa, Cao Thuận nhìn thấy dòng chữ trên mảnh thẻ gỗ: “Thiếu bổng lộc, quy thành tiền, ba ngàn.”

Ánh mắt Cao Thuận khẽ rung động.

Theo sau Mã Trường Sinh, những quân giáo khác cũng lần lượt dâng lên thẻ gỗ ghi nợ của mình.

Cận vệ tiến tới thu gom toàn bộ các mảnh thẻ từ tay những quân giáo, rồi đưa đến trước Cao Thuận.

Số nợ trên thẻ gỗ không đồng đều, kẻ nhiều nhất là tám ngàn, kẻ ít nhất cũng một ngàn rưỡi.

“Từ năm ngoái đã bắt đầu có nợ lương…” Mã Trường Sinh cất giọng chậm rãi, “Đến khi chi trả, thường cũng không được đủ số. Nhận được bảy, tám phần là coi như tốt lắm rồi, phần lớn chỉ nhận một nửa… thậm chí có khi chỉ được ba, bốn phần cũng là chuyện thường…”

“Các ngươi… các ngươi… suốt những năm qua đều chưa được lĩnh đủ bổng lộc?!” Cao Thuận nắm chặt mảnh thẻ gỗ, nhìn dòng chữ trên đó mà bỗng thấy mắt cay xè, giọng nói run run.

Hắn biết có vấn đề, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.

Mã Trường Sinh cúi đầu, “Năm nay… chỉ nhận được bổng lộc ba tháng… lúc khởi hành mới phát…”

“…” Cao Thuận đứng chết lặng, không biết phải nói gì thêm.

Tiếng lửa bùng lên, kêu lách tách.

Nếu các đội suất, khúc trưởng còn như vậy, thì tình cảnh của những binh sĩ bình thường hẳn cũng chẳng khá hơn.

“Chuyện này… tại sao các ngươi, tại sao các ngươi không báo sớm hơn?” Cao Thuận siết chặt mảnh thẻ gỗ, “Tại sao không đến gặp Đại đô hộ để bẩm báo?!”

Mã Trường Sinh đáp: “Đã có huynh đệ đi rồi… Đại đô hộ vô cùng phẫn nộ, sau đó có một tiểu lại nhận lỗi là do ghi sổ nhầm, Đại đô hộ ra lệnh đánh tiểu lại một trận, rồi bổ sung đủ số lương cho người huynh đệ đó… Nhưng không lâu sau, khi đang tuần tra ban đêm, nghe nói huynh ấy gặp phải bầy sói hoang, thi thể không còn nguyên vẹn…”

“Sói hoang?” Cao Thuận hỏi.

Trần Tam Lang ở bên cạnh tiếp lời: “Tôi còn biết một người nữa, cũng đi đòi bổng lộc. Tiền thì đòi được, nhưng hôm sau khi ra chợ, hắn bị một kẻ điên đâm chết… Kẻ điên đó bị giết ngay tại chỗ…”

“Kẻ điên…” Cao Thuận dù có ngây ngô đến đâu cũng hiểu rằng chuyện một kẻ cầm dao đột ngột xuất hiện giữa chợ không phải là điều bình thường.

Ngọn gió đang thổi nhẹ không biết từ lúc nào đã dừng lại. Những đám mây nặng nề như khối chì áp xuống đầu, ngăn cản ánh bình minh, khiến không khí trở nên nặng nề, tựa như những viên đá vô hình đè lên lồng ngực, khiến cho việc hít thở càng thêm khó khăn trên cao nguyên Tây Vực vốn đã khắc nghiệt.

“Trăm bề cay đắng, sự đời gian truân,” Cao Thuận ngửa mặt lên trời, giọng trầm thấp, “nhưng điều đó không thể trở thành lý do để các ngươi làm điều ác! Xưa kia giặc Hoàng Cân cũng chịu nhiều oan khuất, đói không có ăn, rét không có mặc, nhưng điều đó không thể biện hộ cho việc họ đi cướp phá các quận huyện khác! Các ngươi tại sao không chờ…”

Cao Thuận nói đến đây thì dừng lại. hắn định nói rằng dù có nợ bổng lộc, thì sau chiến tranh phong thưởng sẽ không thiếu…

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, nếu lương còn bị nợ, thì có gì mà không thể thiếu?

“Các ngươi không nên làm vậy!” Cao Thuận nghiêm giọng, “Làm như thế khác gì giặc cướp?! Các ngươi yên tâm, khoản nợ này ta sẽ ghi lại, khi có cơ hội, ta sẽ thay các ngươi đi đòi! Một đồng cũng không thiếu, dù Đại đô hộ có không trả, ta Cao Thuận cũng sẽ bỏ ra cho các ngươi!”

Lý do không thể làm việc này, không phải vì Cao Thuận có tình cảm đặc biệt hay lòng nhân từ với người Xa Sư, mà là do cái gọi là “giết tù nhân thì bất tường”. Trên một phương diện nào đó, một khi người Xa Sư ở thành Kim Tử Hà đã đầu hàng, có thể xử trí họ theo một số cách, nhưng không thể giết hết. Điều này giúp đảm bảo rằng trong tương lai, các thành khác sẽ chịu đầu hàng. Nếu không, khi người Xa Sư biết rằng đầu hàng cũng chết, họ sẽ không còn lý do gì để đầu hàng nữa…

Điều này đồng nghĩa với việc những trận chiến sau này sẽ càng khó khăn hơn, tỷ lệ tử chiến sẽ cao hơn, tổn thất sẽ lớn hơn. Ban đầu chỉ cần đối phó với một số quan lại tướng lĩnh của Xa Sư, nhưng giờ có thể phải đối mặt với cả dân chúng Xa Sư, thậm chí là cả một dân tộc.

Số tiền trước mắt này có thể khiến cục diện chiến trường sau này trở nên bất lợi, và việc các quân giáo không tuân lệnh, không giữ kỷ luật, chính là điều khiến Cao Thuận phẫn nộ nhất.

“Tướng quân!” Dù Cao Thuận đã nói vậy, nhưng Mã Trường Sinh không hề lộ vẻ vui mừng, mà lắc đầu đáp, “Tướng quân là người tốt, chúng tôi đều biết… Nhưng chúng tôi nói ra điều này, không phải để yêu cầu Tướng quân thay chúng tôi đòi hay ứng trước… Hơn nữa, số nợ này không phải là một hai người, cũng không phải chỉ trong một tháng, một năm… Tướng quân dưới trướng cũng cần ăn uống, chi tiêu, Tướng quân dù có thể giúp một thời gian, cũng không thể giúp mãi được… Trừ phi Tướng quân dám đem quân đối chất với Đại đô hộ, sau đó giết…”

“Ngươi to gan!” Cao Thuận quát lớn.

Mã Trường Sinh cúi đầu, im lặng một lát, sau đó phủ phục xuống đất, “Thuộc hạ lỡ lời… Thuộc hạ đáng chết. Thuộc hạ không dám mong được tha tội, chỉ mong Tướng quân vì già trẻ trong nhà, lấy số tiền này để bù vào bổng lộc cho chúng tôi… Thuộc hạ nguyện lấy thân chịu tội, dù chết trận sa trường cũng không oán thán! Xin Tướng quân thành toàn!”

Các quân giáo khác cũng lần lượt quỳ xuống, đồng thanh hô: “Xin Tướng quân thành toàn!”

Cơn mưa lạnh buốt cuối cùng cũng trút xuống.

Tiếng mưa rơi lộp độp trên nón trụ, tràn xuống bộ giáp, rồi chảy xuống mặt đất.

Trong cơn mưa, Cao Thuận ngẩng đầu nhìn trời, lặng im không nói…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Nhu Phong
17 Tháng tư, 2020 16:32
Nếu không có gì thay đổi.... Mai bắt đầu trả chương... Dạo này thiếu chương ít, thấy nó sao sao á... Trước kia toàn thiếu 1 lần 7-10 chương... PS: Tính luôn chương tối nay thì thiếu tổng 4 chương nhé....
trieuvan84
17 Tháng tư, 2020 07:12
Lúc chưa bắt đầu 3q cho tới mãi trung kỳ tới hậu kỳ thì Giả Hủ là sống dai nhất trong đám mưu sĩ: Độc sĩ Giả Hủ. Lý Nho là mưu sĩ xuất sắc nhất Thời kỳ đầu, cho đến khi Lữ Bố ám sát Đổng Trác thì 1 mình Nho lật tung cả Đông Hán, phá hoại tiền tệ, làm chư hầu nổi dậy cát cứ. Tất nhiên như trong truyện này nói, cái chết của Lý Nho rất là... hahahahaha
Nguyễn Minh Anh
17 Tháng tư, 2020 00:15
đợt 18 chư hầu nó là quân sự đe dọa chứ ko phải thật muốn đánh nhau. Mà Đổng Trác thật là bị dọa chạy về Trường An mà.
Đức Minh
16 Tháng tư, 2020 19:50
ah thank bro
Nguyễn Minh Anh
16 Tháng tư, 2020 15:57
bên đánh giá nhiều review thế còn gì
Đức Minh
16 Tháng tư, 2020 15:25
thánh mẫu hay kiêu hùng ngữa giống hay chung tình xin review
shalltears
16 Tháng tư, 2020 15:00
Đầu game 1 mình lí Nho tham mưu, 18 lộ chư hầu làm j dc anh Trác đâu
shalltears
16 Tháng tư, 2020 14:58
Thấy tiếc cho Tào Ngang, tưởng truyện này ko chết, ai ngờ về sau chết lãng nhách, Tào Phí dc đẩy lên thê thân trong hoang mang
auduongtamphong19842011
16 Tháng tư, 2020 11:40
lý nhỏ và giả hủ.... ta nghĩ là cao thủ trong tam Quốc kể cả trong truyện và ngoài đời
Huy Quốc
15 Tháng tư, 2020 00:00
Nếu k có 1 ng như lý do thì làm sao đổng trác lại có thể leo lên dc ngôi bá chủ sơn tây, mấy truyện khác nó dìm phe đổng trác quá nên ko nhắc tới lý nho nhiều
Huy Quốc
14 Tháng tư, 2020 23:56
Tầm này thì tào phi chỉ là nhóc mới nhú thôi, đưa tào tháo đến còn sợ k lại, cỡ tào phi cho gặp giả cù này nọ hiện tại sợ còn k ăn nỗi, tào phi còn non lắm, còn tào tháo cũng k dại gì đi đụng vô ổ kiến lửa đâu, giờ mà 2 bên đánh nhau thì k cân, đợi tào thống nhất hết phương bắc thì may ra có cơ hội
tanhonkiem80
14 Tháng tư, 2020 20:41
Thật ra Lý Nho cao thủ mà.
Obokusama
14 Tháng tư, 2020 19:35
Phỉ Tiềm vs Tào Phi, ai sẽ thắng?
xuongxuong
14 Tháng tư, 2020 15:34
Giả Hủ cao tay hơn, một chiếu ban ra làm cho Hán đại ngủm cù đèo :))
quanghk79
14 Tháng tư, 2020 11:32
Mình vật hơn 2 năm nay rồi.
quanghk79
14 Tháng tư, 2020 11:30
Đa số truyện Tam quốc ko viết kĩ về thế lực Đổng Trác. Truyện nào mà viết đến thì đều đề cao Lý Nho
ngoduythu
14 Tháng tư, 2020 11:18
Các bác cho hỏi Lý nho vs Giả Hủ lại là sư huynh đệ đồng môn à. Truyện nay có vẻ đề cao Lý Nho nhiều hơn những truyện tam quốc khác
ngoduythu
14 Tháng tư, 2020 11:14
Đọc đến chương mới nhất rồi. Lại vật vã
Nhu Phong
12 Tháng tư, 2020 16:20
Sau 7h nha ông
quangtri1255
12 Tháng tư, 2020 15:51
cuối tuần rồi mà sao vẫn chưa có chương nhể??
tuan_vu
12 Tháng tư, 2020 09:59
Quan Thần của Hà Thường Tại
Cauopmuoi00
11 Tháng tư, 2020 01:35
đỉnh cấp quan trường hiện đại, tuy là truyện nhưng tả rất thực, chiêu bài nhiều giống bộ này
Nguyễn Minh Anh
11 Tháng tư, 2020 01:22
tôn trọng Thái Diễm chút bạn ơi
kokokoko
11 Tháng tư, 2020 00:06
main thích một đứa từ mấy chap đầu đến hơn nghìn chap vẫn ko thịt :))
Nguyễn Minh Anh
10 Tháng tư, 2020 23:14
Lưu Bị nhiều vợ phết đấy chứ, ít nhất có 3 người còn sống: My phu nhân, Thái phu nhân và Ngô phu nhân. Cam phu nhân ko biết thế nào.
BÌNH LUẬN FACEBOOK