Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy thì không cần để ý Tống Huyền.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy nhún vai: “Cũng chỉ có thể vậy thôi.”

Bây giờ Lâm Giai Nhi ở đâu cũng không biết, cô cũng không cách nào trả lời Tống Huyền.

Cho nên chỉ có thể xem như không biết gì.

Buổi tối, phía tổ chức cuộc thi đưa ra thông báo, Julian bị khai trừ khỏi cuộc thi, còn bị cấm thi ba năm.

Tức là trong ba năm này, Julian không thể tham gia bất kỳ cuộc thi thiết kế nào, nếu không sẽ đối mặt với phong sát.

Nhưng thực ra tình huống hiện tại của Julian cũng không khác biệt gì với phong sát, sử dụng tiểu xảo trong cuộc thi quốc tế, còn bị tổng hiệp hội điểm danh cấm thi.

Tổng hiệp hội chứ không phải hiệp hội chi nhánh, tổng hiệp hội đại biểu cho quyền uy, chỉ cần là nhà thiết kế bị tổng hiệp hội hạ lệnh xử phạt, hồ sơ lý lịch sẽ để lại vết nhơ, đến lúc đó người khác điều tra ở tổng hiệp hội, phát hiện bạn đức hạnh khiếm khuyết, sẽ không cần bạn nữa.

Đặc biệt là những công ty thời trang quy mô lớn và các tạp chí thời trang, càng là kháng cự những nhà thiết kế như vậy.

Sự kháng cự này không thể nghi ngờ chính là phong sát.

Cho nên dù Julian ba năm sau giải trừ cấm thi, những cuộc thi đó cũng sẽ gạch tên cô ta bên ngoài, sẽ không để cô ta tham gia, dù cô ta có thiên phú, cũng chỉ có thể ở dưới đáy cả đời, làm một nhà thiết kế hoặc thợ may nhỏ nhoi, dù là tay súng thì cũng chỉ như Linda đại sư.

Cho nên là một nhà thiết kế, tuyệt đối không thể mắc sai lầm, nếu không hậu quả không gánh nổi.

“Julian bây giờ thật sự là hại mình hại người, bản thân cô ta rơi vào kết cục này, còn liên lụy cộng sự Aibi của cô ta cũng không có cách nào tham gia cuộc thi tiếp đó, chỉ có thể dừng bước tại đây, Aibi cũng giận điên tiết, vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi chọn thời cơ dần cho Julian một trận.” Trần Châu Ánh bưng dĩa trái cây sang, ngồi xuống kế bên Tống Vy nói.

Tống Vy đang kiểm tra vải chế tác lễ phục, nghe thấy những lời này thì thở dài: “Hết cách rồi, dù sao cũng là cộng sự, không có nhà thiết kế thời trang, cũng không thể để một nhà thiết kế trang sức kiêm luôn cả trang phục đi.”

“Cho nên Aibi mới tức giận như vậy, rõ ràng cô ấy chả làm gì cả, mà bị Julian liên lụy thành ra thế này, Aibi lần này vốn ở top 3, kết quả mới ở vòng thứ 4 đã bị loại rồi, còn bị loại như vậy nữa, ai chịu được chứ.” Trần Châu Ánh ăn miếng dưa hấu, lắc đầu nói.

Tống Vy đặt vải xuống, chuẩn bị ôm đống vải kia lên, đặt lên kệ bên cạnh.

Trần Châu Ánh thấy vậy, vội bỏ nĩa xuống, đẩy cô sang một bên: “Để tôi làm, cô bụng lớn không tiện, hơn nữa chồng vải cũng nặng, cô ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

“Vậy được, cảm ơn cô.” Tống Vy đỡ hông ngồi xuống lại, cười cảm kích.

Trần Châu Ánh xua tay: “Chuyện nhỏ thôi.”

Nói rồi, cô ấy ôm vải lên, đi đến trước kệ, vừa bày xếp, vừa nói: “Bây giờ nhân dân của quốc gia đằng sau Aibi cũng biết chuyện này, nghe nói vô cùng tức giận đấy, còn có người khá kích động, chạy thẳng đến đại sứ quán quốc gia Julian gây chuyện.”

“Tôi nghe nói Aibi là hòn ngọc quý của giới thiết kế trang sức quốc gia đó, đúng chứ?” Tống Vy chợt hỏi.

Trần Châu Ánh xếp vải xong, vỗ vỗ tay quay lại: “Đúng vậy, đất nước của Aibi nổi tiếng với đủ loại kim cương pha lê, cũng là nơi khởi nguồn của nhà thiết kế trang sức, cho nên cực kỳ tôn sùng thiết kế trang sức, nhưng sau khi thiết kế trang sức của phương Tây phát triển, các nhà thiết kế trang sức của đất nước Aibi cũng dần mất đi sự nổi tiếng, cho tới khi Aibi xuất hiện, cô ấy còn được người dân đánh giá là thiên tài mười năm khó gặp.”

“Cho nên Aibi được đất nước cô ấy gửi gắm hi vọng rất lớn.” Tống Vy xoa cằm nói.

Trần Châu Ánh gật đầu: “Đúng vậy, đất nước Aibi hi vọng cô ấy có thể thắp lại danh hiệu vương quốc thiết kế trang sức, cho nên gửi gắm hi vọng rất lớn vào Aibi, mà cô ấy cũng muốn giành được quán quân, mang lại vinh dự cho tổ quốc mình, nhưng bây giờ tất cả đều hủy rồi, người dân đất nước Aibi vô cùng phẫn nộ, tôi hoài nghi thậm chí sắp tăng lên thành vấn đề ngoại giao của hai nước.”

“Cho nên thật sự không thể làm chuyện này, nếu không sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.” Tống Vy xoa mày.

“Còn không phải sao.” Trần Châu Ánh lại ăn miếng trái cây: “Đất nước của Julian cũng vì cô ta mà trở thành trò cười, người dân cũng hận cô ta muốn chết, bây giờ cô ta hoàn toàn bị xã hội xa lánh, e rằng không dám cả về nước, về nước thì sẽ ăn đập.”

“Vậy thì không liên quan đến chúng ta nữa, được rồi, vải của tôi đã sắp xếp xong rồi, ngày mai bắt đầu chế tác lễ phục, tôi về trước, tôi hơi nhức hông.” Tống Vy xoa lưng có chút đau nhức.

Trần Châu Ánh xua tay: “Đi thôi đi thôi, mang thai rất vất vả, tôi ăn xong cái này cũng làm việc một lát, vẽ cho xong đường cắt gọt viên đá Obsidian thầy gửi, ngày mai đến xưởng chế tác.”

“Ừ, vậy tôi đi trước.” Tống Vy đỡ hông đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc tạm thời.

Đây là Đường Hạo Tuấn đặc biệt sắp xếp cho cô, Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu, nối thông tất cả các phòng trên lầu ba biệt thự, làm thành phòng làm việc.

Còn may biệt thự cũng lớn, phòng cũng nhiều, nếu không thật sự không thể để Đường Hạo Tuấn sắp xếp như vậy.

Về tới phòng, Đường Hạo Tuấn đang gọi điện thoại, thấy cửa mở, Tống Vy đi vào, người bên đầu kia điện thoại lại nói hai câu liền kết thúc cuộc gọi.

“Về rồi? Sao muộn vậy em?” Đường Hạo Tuấn đi tới, đỡ cô đến bên giường, mở chân ngồi xuống.

Thực ra một phụ nữ mang thai sáu tháng như cô căn bản không cần đỡ.

Nhưng Đường Hạo Tuấn cứ lo lắng cô xảy ra chuyện, chỉ cần ở cạnh cô thì phải đỡ cô.

Điều này khiến Tống Vy cảm động, đồng thời cũng có chút dở khóc dở cười.

“Nói chuyện với Châu Ánh về Julian và cộng sự của cô ta một chút, đúng rồi.” Chợt nhớ tới gì đó, Tống Vy nghiêng người ngồi xuống, nhìn người đàn ông: “Julian làm vậy là do Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi giật dây hay là tự bản thân cô ta muốn vậy?”

“Tự cô ta, cô ta thừa nhận lúc đó quả thật có người từng tìm cô ta, nhưng cô ta không đồng ý, vì ngay từ khi bắt đầu, cô ta đã quyết định dùng thủ đoạn phi pháp để loại bỏ đối thủ trong thời gian trận chung kết.” Đường Hạo Tuấn ánh mắt chán ghét đáp.

Rất rõ ràng, anh cực kỳ phản cảm với loại người như Julian.

Tống Vy thở dài: “Vậy xem ra cô ta thật sự phẩm hạnh không được.”

Nếu Julian bị giật dây mới làm vậy thì còn có thể nói là tâm trí không kiên định.

Nhưng cô ta ngay từ đầu đã quyết định dùng thủ đoạn không chính đáng để trừ bỏ đối thủ, vậy thì thật sự chỉ có thể nói bản tính cô ta hỏng rồi.

“Cũng không biết qua sự việc của Julian, những nhà thiết kế bị giật dây khác hoặc những nhà thiết kế lòng dạ đen tối có còn ra tay nữa không.” Tống Vy xoa bụng, có chút sầu lo.

Đường Hạo Tuấn rót ly nước cho cô: “Đừng nghĩ những chuyện này, giết gà dọa khỉ quả thực có hiệu quả, đám nhát gan có lẽ sẽ thu tay tại đây, nhưng đám người chấp mê bất ngộ thì dù có nhìn thấy kết cục của người khác cũng sẽ không đánh vỡ suy nghĩ của mình.”

Tức là, người nên ra tay, vẫn sẽ ra tay, chỉ vấn đề ít hay nhiều thôi.

Dù sao thì có những lúc, đối mặt với khát vọng thắng lợi, chỉ một kết cục thảm thiết vẫn chưa nhìn thấy thì có đáng là gì?

Tống Vy cũng hiểu điều này, chỉ biết thở dài, chỉ có thể yên tâm hơn một chút.

Vì vậy, sau khi Tống Vy chế tác xong lễ phục bầu trời sao, lại dùng vật liệu khác chế tác chiếc váy lễ phục khác, sau đó cẩn thận đặt lễ phục bầu trời sao vào tủ bảo hiểm, chiếc váy kia đặt vào trong túi viết lễ phục bầu trời sao, chuyên dùng để đánh lừa người có dụng tâm khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK