Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với ánh mắt của người phụ nữ, Đường Hạo Tuấn khẽ cong môi, có vẻ anh muốn nói gì đó, song cuối cùng vẫn đồng ý, ừ một tiếng: “Được, anh không rút ra.”

Nói xong, anh quay đầu lại.

Thôi, cô muốn giác hơi cho thì để cho cô làm vậy, coi như để cho cô chơi đùa, dỗ cô vui vẻ là được rồi.

Đúng vậy, Đường Hạo Tuấn căn bản không tin hiệu quả của giác hơi liên quan đến đau nhức cơ bắp, theo anh thấy, việc này hoàn toàn không giải thích được.

Nhưng Tống Vy cảm thấy có hiệu quả, vậy anh lại không tiện nói gì, bằng không cô không vui, người dỗ vẫn là anh đây.

Thấy Đường Hạo Tuấn ngoan ngoãn xoay người, bấy giờ Tống Vy mới hài lòng nở nụ cười, sau đó tiếp tục cầm lấy một cái bình thủy tinh nhỏ, nhỏ tinh dầu vào trong bình, châm lửa, đặt ở sau lưng anh.

Không biết qua bao lâu, Đường Hạo Tuấn cảm giác được từng cái bình trên lưng mình bị cô lấy xuống.

Người phụ nữ vỗ vai anh: “Được rồi, anh hoạt động một chút, xem có giảm bớt không.”

Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Nhanh như vậy đã giảm nhức rồi à?

Sao có thể chứ!

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Đường Hạo Tuấn vì không để cho Tống Vy không vui, anh vẫn làm theo cô, ngồi thẳng người thử hoạt động cánh tay, cổ và lưng.

Không biết có phải là ảo giác hay không, anh thật sự cảm giác cả người thoải mái hơn không ít.

Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn nhéo bả vai mình, ánh mắt bỗng nhiên mở to.

Bởi vì anh cảm giác bả vai chỗ cơ bắp của mình đúng là không cứng rắn như lúc đầu, lúc nhéo đều không có bất kỳ cảm giác đau nhức nào.

Cho nên bởi vậy có thể thấy được, giác hơi này thật sự có hiệu quả.

Đường Hạo Tuấn không thể tin xoay người lại, nhìn chằm chằm những lọ thủy tinh nhỏ kia, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ khiếp sợ, hiển nhiên không rõ vì sao châm lửa vào bên trong, sau đó để lên da, tùy ý để bình hút lấy da, vậy là có thể giảm bớt đau nhức cơ bắp.

Tuy nhiên dù không nghĩ ra, thì Đường Hạo Tuấn cũng không có cách nào phủ nhận hiệu quả này, đúng là làm cho người ta rất kinh ngạc.

Nhìn dáng vẻ bần thần kinh ngạc mãi của người đàn ông, Tống Vy biết ngay anh đang không thể tưởng tượng nổi cái gì, cô kiềm không đặng cười khẽ một tiếng: “Thế nào, giác hơi của em được lắm đúng không?”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng thật.”

Anh sai rồi, không nên cho rằng thứ này không có ích gì.

Thay vào đó, thứ này thực sự hữu ích.

Lần đầu tiên, anh tự vả mặt mình.

“Hiệu quả là được rồi, sau này cơ bắp anh đau nhức thì em lại giác hơi cho anh, nhất định đừng từ chối như trước nữa nhé.” Tống Vy cười cười nói.

Phải, trước đây cô đã có ý định giác hơi cho anh ta.

Thế nhưng Đường Hạo Tuấn cứ mãi không làm, cho nên cô cũng không thể làm gì khác hơn là bỏ qua.

Lúc này giác hơi cho anh cũng là thừa dịp anh ngủ mới hành động.

Tuy nhiên cũng may kết quả không tệ, hiệu quả của giác hơi được anh công nhận rồi.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Được.”

Anh đồng ý.

Anh cũng không bài xích cái gọi là phương pháp Đông y này nữa.

Bởi vì hiệu quả là anh tự trải nghiệm.

Song có khuyết điểm, đó chính là sau khi giác hơi xong tuy rằng rất thoải mái, nhưng nơi giác hơi lại để lại một dấu hồng, phải vài ngày mới có thể biến mất.

Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn một dấu vết màu tím hồng hình tròn phía dưới bả vai mình, không khỏi thở dài.

Dấu vết này trông giống như là bị đánh vậy.

Tống Vy thấy người đàn ông nhìn chằm chằm dấu vết mà giác hơi để lại, không khỏi che môi cười nói: “Lần này chồng cũng là tổng giám đốc hòa mình với đời thường rồi.”

Không phải hòa mình với đời thường sao à? Tổng giám đốc giác hơi, thoáng cái từ trên núi tuyết không nhiễm khói bụi, giờ đây đã tới nhân gian của người phàm, làm chuyện chỉ có người bình thường mới có thể làm, không phải hòa mình với đời thường thì là gì.

“Được rồi, nước lạnh rồi, đứng dậy trước đi.” Đường Hạo Tuấn ngoảnh đầu lại, chống vào hai bên bồn tắm đứng lên.

Tống Vy ừ một tiếng, bỏ tinh dầu ra cũng đứng dậy theo.

Hai người để nước dội vào người, sau đó thay áo choàng tắm ra khỏi phòng tắm.

Đợi đến khi hai người lau khô tóc, thay đồ nhà xong đi xuống lầu, dì Vương đã chuẩn bị xong cơm chiều, hai đứa nhỏ cũng được tài xế mà Đường Hạo Tuấn sắp xếp đón về.

Nhìn thấy Tống Vy, ánh mắt hai đứa nhỏ đồng loạt sáng lên, sau đó cùng nhau chạy về phía Tống Vy.

Cơ mà còn chưa chạy đến trước mặt Tống Vy, hai đứa nhỏ đã bị Đường Hạo Tuấn ngăn cản.

“Ba?” Hai đứa nhỏ nghiêng đầu khó hiểu nhìn Đường Hạo Tuấn, hiển nhiên không rõ, tại sao Đường Hạo Tuấn lại ngăn cản hai bé, không cho hai bé đến gần mẹ.

Đường Hạo Tuấn đương nhiên hiểu được ánh mắt của hai đứa nhỏ, anh ngồi xổm xuống sờ sờ đầu hai đứa, dịu dàng nói: “Hai con bây giờ sáu tuổi rồi, so với lúc trước cao hơn không ít, cho nên sức lực cũng lớn hơn rất nhiều, không thể giống như trước kia cứ trực tiếp lao về phía mẹ được, mẹ cũng không thể giống như trước kia không chút nhúc nhích đón được hai đứa, nếu các con cứ lao qua đó thì mẹ sẽ ngã, hiểu không?”

“Bọn con hiểu rồi.” Hai đứa nhỏ lúc này mới bừng tỉnh gật đầu.

Sau đó hai đứa nhìn về phía Tống Vy, thẹn thùng xin lỗi: “Con xin lỗi mẹ, chúng con không cố ý đâu.”

Thật ra Tống Hải Dương có thể nghĩ đến những điều này, chỉ là đột nhiên nhìn thấy Tống Vy trở về, cậu bé hơi kích động, hơn nữa trẻ con vốn rất dính ba mẹ, cho nên mới lập tức không nhớ tới bọn họ đã lớn, sức lực cũng mạnh hơn.

“Không sao.” Tống Vy cười với hai đứa nhỏ: “Tuy rằng không thể trực tiếp bổ nhào tới như trước, nhưng có thể đi tới ôm mẹ, đúng không?”

Cô nhẹ nhàng cọ mũi của hai đứa trẻ.

Hai bé đồng loạt gật đầu: “Đúng vậy.”

“Được rồi, mau bỏ cặp sách xuống, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Tống Vy đưa tay về.

Hai đứa nhỏ làm theo, ngoan ngoãn cởi cặp sách bỏ trên sô pha, sau đó kéo Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đi về phía phòng ăn.

Sau khi ăn xong, Đường Hạo Tuấn khó có dịp không đi thư phòng xử lý công việc.

Tống Vy cũng không đến phòng làm việc của mình, mà là cùng nhau đến phòng khách xem phim hoạt hình với hai đứa nhỏ, tận hưởng thời gian của ba mẹ con cái.

Đây là việc mà cô và Đường Hạo Tuấn đã quyết định, bởi vì hai người đều là người bận rộn, không thể luôn sát cánh với đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ cũng không thể thiếu ba mẹ làm bạn kề bên, cho nên cô đã thương lượng với Đường Hạo Tuấn, trong một tuần, vào tối thứ hai, tư, sáu, bảy, không ai được làm việc cả, phải xem phim với hai đứa nhỏ, hoặc là chơi đồ chơi, hoặc là kể chuyện xưa gì đó.

Đường Hạo Tuấn đương nhiên vui vẻ đồng ý rồi.

Mà tối nay, chính là thứ hai, ngày ở bên cạnh bé con.

Ngay lúc một nhà bốn người xem phim hoạt hình, đang xem vui vẻ thì điện thoại Đường Hạo Tuấn vang lên.

Ba mẹ con Tống Vy nhìn về phía anh.

Đường Hạo Tuấn cũng biết tiếng điện thoại của mình phá vỡ sự ấm áp của gia đình, anh ngại ngùng nói lời xin lỗi.

“Không sao, anh xem là ai gọi tới, nếu như có việc gấp thì vẫn phải nghe.” Tống Vy nói.

Tống Hải Dương gật đầu: “Đúng vậy ba, nếu có việc gấp thì cứ xử lý trước, dù sao thời gian còn dài.”

“Phải đó, ba đi đi.” Tống Dĩnh Nhi cũng nói.

Thấy ba mẹ con đều sáng suốt như thế, Đường Hạo Tuấn cười khẽ, sau đó lấy điện thoại ra nhìn một cái.

“Mạnh Ngọc gọi tới.” Đường Hạo Tuấn mím môi.

Tống Vy kinh ngạc: “Bác sĩ Mạnh? Trễ thế này mà anh ta gọi tới để làm gì, anh nghe máy đi.”

Đường Hạo Tuấn đáp một tiếng, nghe điện thoại.

Cũng không biết ở đầu dây bên kia Mạnh Ngọc nói gì, Tống Vy thấy biểu cảm Đường Hạo Tuấn có chút không vui, cuối cùng nói một câu “không cần”, kế đó lập tức cúp máy.

“Sao vậy?” Tống Vy vội vàng hỏi.

Đường Hạo Tuấn tắt điện thoại, ném lên bàn trà: “Mạnh Ngọc tìm được một ngôi mộ cho Lâm Giai Nhi, chuẩn bị ngày mai chôn cất, hỏi chúng ta có muốn đi xem hay không.”

“Có gì hay ho mà đi xem.” Tống Vy lập tức mất hết hứng thú, cô thản nhiên nói một câu.

Ai sẽ đi dự đám tang của kẻ thù chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK