Chữ quà được người phụ nữ nhấn rất mạnh, thậm chí có thể nghe ra ý giảo hoạt.
Nghĩ thôi cũng biết, món quà này chắc chắn không tầm thường, ít nhất sẽ không phải là quà hay ho gì.
Kiều Phàm đề ly trà xuống, nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy người phụ nữ nói chuyện, chính là cái người mà anh ta mấy tiếng trước gặp ở chân cầu thang tầng 2, hình như tên là Trần Châu Ánh gì đó.
Tuy trước đó chưa từng gặp người phụ nữ này, nhưng từng nghe nói.
Người phụ nữ này là một nhà thiết kế trang sức, có địa vị không thua kém địa vị trong giới thiết kế trang phục của Tống Vy, là bạn của Tống Vy và Giang Hạ.
Cho nên anh ta mới từng nghe nói về người phụ nữ này.
Có điều cũng chỉ dừng ở nghe nói, anh không có cảm giác quá lớn gì về người phụ nữ này.
Vì vậy Kiều Phàm sau khi liếc nhìn Trần Châu Ánh thì thu hồi ánh mắt, tiếp tục thong dong uống trà.
Bởi vì anh ta là bác sĩ, bình thường phải làm phẫu thuật, cho nên căn bản không thể uống rượu, thỉnh thoảng uống một lần, còn phải tra bảng lịch trình công việc trong mấy ngày này của mình, buộc phải xem mấy ngày đó, anh ta có phẫu thuật không, nếu có cũng không thể uống rượu.
Dù sao thứ như rượu, phải mất mấy ngày mới có thể hoàn toàn bài ra khỏi máu trong cơ thể.
Vì vậy, anh ta bình thường uống nhiều nhất là nước trắng và trà, nước hoa quả cũng rất ít khi uống, có vài loại nước hoa quả uống vào cũng gây xót dạ dày.
Lâu dần, anh ta đã thích uống trà, có lúc, tới nơi khác làm phẫu thuật, cũng sẽ mua ít trà ngon cho mình.
Có điều tuy anh ta có tiền, có thể mua được rất nhiều loại trà nổi tiếng, nhưng suy cho cùng không bằng được loại hào khí thật sự như Đường Hạo Tuấn.
Có một số loại trà đắt kinh khủng, cho dù là anh ta, cũng sẽ cân nhắc rồi mới mua, hơn nữa còn không thể mua nhiều, chỉ có thể mua một ít nếm thử.
Trà giống như anh ta uống lúc này, là một loại trà ô long đắt giá trước kia anh ta từng mua, mùi vị quả thật không tồi.
Nhưng quá đắt, anh ta cũng không mua lần thứ hai, nhưng luôn nhớ mãi không quên.
Không ngờ, ở đây lại có thể được đám Đường Hạo Tuấn coi thành trà bình thường để đãi khách.
Cho nên nghĩ thôi cũng biết, chỗ Đường Hạo Tuấn chắc chắn còn có rất nhiều loại trà quý hơn
Nếu anh ta có thể thuận tiện mang đi một ít…
Nghĩ tới biểu cảm Đường Hạo Tuấn có khả năng sẽ có khi anh ta lấy trà đi, môi của Kiều Phàm không khỏi nhếch lên.
Trần Châu Ánh không nghe thấy lời của mình truyền tới tiếng đáp trả, sự hồ hởi trên mặt nhạt bớt, sau đó rảo bước đi về phía sô pha.
Đi tới trước sô pha, cô ấy nhìn thấy người ngồi trên sô pha, không phải là Tống Vy hoặc Đường Hạo Tuấn, mà là người đàn ông gặp ở tầng 2 vào mấy tiếng trước, trong mắt cô ấy vụt qua một tia kinh ngạc.
Người này sao lại ở đây?
Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng Trần Châu Ánh ngoài mặt không có biểu hiện ra, nở nụ cười lịch sự: “Chào anh, anh là bác sĩ Kiều nhỉ?”
Cô ấy đưa tay ra.
Cho dù trong lòng không thích người đàn ông này, nhưng mặt mũi vẫn phải cho.
Kiều Phàm nhìn dáng vẻ cười giả bộ của người phụ nữ trước mắt, anh ta hơi nhướn mày, trong lòng rất rõ, người phụ nữ này không có thiện cảm với anh ta, nhưng lại cố giả bộ dáng vẻ vui vẻ, trong lòng ngược lại có vài phần khâm phục.
Dù sao người phụ nữ có thể luồn cúi như này, thật sự không hay thấy.
Môi của Kiều Phàm hơi nhếch lên lộ ra độ cong đầy ý mỉa mai, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Anh ta coi như không xảy ra chuyện gì cả, đưa tay ra, bắt tay với Trần Châu Ánh: “Chào CÔ, cô Trần đúng chứ?”
Anh ta không vạch trần dáng vẻ giả tạo của Trần Châu Ánh, ngược lại cũng rất điềm nhiên mà chào hỏi với Trần Châu Ánh.
Tóm lại, hai người này đều là cao thủ diễn kịch.
Điều khác nhau duy nhất là kỹ năng diễn xuất cũng có cao thấp, Trần Châu Ánh rõ ràng thấp hơn Kiều Phàm một bậc.
Ít nhất, Kiều Phàm Có thể nhìn ra Trần Châu Ánh đang diễn, mà Trần Châu Ánh không nhìn ra Kiều Phàm cũng đang diễn.
Sau khi hai người bắt tay nhau thì trực tiếp tách ra.
Trần Châu Ánh ngồi xuống sô pha ở đối diện Kiều Phàm: “Bác sĩ Kiều, Vy Vy đâu?”
Cô ấy hỏi.
Kiều Phàm vẫn điềm tĩnh uống trà.
Không dễ dàng gì lại uống được trà quý như này, phải nhân lúc ở đây, uống thêm một ít.
Ngộ nhỡ khi đi rồi, Đường Hạo Tuấn keo kiệt, không nỡ cho anh ta mang đi thì sao?
“Hai vợ chồng bọn họ ở trong bếp.” Kiều Phàm khẽ mấp máy môi đáp lại.
“Nhà bếp ư?” Trần Châu Ánh chợt sững người, quay đầu nhìn về phía bếp: “Sếp Đường cũng trở về rồi sao?”
“Ừ.” Kiều Phàm hơi ngước cằm lên.
Trần Châu Ánh càng nghĩ không thông: “Bọn họ không có việc gì thì ở trong bếp làm gì? Lẽ nào cơm tối hôm nay, bọn họ muốn tự mình chuẩn bị?”
Nghe thấy lời này, trong đầu Kiều Phàm lập tức hiện ra cảnh tượng Đường Hạo Tuấn đeo tạp dề nấu cơm, thật sự không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Trần Châu Ánh bị dọa giật mình, vội vàng nhìn sang anh ta: “Bác sĩ Kiều anh làm sao vậy?”
Trần Châu Ánh bị dọa giật mình, vội vàng nhìn sang anh ta: “Bác sĩ Kiều anh làm sao vậy?”
Kiều Phàm cụp mi mắt xuống, che đi ý cười trong mắt: “Không có gì, bị sặc.”
“Ồ.” Trần Châu Ánh gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa, chỉ cảm thấy người đàn ông này có hơi kỳ lạ.
Đang yên đang lành uống trà, vậy mà còn có thể bị sặc.
Tuy châm biếm, nhưng Trần Châu Ánh không có ý nói ra.
Cô ấy đâu phải là kẻ ngốc, cà khịa chỉ cà khịa trong lòng, nói ra là sẽ đắc tội với người ta rồi.
“Bọn họ không phải nấu cơm.” Kiều Phàm dường như không biết trong lòng Trần Châu Ánh đang nghĩ gì, để ly trà xuống, nho nhã lau khóe miệng rồi đáp: “Bọn họ chỉ là vào bếp dặn dò đầu bếp tối nay nấu món gì mà thôi, nói là đón gió tẩy trần cho tôi.”
“Thì ra là vậy.” Trần Châu Ánh ngộ ra rồi gật đầu.
Nhưng sau đó cảm thấy rất kỳ lạ, đón gió tẩy trần cũng không cần hai người chạy hết vào bếp đi dặn dò đầu bếp chứ?
Vy Vy cô ấy tin sẽ làm như vậy.
Cho dù người đàn ông này đã làm Hạ tổn thương rất nhiều, làm những chuyện xấu khác, nhưng ơn cứu mạng bày ra ở đó, Vy Vy sẽ cho người này cơ hội.
Dù sao Vy Vy luôn tốt bụng.
Cho nên người này tới, Vy Vy làm cơm tẩy trần cho người này không có gì làm lạ.
Nhưng sếp Đường sao có thể chứ!
Sếp Đường không phải là Vy Vy.
Ngay cả người ngoài như cô ấy cũng biết, sếp Đường ghét Kiều Phàm cỡ nào, cho nên tuyệt đối sẽ không làm cơm tẩy trần cho Kiều Phàm.
Cho dù vì Vy Vy muốn làm cơm tẩy trần cho người đàn ông này, sếp Đường sẽ miễn cưỡng đồng ý, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không đi theo vào bếp dặn dò đầu bếp cố gắng tiếp đón Kiều Phàm.
Trong này chắc chắn có nguyên nhân khác.
Nghĩ vậy, con mắt của Trần Châu Ánh đảo quanh, sau đó đứng dậy, đi về phía bếp.
Kiều Phàm thấy vậy, nhướn mày, ngược lại không ngăn cản.
Anh ta đâu phải là người phụ nữ này, thái độ của người phụ nữ này đối với anh ta cũng bình thường, anh ta việc gì đi quản người phụ nữ này.
Vì vậy Kiều Phàm rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục uống trà.
Bên này, Trần Châu Ánh vô cùng tò mò đi tới phòng bếp.
Vừa đi tới cửa phòng bếp thì nghe thấy âm thanh kỳ lạ truyền ra từ trong bếp.
Âm thanh đó cô ấy không biết giống cái gì, nhưng nghe thấy rất ám muội, lại khiến người ta tự dưng đỏ mặt tim đập nhanh.
Sờ mặt nóng bừng của mình, lại sờ tim đang đang đập rất nhanh của mình.
Trần Châu Ánh thấp thoáng hiểu được âm thanh này đại biểu cái gì, cũng hiểu mình không nên tiếp tục đi vào nữa.
Nhưng con người ấy mà, tóm lại sẽ bị tính tò mò sai khiến, không tới Hoàng Hà không chết tâm, không xem tới cùng thì sẽ không từ bỏ.
Vậy nên Trần Châu Ánh không những không lập tức rời đi, ngược lại vô thức nhẹ tay nhẹ chân tiếp tục đi vào.
Cửa phòng bếp không đóng, vì vậy khi Trần Châu Ánh đi tới cửa thì nhìn thấy rất rõ ràng cảnh tượng trong bếp.
Chỉ thấy một bóng lưng cao lớn đang quay lưng với cô ấy, đè một bóng người nhỏ nhắn vào tường của phòng bếp, cường thế hôn.
Bóng dáng cao to đó không chỉ hôn đầy cường thế, ngay cả động tác cũng rất bá đạo.