CHƯƠNG 105: GẶP NẠN TRONG TOILET
“Không phải, cháu cũng vừa mới đến không lâu.” Kiều Phàm đứng dậy kéo ghế giúp Lưu Mộng: “Bác gái, mời ngồi.”
Lưu Mộng vui vẻ che miệng cười không ngừng: “Cháu thật có tâm.”
“Nên làm ạ.” Kiều Phàm đẩy gọng kính, sau đó lại kéo ghế giúp Tống Vy và hai đứa con của cô, cuối cùng anh ta mới ngồi xuống.
Làm xong hết thảy, Kiều Phàm đưa thực đơn cho Lưu Mộng: “Bác nhìn xem muốn ăn gì ạ.”
“Vậy bác không khách khí nhé.” Lưu Mộng nhận thực đơn, cùng hai bé ghé vào xem danh sách đồ ăn.
Kiều Phàm bưng một đĩa điểm tâm đặt xuống trước mặt Tống Vy: “Món bánh ngọt em thích ăn.”
“Cảm ơn.” Tống Vy cười nhận lấy.
Kiều Phàm bâng cốc nước trước mặt mình lên, uống một ngụm: “Tôi nghe Lâm Gia Nhi nói hôm nay em và cô ấy bị ngã, không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là cánh tay bị cọ rách da một chút thôi, Tổng giám đốc Đường đã bôi thuốc giúp tôi rồi.” Tống Vy trả lời, cô xúc một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng.
Ánh mắt Kiều Phàm hơi lạnh xuống: “Tổng giám đốc Đường?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.
Kiều Phàm dùng cốc nước che dấu khóe miệng trễ xuống của mình: “Sao anh ta lại bôi thuốc cho em.”
“Không biết, anh ấy đến chung cư tìm tôi.” Tống Vy nhún vai.
Kiều Phàm vuốt ve cốc nước, không nói gì nữa, đáy mắt âm u làm cho người ta không biết anh ta suy nghĩ gì.
Lúc này, Lưu Mộng và hai bé trai đã chọn đồ ăn xong, bà ta đưa thực đơn ra: “Được rồi, hai đứa đừng nói chuyện nữa, nhìn xem muốn ăn cái gì.”
“Con ăn gì cũng được, Kiều Phàm chọn đi.” Tống Vy đưa thực đơn cho Kiều Phàm.
Kiều Phàm thu nội tâm hung ác nham hiểm lại, nụ cười hiền hòa trở lại khuôn mặt một lần nữa, anh ta gật đầu: “Ừ.”
Chọn đồ ăn xong, nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi vào phòng bếp gọi món.
Tống Vy ăn món điểm tâm ngọt xong, cô rút giấy lau miệng, đứng dậy nói: “Tôi đi toilet.”
Nói xong, cô đi hỏi nhân viên phục vụ vị trí của toilet, sau đó rời khỏi nhà ăn.
Đi vệ sinh xong, Tống Vy đi ra khỏi buồng, bước đến bồn rửa mặt, chuẩn bị trang điểm lại.
Ngay lúc cô cúi đầu tìm son môi trong túi, cánh cửa buồng vệ sinh phía sau cô đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc áo hoodie đi ra, bước hai bước đi đến phía sau cô, sau đó giữ chặt gáy cô dùng sức ấn đầu cô xuống.
Đột nhiên bị tấn công như vậy, Tống Vy vô cùng sợ hãi, túi đồ đặt trên bồn rửa tay bị tay vô đụng trúng rơi xuống đất, đồ bên trong bắn hết ra ngoài.
“Anh là ai, buông ra, cứu mạng!” Tống Vy vừa giãy dụa, vừa sợ hãi la to.
Người đàn ông kia không những không buông cô ra mà trái lại còn tăng thêm sức mạnh của hai tay, đẩy đầu cô vào bồn rửa mặt, sau đó thả lỏng một tay, vặn vòi nước.
Dòng nước lạnh như băng đổ ập xuống đầu, Tống Vy lạnh run cả người, sau đó nước chảy từ hai má xuống mũi, khiến cô bị sặc ho liên tục.
Sau khi lượng nước trong bồn đã tích tụ được một nửa, người đàn ông kia lập tức ấn đầu cô vào bồn rửa mặt.
“Đừng trách tôi, tôi chỉ nghe lệnh làm việc thôi, ai bảo cô không yên thân làm người phụ nữ tốt mà lại đi tranh giành đàn ông của người khác chứ.” Rốt cuộc người kia cũng lên tiếng, nhưng rõ ràng đã cố hạ giọng trầm xuống, không muốn người khác nghe được giọng nói thật.
Tống Vy nghe được lời anh ta nói, nhưng cô không rảnh suy nghĩ rốt cuộc ai là người ra lệnh cho anh ta.
Giờ phút này, khuôn mặt cô đã trướng đỏ, cảm giác hít thở không thông làm cho cả người vô cùng khó chịu, hai cánh tay bắt đầu vung loạn trong không khí.
“A a a…” Cả khuôn mặt của Tống Vy đều bị chìm trong nước, đỉnh đầu là dòng nước chảy xuống cuồn cuộn không ngừng, cô không mở miệng được, vừa mở miệng chính là tiếng nước ùng ục, bởi vị chỉ có thể dùng âm thanh phát ra từ cổ họng để cầu xin tha thứ, hy vọng người đàn ông này buông tha cho cô.
Nhưng người đàn ông này hoàn toàn không dao động, vẫn ấn chặt đầu cô, thậm chí còn không cho cô cơ hội thở, rõ ràng là anh ta muốn dìm chết cô.
Nhận ra điều này, trong lòng Tống Vy sinh ra cảm giác tuyệt vọng, thời gian dần trôi qua, sức lực giãy dụa của cô càng yếu đi, ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Ngay khi cô cảm thấy mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, bên ngoài toilet bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của hai cô gái: “Thật là, đi toilet còn muốn tớ đi cùng cậu.”
“Là do tớ không biết đường thôi.”
“Được rồi, tớ chờ cậu ngoài cửa, cậu đi nhanh lên đó.”
“Biết rồi biết rồi.”
Lời vừa dứt, tiếng giày cao gót gõ xuống nền nhà cũng truyền qua cửa toilet.
Người đàn ông mắng một câu chết tiệt, sau đó thả Tống Vy ra, vội vàng chạy trốn ra ngoài.
Hai cô gái kia kinh hãi kêu lên: “Chuyện gì vậy? Sao toilet nữ lại có đàn ông?”
“Vào xem không phải là biết à?”
Chẳng mấy chốc, hai cô gái thân hình gợi cảm bước vào, nhìn thấy Tống Vy đang chúi đầu vào bồn rửa tay thì càng kinh hãi hơn, cả hai vội chạy vào nâng Tống Vy lên: “Cô không sao chứ?”
Lúc này, Tống Vy đã mất hết sức lực, chỉ có thể dựa vào người một cô gái, cô thở phì phò từng cơn, ngay cả mắt cũng không thể mở nổi: “Báo… Báo cảnh sát giúp tôi…”
“A a a, tôi báo cảnh sát ngay.” Cô gái còn lại vội gật đầu rồi lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
“Cảm ơn…” Tống Vy vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn.
Nếu không phải hai người bọn họ đột nhiên đến đây, có lẽ cô thật sự đã chết tại đây rồi.
“Không có gì, tôi đỡ cô đi ra ngoài.” Người đang đỡ Tống Vy nói.
Tống Vy đồng ý, ừ một tiếng.
Ngoài toilet một cái ghế chờ, cô gái đặt cô xuống ghế, điện thoại di động của Tống Vy vang lên.
Cô gái vừa báo cảnh sát đưa túi của Tống Vy cho cô.
Tống Vy nói cảm ơn, sau đó lấy điện thoại ra khỏi túi: “Mẹ…”
Nghe tiếng nói suy yếu của Tống Vy, Lưu Mộng lập tức khẩn trương: “Cục cưng, con sao thế?”
“Mẹ, có người muốn giết con.” Tống Vy siết chặt di động, vừa khóc vừa sợ hãi nói.
Lưu Mộng bật dậy: “Cái gì?”
“Mẹ, con đang ở ngoài toilet.”
“Được, mẹ đến ngay!”
Kết thúc cuộc gọi, Tống Vy ôm đầu gối òa khóc.
Hai cô gái thấy cô khóc như vậy cũng không biết nên khuyên thế nào, dù sao trải qua chuyện như vậy, không phải chỉ dựa vào vài câu an ủi và khuyên giả là có thể tốt được.
Không đến vài phút, Lưu Mộng và Kiều Phàm dẫn theo hai đứa con và Gíam đốc đến đây.
Hai đứa con đều bị dọa khóc khi nhìn thấy Tống Vy thảm hại như thế.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Tống Duẫn Nhi ôm chặt tay Tống Vy, khóc không ra hơi.
Tống Hải Dương nắm chặt hai tay, phẫn hận hỏi: “Mẹ, là ai hại mẹ?”
“Mẹ không biết.” Tống Vy lắc đầu, sắc mặt tái nhợt trả lời.
Kiều Phàm tiến lên, cởi áo khoác phủ lên người Tống Vy: “Bác gái, bác kéo Hải Dương và Dĩnh Nhi ra đi, cháu kiểm tra cho Vy Vy một chút.”
“Ừ ừ ừ.” Lưu Mộng lập tức nghe theo.
Tuy Kiều Phàm là bác sĩ khoa não nhưng cũng dư khả năng chuẩn đoán bệnh bình thường.
Kiều Phàm kiểm tra xong, anh ta nhẹ nhàng thở ra, không đợi Lưu Mộng và hai đứa bé hỏi chuyện, anh ta đã nói thẳng: “Đại khái là không có gì, chỉ là bị thiếu oxy trong thời gian ngắn và bị hoảng sợ thôi, nghỉ ngơi một thời gian là ổn rồi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lưu Mộng yên tâm vỗ ngực, sau đó hỏi: “Bé cưng, con nói cho me, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Vy kéo áo khoác dán sát vào người hơn, hai mắt vô thần nhìn cửa toilet, cô kể lại mọi chuyện.
Sau khi nghe xong, Lưu Mộng lau nước mắt: “Kẻ trời đánh nào muốn lấy mạnh con gái tôi!”
“Bác gái đừng kích động.” Kiều Phàm đỡ bà ta, mắt nhìn Tống Vy: “Vy Vy, em có nhìn thấy mặt người kia không?”
“Không thấy, anh ta luôn đứng sau lưng tôi, tôi căn bản không nhìn thấy anh ta.” Tống Vy lắc đầu, giọng nói của cô run rẩy rõ ràng khi nhắc đến người đàn ông kia.
Kiều Phàm lại nhìn về phía hai cô gái cứu Tống Vy ở bên: “Hai người thì sao?”