Giang Hạ dựa bên cạnh điện thoại cô, nghe thấy vậy thì hơi bất mãn, không nhịn được mà nói chen vào: “Cô Lâm, cô nói như vậy cứ như Vy Vy nhà chúng tôi cướp tổng giám đốc Đường khỏi bên cô vậy.”
“Tôi không có ý đó.” Lâm Giai Nhi vội vàng xua tay phủ nhận: “Cô Tống, cô tin tôi đi, tôi thực sự không có ý đó.”
Tống Vy xoa xoa mi tâm: “Được rồi, cô Lâm, tôi tin cô mà.”
“Miệng một đằng dạ một nẻo!” Giang Hạ nói khẩu hình với cô.
Tống Vy chớp mắt mỉm cười.
Được rồi, cô thừa nhận đúng là miệng cô một đằng dạ cô một nẻo, không thực sự tin Lâm Giai Nhi.
Dù sao thì đến Giang Hạ cũng nghe ra được ý trong lời nói của Lâm Giai Nhi, sao mà cô có thể không nghe ra được.
Nhưng Lâm Giai Nhi lại tưởng Tống Vy tin thật, mừng rỡ tươi cười: “Cô Tống tin tôi là tốt rồi.”
“Cho nên ấy, cô đừng có phụ sự tin tưởng của Vy Vy dành cho cô đó nha.” Giang Hạ bĩu môi nói tiếp.
Vẻ mặt Lâm Giai Nhi lập tức cứng đờ, sau đó sa sầm mặt xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Cô Giang nói lời này là có ý gì?”
“Ý là, sau này cô đừng có tùy tiện làm tổn thương mình, sau đó gọi tổng giám đốc Đường rời khỏi Vy Vy, hiểu chưa?”
Giang Hạ híp mắt lại, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo nhẹ nhàng: “Bây giờ tổng giám đốc Đường đã là chồng Vy Vy rồi, cô cũng nói đã buông bỏ tổng giám đốc Đường. Cho nên mong cô sau này hãy giữ lời hứa, đừng có làm chuyện như tối hôm qua nữa. Nếu không, tôi sẽ tưởng rằng cô cướp tổng giám đốc đường khỏi Vy Vy đấy.”
Lời nói rất thẳng thắn, tới mức Lâm Giai Nhi nghẹn họng không biết tiếp lời ra sao.
Bởi vì nói gì cũng đều không đúng.
Tống Vy dựng ngón cái lên với Giang Hạ.
Giang Hạ đắc ý, hất cằm với cô.
Cô lắc đầu dở khóc dở cười, sau đó nói vào điện thoại: “Được rồi cô Lâm, Giang Hạ chỉ nói bừa thôi, cô đừng để bụng.”
“Tôi biết.” Lâm Giai Nhi miễn cưỡng nhếch khóe môi.
Tống Vy bóp bả vai hơi mỏi nhừ của mình: “Cô Lâm còn có chuyện gì không? Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp trước nhé. Tôi còn có việc phải làm.”
“Hết rồi.” Lâm Giai Nhi cụp mắt xuống, khiến người khác không nhìn được ánh mắt cô ta.
Tống Vy “ừ” một tiếng, cũng không nói tạm biệt mà cúp máy luôn.
Giang Hạ vươn vai đứng dậy: “Được rồi, tớ cũng phải đi làm việc đây. Có visa của đại sứ quán rồi, tớ đi lấy.”
“Định bao giờ đi thăm Kiều Phàm?” Tống Vy nhìn cô rồi hỏi.
Vẻ mặt Giang Hạ buồn bã đi một chút: “Chắc chiều mai.”