Sau khi thương lượng xong, hai người vừa thương lượng một chút kế hoạch thiết kế tiếp theo rồi chuẩn bị tạm biệt, rời khỏi hội quán.
Cuộc thi hiện nay không giống như trước đây, buộc phải hoàn thành ở hội quán, thời gian hai tuần, các nhà thiết kế hoàn toàn có thể ở nhà, các nơi khác hoàn thành tác phẩm.
Chỉ cần nộp tác phẩm đúng hạn là được.
Các nhà thiết kế khác cũng định như vậy, sau khi nộp đơn xin xong, cũng đứng dậy tạm biệt.
Tống Vy và Trần Châu Ánh đi trên hàng lang, đi về phía phòng nghỉ.
Sau khi đi được mấy bước, bỗng nhiên có người gọi lại.
Quay đầu nhìn, là Tina.
“Có chuyện gì không?” Tống Vy khẽ mỉm cười nhìn đối phương.
Cô rất có thiện cảm với Tina, không chỉ là vì vừa rồi Tina cứu cô, điều quan trọng nhất là cách đối nhân xử thế bình thường của Tina cũng rất tốt, gần như đều hợp với mọi người.
“Tôi có chút chuyện muốn nói với cô.” Tina ôm sổ thiết kế trong lòng rồi đáp.
Tống Vy và Trần Châu Ánh nhìn nhau, sau đó lại mỉm cười hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Tina không trả lời ngay, mà căng thẳng thần bí nhìn ngó xung quanh, giống như đang trốn ai đó.
Tống Vy thấy vậy, mắt nheo lại.
“Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta sang bên kia đi.” Tina chỉ về phía khu cầu thang thoát hiểm.
Tống Vy gật đầu đáp ứng.
Dù sao bên cạnh cô có vệ sĩ bảo vệ, cô sợ cái gì.
Ba người đi qua đó.
Sau khi Tina dừng lại, xoay người qua, nhìn Tống Vy: “Tống, về sau cô nhất định phải cẩn thận.”
“Có ý gì?” Trần Châu Ánh nghi hoặc nghẹo đầu.
Lông mày của Tống Vy càng nhíu chặt lại: “Cô có phải biết chuyện gì đó không?”
Tina gật đầu, nói với vẻ nghiêm nghị: “Hôm qua có một người kỳ lạ tìm tôi, kêu tôi ra tay với cô trong vòng thi cuối cùng, như vậy, cơ hội tôi giành được quán quân sẽ rất lớn.”
“Cái gì?” Trần Châu Ánh trợn to mắt: “Vậy mà có loại người này, là ai, còn nữa cô đồng ý rồi sao?”
Tina liếc nhìn cô ấy mà nghẹn lời.
Khóe miệng của Tống Vy giật giật: “Châu Ánh cô ngốc à, nếu Tina đồng ý, cô ấy sẽ không nói những điều này với chúng ta, còn đặc biệt nhắc nhở tôi cẩn thận.”
“Không sai.” Tina nghiêm túc gật đầu: “Tôi xuất thân danh môn, gia đình cũng là gia tộc chuyên về thiết kế có tiếng, tôi chắc chắn không thể đồng ý, tuy thắng thua quan trọng, nhưng phẩm hạnh của nhà thiết kế càng quan trọng hơn, một khi nhà thiết kế giẫm vào sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi này để đối phó người khác, vậy thì trái tim của nhà thiết kế đó đã hỏng rồi, một nhà thiết kế với trái tim không sạch sẽ, sao có thể thiết kế ra tác phẩm tốt chứ.”
“Cô nói không sai.” Tống Vy tán thưởng nhìn cô ta.
Tina lại nói: “Vốn tôi cho rằng đối phương chỉ tìm một mình tôi, tuy nhiên sáng hôm nay, khi tôi và Jonia cùng nhau ăn sáng, Jonia cũng nói có người bảo cô ấy trong lúc thi đấu đối phó cô, nhưng Jonia cũng không đồng ý, tính cách của cô ấy giống như tôi, cũng sẽ không làm chuyện như vậy.”
“Tôi biết, cô và Jonia đều sinh ra trong gia tộc chuyên thiết kế, nếu làm những chuyện này, bị điều tra ra, sẽ liên lụy đến gia tộc đằng sau.” Tống Vy gật đầu.
Tina mỉm cười: “Cô có thể nghĩ như vậy là đúng rồi, có điều nếu tôi và Jonia đều đã bị người ta tìm tới, vậy nên tôi đoán, tất cả các nhà thiết kế chúng tôi có thể đều đã bị tìm tới, mục đích chỉ có một, đó chính là ra tay với cô, tôi và Jonia từ chối rồi, nhưng những người khác tôi không biết có từ chối không, nhưng Jason không từ chối, chuyện vừa rồi, chính là một bằng chứng tốt nhất.”
Jason chính là nhà thiết kế người da đen đó.
Ánh mắt của Tống Vy lạnh đi.
Trần Châu Ánh càng tức giận không chỗ để xả: “Được lắm, cái tên đen thui đó quả nhiên là cố ý, Vy Vy, chúng ta không thể tha cho anh ta.”
“Tôi biết, nhưng không có bằng chứng chính xác chứng minh anh ta là cố ý, vậy nên muốn đối phó anh ta, bây giờ vẫn không được.” Tống Vy cắn môi nói.
Lúc này, điện thoại của Tina đổ chuông.
Cô ta rút ra xem: “Là Jonia gọi đến, cô ấy hẹn tôi buổi tối đi uống rượu, được rồi Tống, lời tôi đã nói đến đây thôi, tiếp theo cô tự mình cẩn thận.”
Nói xong, cô ta vỗ vai của Tống Vy, vượt qua Tống Vy đi mất.
Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt tối tắm không rõ.
Rốt cuộc là ai tìm tới những nhà thiết kế đó, kêu những nhà thiết kế đó đối phó cô?
Đường Hạo Minh?
Hay là Lâm Giai Nhi?
“Vy Vy, đang nghĩ gì vậy?” Trần Châu Ánh đưa tay khua trước mặt Tống Vy.
Tống Vy hoàn hồn lại: “Không sao chứ?”
“Nếu đã không sao, vậy thì đi nghỉ ngơi thôi, sếp Đường còn đang đợi cô đó, vừa hay nói chuyện này cho sếp Đường, có lẽ anh ta có cách gì đó.” Trần Châu Ánh mỉm cười đưa kiến nghị.
Tống Vy gật đầu: “Cô nói cũng đúng, đi thôi.”
Hai người quay về phòng nghỉ.
Hạ Bảo Châu đã ở đó rồi.
Bởi vì lễ phục và trang sức đều còn chưa thấy bóng dáng đâu, cô ấy đương nhiên rất rảnh, ở lại phòng nghỉ giúp Tống Vy và Đường Hạo Tuấn trông hai đứa trẻ.
Dù sao Dĩnh Nhi là cô bé, có vài chuyện Đường Hạo Tuấn không tiện làm, chỉ có thể để Hạ Bảo Châu làm.
“Vy Vy, hai người trở về rồi.” Hạ Bảo Châu đang chơi với hai đứa trẻ, nghe thấy cửa phòng nghỉ mở ra, vội vàng ngẩng đầu chào hỏi.
Tống Vy ừ một tiếng: “Chúng tớ về rồi.”
“Mẹ.” Hai đứa trẻ ném đồ chơi chạy tới, ôm lấy hai chân của cô.
Tống Vy xoa đầu của bọn chúng, phát hiện trong phòng nghỉ thiếu mất hai người, cô nghi hoặc hỏi: “Hạo Tuấn và trợ lý Trình đâu?”
“Trình Hiệp đi mua đồ ăn vặt cho hai đứa trẻ, sếp Đường vừa nhận được một cuộc điện thoại nên đã ra ngoài rồi, hình như là chuyện của tập đoàn.” Hạ Bảo Châu trả lời.
Tống Vy gật đầu, ra hiệu đã biết, kéo hai đứa trẻ đi tới sô pha.
Trần Châu Ánh lại ngồi cùng với Hạ Bảo Châu, lại đo cổ, đo ngón tay của Hạ Bảo Châu.
Không lâu sau, cửa phòng nghỉ lần nữa được mở ra, dáng người cao lớn của Đường Hạo Tuấn đi vào.
“Ba.” Hai đứa trẻ vui vẻ vẫy tay gọi anh.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn sang Tống Vy: “Về được bao lâu rồi?”
“Mới vừa về tới, nghe Bảo Châu nói, tập đoàn xảy ra chuyện phải không? Có gấp không, nếu mà gấp thì anh vẫn là về nước một chuyến đi.” Tống Vy có hơi lo lắng mà nói.
Cô không hy vọng anh vì cô, tập đoàn xảy ra chuyện cũng không màng.
Nếu như vậy, cho dù anh nắm giữ nhiều cổ phần nhất, có quyền nói chuyện nhất trong tập đoàn Đường Thị, những lão già cổ hũ trong ban quản trị cũng sẽ có ý kiến với anh.
Cô biết anh không sợ những lão già cổ hũ đó, cũng không để những người đó vào trong mắt.
Nhưng bọn họ liên kết lại, cũng có thể khiến anh khó chịu một chút, cô không hy vọng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Không phải chuyện quá gấp, sắp đón tết rồi, kiểm kê hằng năm và phúc lợi của mấy trăm nghìn nhân viên, người quản lý không thể trực tiếp làm chủ, cho nên gọi điện hỏi anh sắp xếp thế nào mà thôi.” Đường Hạo Tuấn ngồi xuống ở bên cạnh cô.
Tống Vy sau khi nghe vậy thì thở phào: “Thì ra là như vậy, vậy em yên tâm rồi.”
“Sếp Đường.” Lúc này, Hạ Bảo Châu cười hi hi ghé sát lại: “Tôi cũng coi như là nhân viên của tập đoàn Đường Thị nhỉ, hơn nữa còn là bạn gái của trợ lý của anh, tôi có phúc lợi năm mới không?”
Tống Vy bị lời của cô ấy chọc cười, khuỷu tay đẩy người đàn ông bên cạnh: “Đúng vậy, Bảo Châu có không?”
“Có.” Đường Hạo Tuấn day mi tâm rồi đáp.
Tống Vy nhìn sang Trần Châu Ánh: “Vậy Châu Ánh cũng cho một phần.”
Tuy cô ấy không phải nhân viên của Đường Thị, nhưng bây giờ cũng là người phía bọn họ, không thể bạc đãi đối phương.
Đường Hạo Tuấn gật được: “Được.”
Hai mắt của Trần Châu Ánh sáng lên: “Tôi cũng có sao?!”
“Đúng thế, sếp Đường quả nhiên hào phóng.” Hạ Bảo Châu vui không khép được miệng.
Trần Châu Ánh cũng cười he he.
Tống Vy ho khẽ một tiếng: “Hai người chỉ nói sếp Đường hào phóng, tại sao không nói tớ? Tớ cũng giành phúc lợi cho hai người mà.”
“Đúng đúng đúng, vợ của sếp Đường cũng hào phóng.” Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu gật đầu nịnh nọt.
Tống Vy giở khóc giở cười.
“Đúng rồi Vy Vy, nói chuyện đó cho sếp Đường đi.” Sau khi cười nháo xong, Trần Châu Ánh trở nên nghiêm túc.